Trên thế gian không ai tốt với em bằng mẹ , mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời em . Mẹ là người đã hi sinh tất cả để nuôi em lớn và luôn cóa mặt mỗi khi em cần . Mẹ là tất cả đối với em .
Mẹ em năm nay đã ngoài 30 tuổi rồi nhưng gương mặt mẽ vẫn giữ được nét trẻ trung . Mái tóc đen và dài được mẹ buộc gọn sau gáy mỗi khi làm việc . Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốctheo dõi bước đi của em . Khuôn mặt mẹ trái xoan với làn da ngăm đen do bị nắng cháy ngoài đồng . Đô môi thắm hấm nằm dưới chiếc mũi cao , thanh tú càng nhìn lại càng thấy đẹp. Môi khi giao tiếp mẹ luôn vui vẻ , tươi cười như đóa hoa hồng nở dưới ánh nắng ban mai . Nhưng điểm đáng yêu nhất của mẹ là đôi bàn tay gầy gầy xương xương với những vết chai sần thô ráp . Bàn tay đấy đã chăm chút cho cả gia đình , đã vuốt ve , an ủi mỗi khi chúng em buồn .
Hằng ngày , mỗi buổi sáng mẹ phải dậy thật sớm để chuẩn bị cơm nước cho cả nhà . Mẹ làm việc luôn chân luôn tay , từ sáng sớm đến đêm , từ việc đồng áng , giặt giũ , chăm sóc con cái , .... việc nào mẹ cùng làm . Tối nào mẹ cũng kiểm tra bài vở của chúng em và kèm cặp chúng em học bài . Nhiều việc như vậy nhưng em chưa thấy mẹ than một lời nào . Mẹ hết mưc dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc . Hình phát mà mẹ dành cho chúng em không phải là đòn roi mag mẹ chỉ nhắc nhở chúng em không lên làm như vậy nữa nhưng khuân mặt tươi cười , vui vẻ của mẹ đã không còn nữa , đôi mắt mẹ đỏ hoe . Mỗi khi em ốm mẹ quên ăn , quyên ngủ để chăm sóc cho em . Nhìn ánh mắt lo lắng cuar mẹ em lại càng thấy thương mẹ hơn . Không chỉ với gia đình , với em mà với hàng xóm mẹ cũng luôn vui vẻ giúp đỡ họ
Mẹ em là thế đấy , một người phụ nưc chăm chỉ , tốt bụng , đảm đang . . Mẹ đã vất vả để nuôi chúng em khôn lớn . Vì em mà mẹ đã vất vả đủ điều , em hứa sẽ chăm ngoan , học giỏi để không phụ công của mẹ .
Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.
Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!
nếu có máy ảnh mik sẽ chụp bài mk vừa làm xong
Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng . Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng.Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. Đặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng.Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ dạy cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bố thì giúp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niềm nở, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học.Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình .Mẹ rất nhân hậu, hiền từ . Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi , mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ .Mẹ ơi! Có mẹ, con thấy sướng vui. Có mẹ, con thấy ấm lòng. Trong trái tim con, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời con. Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ.
Tấm lòng của mẹ bao la nh biển cả đối với con và con hiểu rằng không ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con! Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...." Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để báo đáp công ơn sinh thành nuôi nấng con nên người, mẹ ơi.
Nếu ai hỏi tôi rằng: “ Bạn yêu ai nhất?”, tôi sẽ không cần suy nghĩ mà nói ngay rằng người tôi yêu nhất là Mẹ. Mẹ là người sinh thành ra tôi và chăm sóc tôi đến bây giờ.
Mẹ tôi tên là Chung. Năm nay mẹ mới ba mươi sáu tuổi nên còn rất trẻ. Mẹ có một dáng người nhỏ nhắn nhưng cân đối. Hàng ngày, mẹ mặc những bộ quần áo rất hợp với tuổi thanh xuân của mẹ. Mái tóc mẹ đen mượt, dài ngang lung. Mái tóc luôn được mẹ cột rất gọn gang. Khuôn mặt hình trái xoan, nổi bật với nụ cười lúc nào cũng tươi. Đôi mắt mẹ trong sáng, nhưng ẩn sâu trong đó là bao nỗi nhọc nhằn đã nuôi tôi khôn lớn. Hàm răng trắng, đều như bắp. Bàn tay mẹ nhiều chai sạn nhưng vẫn mềm mại như thửa nào.
Mẹ rất thông minh và đảm đang. Mẹ có một trái tim vàng và một long nhân từ bao la. Mẹ rất nghiêm khắc trong khi dạy tôi. Mẹ bảo tôi rằng :” Quan trọng là cái đầu, con ạ! Một quyển sách có tựa đề thô kịch nhưng nội dung tốt thì nhất định đi vào long người.” Mẹ dạy tôi rằng thời gian
trôi nhanh như một chiếc thuyền thả neo. Một khi đã thả neo thì sẽ không quay lại được. Chúng ta không có cỗ máy thời gian của Doremon hay gậy của cụ Dumbledore trong Harry Potter, vì thế hãy tự tạo một điểm tựa vững chắc cho mình.
Tôi nhớ một lần lúc tôi vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Tôi đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ tôi đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm tôi, gọi điện cho bố xem bố có đi đón tôi không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa tôi đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy tôi ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này tôi vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em tôi. Vì tôi còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh tôi chỉ vì mẹ quá lo lắng cho tôi, đánh tôi vì tôi đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Từ trong tận trái tim, tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.
“Dù con đếm được cát sông
Nhưng không đếm được tấm lòng mẹ yêu”.
Qua hai câu thơ trên, tôi luôn ghi lòng tạc dạ tình yêu của mẹ đối với tôi.