Em hãy kể về một nhân vật văn học mà em biết (đề thi HSG môn Ngữ Văn 2015 - 2016 )
Em hãy kể về một nhân vật văn học mà em biết (đề thi HSG môn Ngữ Văn 2015 - 2016 )
Thời nay, mọi người, nhất là thanh niên học sinh, thường coi nhẹ lý tưởng sống, vì thế họ không còn yêu thích những nhân vật như Paven Coocsaghin (nhân vật chính trong tiểu thuyết “Thép đã tôi thế đấy” – một cuốn sách gối đầu giường của thanh nhiên Việt Nam từ những năm 60 đến 80).
Riêng tôi, tôi vẫn không thể không yêu thích và trân trọng những người như các anh, những người luôn sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân để sống vì cộng đồng, xây dựng một cuộc sống chung ngày càng tốt đẹp hơn. Và tôi tin, trong thời buổi này vẫn còn rất nhiều bạn trẻ có niềm yêu thích giống như tôi.
Nguyễn Thành Long là một nhà văn mà tên tuổi đã trở thành quen thuộc với bạn đọc yêu thích truyện ngắn Việt Nam hiện đại. Tôi yêu thích truyện ngắn của ông bắt đầu từ truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa”. Truyện đã để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc và giúp tôi có những suy nghĩ chín chắn hơn trong cuộc sống. Nói đúng hơn, tôi yêu thích truyện ngắn này chính bởi tôi yêu thích nhân vật chính của truyện.
Câu chuyện có một cái tên rất đỗi trữ tình, trữ tình như chính mảnh đất Sa Pa luôn ẩn hiện trong mây mờ với những vạt rừng trắng muốt hoa mận, hồng tươi hoa đào. Nhân vật chính của truỵen là anh thanh niên trông coi trạm khí tượng. Anh hai mươi bảy tuổi, nhận công tác được bốn năm, sống một mình giữa núi cao heo hút, nơi đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét. Tôi thán phục anh vô cùng. Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần nhưng anh vẫn rất yêu đời, vẫn say mê làm việc với một tinh thần trách nhiệm cao. Biết làm chủ cuộc đời, biết lo toan sắp xếp cuộc sống riếng ngăn nắp, ổn định, anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách. Anh anh là người có nghị lực phi thường, anh đã vượt qua được tất cả, vượt qua được nỗi buồn của sự nhàm chấn và sự cô đơn. ở nơi heo hút ấy. Điều đáng sợ nhất là nỗi cô đơn. Anh thèm người, thèm khát một điều đời thường nhất, nhưng cũng là quan trọng nhất đối với mỗi người. Vì thế, mỗi khi có khách, anh vô cùng vui sướng. Khi gặp ông bác sĩ già và cô kĩ sư trẻ, niềm vui của anh khiến cho cô gái vô cùng xúc động.
Tôi yêu mến người thanh niên ấy không chỉ bởi anh đáng yêu trong cách sống mà còn bởi anh cả sự đáng yêu trong những điều anh nghĩ. Anh cô đơn “thèm tiếng người” nên nghĩ ra cách lấy cây gỗ chặn đường để được nói chuyện trong giây lát với những người đi đường. Điều ấy chẳng có gì là xấu, không có nỗi nhớ người, nhớ nhà như vậy thì anh không còn gần gũi với chúng ta nữa.
Công việc mà người thanh niên ấy cùng bao nhiêu đồng nghiệp của anh đang làm cao cả xiết bao. Họ đã hy sinh những khát vọng, những ham muốn cá nhân, chấp nhận mọi nỗi khổ cực, mà nỗi khổ cực khó vượt qua nhất là sự cô đơn, để mang đến những bản tin dự báo thời tiết. Sự hy sinh của các anh làm nên hạnh phúc và cuộc sống bình yên cho mọi người. Các anh đã đánh đổi hạnh phúc của cá nhân mình để làm giảm đi những bất trắc cho cuộc sống của tất cả chúng ta. Cao cả vậy nhưng anh vẫn rất khiêm tốn. Khi người hoạ sĩ già muốn vẽ anh, anh đã ngượng ngùng và anh muốn giới thiệu với hoạ sĩ những người đáng được vẽ hơn anh. Bởi còn nhiều ngọn núi cao hơn và những người thanh niên có lí tưởng sống cao đẹp như anh.
Anh thanh niên ấy đã để lại trong tôi một niềm cảm mến vô bờ. Tôi không thể không nghĩ về cuộc sống cô đơn mà các anh phải chịu đựng. Chính tình yêu con người, tình yêu cuộc sống đã khiến anh có đủ can đảm để bám lấy trạm khí tượng và thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ của mình với tinh thần trách nhiệm và niềm say mê công việc. Nhà văn đã xây dựng được một nhân vật vừa thật đời thường, vừa thật cao đẹp. Nội dung câu chuỵên đơn giản, lại thể hiện một tư tưởng cũng không mấy hấp dẫn, song với những chi tiết nghệ thuật đặc sắc nhà văn dùng để xây dựng nhân vật người thanh niên, câu chuyện đã khiến người đọc thích thú và xúc động.
Những trang viết của nhà văn Nguyễn Thành Long về một trong những người làm nhiệm vụ trông coi trạm khí tượng trên núi cao đã để lại trong tôi nhưng tình cảm tốt đẹp. Tôi đã nhận ra rằng: yêu thương con người và sống thật tốt đẹp sẽ mang lại cho ta một cuộc sống vui vẻ và thật sự có ý nghĩa.
có 1 con ếch quen thói coi......
-câu chuyện trên có bố cục chưa ?
-cách kể chuyện như trên có chỗ nào bất hợp lí?
-theo em ,nên sắp xếp bố cục câu chuyện trên như thế nào?
-Câu chuyện trên chưa thấy rõ được bố cục dó chỉ là câu văn thôi(nếu là câu văn thì cũng chưa thật hoàn chình nó rất sơ sài làm cho người đọc khó hiểu
-Cách kể chuyện như trên chưa hợp lí làm cho người đọc cảm tháy rời rạc(có 1 con ếch)
-Cần sắp xếp bố cục câu chuỵen thành một trật tự nhất định
CHÚC BẠN HỌC TỐT
đọc và xác định bố cục của văn bản sau.theo em , văn bản có đảm bảo tính mạch lạc không?vì sao?
ngày xử ngày xưa có một con thỏ và 1 con rùa .....
Mở bài: Đoạn đầu tiên
Thân bài: Thỏ vô cùng thất vọng.....cùng chung 1 đội
Kết bài: Đoạn còn lại
Văn bản trên chưa đảm bảo được tính mạch lạc. Vì bố cục của 1 VB chưa nói về chủ đề chính của bài. Chưa nếu rõ được VB đấy nói về vấn đề gì,chuyện gì. Nội dung chưa được liên kết chặt chẽ và chưa đảm bảo được tính mạch lạc
Nguyễn Phương Linh làm trước sao mà thiên vị thế. Mai Phương aNH làm sau mà lại....
MB:Đoạn đầu tien
Tiếp theo đén cùng chung một đội
Đoạn còn lại
Văn bản chưa đảm bảo sự lien két vì nó không chạt chẽ lien két với nhau mất câu sau.Ngoài ra bố cục vãn chưa là một văn bản hoàn chỉnh
CHÚC BẠN HỌC TỐT
nêu cảm nhận của em sau khi đọc xong văn bản :''cuộc chia tay của những con búp bê''
viết cảm nghĩ của bạn về bộ phim tiểu thuyết 'con bim trắng tai đen'
làm dc mih tick cho 10 tich cho người làm hay
lập nich để tick ok
nội dung thì cũng không cần phải bàn cãi vì những ai đã tìm đọc cuốn sách này thì chắc đã nghe nói nhiều về cái hay, cái cảm động của nó. Câu chuyện về cuộc đời của chú chó Bim đã được khắc họa vô cùng sinh động, bên cạnh đó là cái nhìn khách quan về những loại người trong xã hội. Mình khuyên các bạn khi đọc một tác phẩm cổ điển thì nên đặt nhiều tâm tư vào để có thể cảm được cái hay mà tác giả đem lại, cũng như trong tác phẩm này, cảm nhận và nhìn thấy được một người bạn tốt như chú chó Bim, ông Ivan, Tôlich, Aliôsa,... Tóm lại đây là một tác phẩm đáng đọc ở mọi lứa tuổi.
Đọc truyện này mới biết là hồi đó Liên Xô quản chó chặt như vậy. Mình còn lấy làm lạ nữa chứ. Với lại, không ngờ là trên đời lại có những người như bà thím, đọc mà thấy tức sôi máu. Không "nhờ vào" bà thím này thì Bim cũng chẳng đến nỗi phải chết rồi.
Tội Bim, lang thang tìm chủ ròng rã, chịu đói rét, chịu bị người ta hành hạ, đánh đập, vậy mà đến lúc chết vẫn không được gặp mặt chủ lần cuối nữa. Ước gì ông Ivans Ivanưt có thể đến sớm hơn một chút, vậy thì đỡ buồn hơn rồi!
các bạn còn nhớ bài thơ nào có ý nghĩa giống bài :"Cuộc chia tay của những con búp bê" ko?
Bức thư của thủ lĩnh người da đỏ
Mẹ tôi
nội dung bài ca dao 1,2(than thân) là j? vì sao có thể khẳng định như vậy
Bài 1:
Trong bài 1, cuộc đời vất vả của con cò được diễn tả bằng hình ảnh đối lập: một mình lận đận giữa nước non, hình ảnh lên thác xuống ghềnh, vượt qua những nơi khó khăn, nguy hiểm. Bản thân cò thì lận đận, gầy mòn. Việc vất vả đó kéo dài: bấy nay chứ không phải ngày một ngày hai. Những hình ảnh đối lập, những nơi nguy hiểm, những ao, thác, ghềnh, biển cho thấy con cò đã phải trải nhiều nơi chốn, nhiều cảnh huống, chỉ một mình nó thui thủi, vất vả đến mức gầy mòn. Cuộc đời lận đận được diễn tả khá sinh động, ấn tượng. Ngoài nội dung than thân, bài ca còn có nội dung tố cáo xã hội phong kiến bất công. Xã hội đó đã làm nên chuyện bể đầy, ao cạn làm cho thân cò thêm lận đận, thêm gầy mòn. Câu hỏi tu từ đã gián tiếp tố cáo xã hội phong kiến bất công đó.
Bài 2:
Những nỗi thương thân của người lao động thể hiện qua các hình ảnh ẩn dụ trong bài ca dao số 2: thương con tằm là thương cho thân phận bị bòn rút sức lực cho kẻ khác; thương lũ kiến li ti là thương cho thân phận bé nhỏ suốt đời phải làm lụng kiếm miếng ăn; thương cho con hạc là thương cho cuộc đời phiêu bạt, khốn khó, mỏi mệt không có tương lai (biết ngày nào thôi); thương cho con cuốc là thương thân phận thấp bé, dù có than thở đến kiệt sức thì cũng không có người động lòng, thương xót.
Bốn con vật, bốn nỗi khổ, bốn cảnh ngộ đáng thương khác nhau làm nên nỗi khổ nhiều bề của thân phận người lao động.
Ca dao, dân ca không chỉ là tiếng hát về tình cảm gia đình, tình yêu quê hương đất nước con người mà còn là những tiếng than than thân trách phận của những cuộc đời, cảnh ngộ bất hạnh, đắng cay. Ngoài ý nghĩa than thở, những bài ca dao mang tiếng nói từ những kiếp người nhò bé đáng thương còn là lời tố cáo đanh thép cái xã hội phong kiến bất công tàn ác.
Người lao động xưa khi nhìn thấy những con vật nhỏ bé tội nghiệp thường có sự đồng cảm tự nhiên và hay vận vào thân phận của mình. Chính vì vậy, toàn bộ bãi ca dao là hình ảnh ẩn dụ đặc sắc về số phân hẩm hiu, khốn khổ. Con tằm bé nhỏ mà thật có ích. Chúng nhả ra những sợi tơ vàng óng dùng để dệt thành vải, lụa là phục vụ cho nhu cầu may mặc của con người. Nhưng chúng chỉ được ăn lá dâu – thứ lá tầm thường nơi bãi sông đồng ruộng. Đã vậy, sau khi giúp con người lấy được thứ cần thiết, thỏa mãn nhu cầu của con người thì tằm cũng chết. Cuộc đời tằm thật đáng thương, sống thì chẳng ăn được mấy mà cống hiến cho tới lúc lìa đời. Cuộc đời như thế khác nào cuộc đời người lao động xưa kia, suốt đời bị kẻ khác bòn rút sức lực công lao.
Bé nhỏ hơn cả tằm là lũ kiến li li. Kiến sống thành đàn, đoàn kết hỗ trợ và giúp đỡ nhau. Ấy thế mà cả đời vẫn chỉ ngược xuôi tất bật. Người lao động trước đây cũng vậy, suốt đời vất vả ngược xuôi, cần cù làm lụng mà vẫn cơ cực nghèo khổ.
Có lẽ, đáng thương nhất vẫn là tiếng kêu não nùng, tiếng kêu rạc cổ khô họng, kêu ra máu của con cuốc giữa trời. Mặc dù ý thơ lấy từ sự tích vua Thục Đế đất nước, hận mà chết, biến thành con chim cuốc kêu ra rả suốt hè đến trào máu họng, nhưng nhân dân lao động xưa lại vận vào chính thân phận hèn kém của mình để nói lên nỗi bất công oan khuất. Song, những kẻ thấp cổ bé họng dù có kêu thấu trời cũng chẳng làm động lòng bọn thống trị nhẫn tâm, tàn ác.
Người lao động xưa phải chịu nỗi khổ nhiều bề và tiếng kêu, tiếng than ai oán của họ thực sự khiến người đọc xúc động cảm thương. Trước mỗi hình ảnh bất hạnh đáng thương là mô-típ quen thuộc trong ca dao: mô-típ thương thay. Điệp ngữ ấy nối nhau kéo dài suốt tám dòng thơ diễn tả sự xót xa vô hạn, nỗi thương cảm dâng trào như những con sóng ập vào lòng người đọc. Đọc hết bài ca dao, ta nhận ra rằng, tác giả dân gian không phải chỉ thương thay, chỉ là người đứng bên cạnh cảm thông chia sẻ với những số phận bất hạnh, hẩm hui mà đáng thương cho chính thân phận nghèo khổ bé mọn của mình.
Đây nè :
Nhà cao em cũng chẳng thèm.
Chỉ cần vàng bạc cộng thêm hột xoàn.
Có công mài sắt có ngày nên kim.
Anh em trong nhà, đóng cửa dạy nhau.
Anh em thuận hòa là nhà có phúc.
Ở hiền gặp lành.
Người có lúc vinh, lúc nhục.
Sông có khúc, người có lúc.
Uống nước nhớ nguồn.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Giấy rách phải giữ lề.
Mưa rơi thêm lạnh rừng khuya,
Nghe không gian ngỡ bốn bề mênh mông.
Hành quân nhớ bếp lửa hồng,
Nhớ xưa Bác sống giữa rừng ấm vui.
Lòng Bác rộng khắp bao la,
Lòng dân, lòng Bác chan hòa nước non.
Chúng cháu ghi nhớ công ơn,
Quyết giết giặc Pháp rửa hờn cho dân.
Toàn dân dốc một lòng thành,
Làm tròn nhiệm vụ đáp tấm tình Cụ thương dân.
Uống nước là nhớ đến nguồn,
Cơm no áo ấm nhớ ơn Bác Hồ.
Ơn Bác Hồ sâu hơn Nam Hải,
Công Bác Hồ bằng dải Trường Sơn.
Nam Hải sâu ta đo cũng được,
Trường Sơn dài ta vượt cũng qua.
Công ơn của Bác bao la,
Nhân dân kể đến bao giờ cho xong…
Cụ Hồ với dân,
Như chân với tay,
Như chày với cối,
Như cội với cành.
Ngày xưa bưng lấy bát cơm,
Nhớ thầy nhớ mẹ phong sương cấy cày.
Ngày nay bưng bát cơm đầy,
Ơn Bác, ơn Đảng ngày ngày không quên.
Chúng con ở bốn phương trời,
Quay về hướng Cụ, muôn lời chúc mong.
Dài lâu như núi như sông,
Cụ Hồ sống mãi trong lòng chúng con.
Chúng con ở bốn phương trời,
Quay về hướng cụ, muôn đời chúc mong
Dài lâu như núi như sông,
Cụ Hồ sống mãi trong lòng chúng con.
Ngọn Tây Phong lĩnh Bác treo,
Để giờ có múi, có đèo con qua.
Trường Sơn mây phủ mưa sa,
Chân chồn càng nhớ bước Cha mở đường.
Tháp mười đẹp nhất bông sen
Nước Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ.
Trên trời có ông sao Rua,
Việt Nam ta có Cụ Hồ, em ơi!
Ánh sao Rua sáng ngời một góc,
Gương Cụ Hồ tỏ khắp năm châu.
Mỗi khi cháu bắn quân thù,
Thì cháu lại nhớ Bác Hồ quanh năm.
Mỗi khi lòng cháu hờn căm,
Thì cháu lại nhớ lời răn Bác Hồ.
Đại hạn nhớ ơn trận mưa,
Đêm tối mịt mờ, nhớ ngọn đèn soi.
À mà thôi bạn vào đường link mà xem này :
http://khotangcadao.com/ca-dao/page/2/
từ việc tìm hiểu các bài ca dao trên, em hãy nêu cách đọc hiểu các văn bản ca dao,dân ca
Đọc giọng chậm nhẹ nhành tùy từng bài, từng câu từng chữ đều mang chứa những ý nghĩa phê phán hoặc tốt đẹp gửi đến mọi người xung quanh
từ "tôi" trỏ ai? Nhờ đâu em biết được điều đó ?Chức năng ngữ pháp của từ"tôi" trong các câu trên là j?
cho đề rõ hơn tí đê bn ơi
các từ "ấy","thế" trỏ j
Tùy theo ngữ cảnh, Từ "ấy", "thế" có thể trỏ 1 người, 1 vật hoặc làm 1 đại từ dùng để hỏi