Nguyễn Tiến Đạt

Sau cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã có những ngày tháng phiêu lưuđầy mạo hiểm nhưng cũng hết sức thú vị. Tuy vậy, bài học đường đờiđầu tiên sau sự việc xảy ra với Dế Choắt vẫn ám ảnh Dế Mèn. Em hãy đóng vai nhân vật Dế Mèn, tưởng tượng và kể lại cuộc nói chuyện về những chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm của Dế Mèn nhân một ngày Dế đến thăm mộDế Choắt.

zero
16 tháng 5 2022 lúc 20:15

refer

 

Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.

Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…

Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:

"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

zero
16 tháng 5 2022 lúc 20:16

đô sòn mi son son la son son son
son la son son pha rê rê sì sòn
pha pha pha son pha pha pha son pha
pha mi son son pha mi son mi rê sì son đô đô

Hồ Hoàng Khánh Linh
16 tháng 5 2022 lúc 20:18

Refer:

Sau cái chết oan uổng của Dế Choắt, tôi như trưởng thành hơn nhiều, đã bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác, đã bắt đầu biết rèn luyện bản thân trở thành người tốt, đi khắp nơi và giúp tất cả mọi người. Nhờ vậy, tôi như được mọi người yêu quý hơn.

Hôm nay, khi đang đi trên đường, tôi gặp một chú gà con đi lạc mẹ. Tôi chạy đến và giúp chú gà ấy. Tìm ròng rã cả ngày trời mới thấy mẹ của chú gà đó. Tôi thở phào mệt mỏi ngồi xuống gốc cây gần đó, nhìn lên bầu trời đag dần tắt nắng, tôi lại cảm thấy ăn năn về cái chết của Dế Choắt. Không kìm lòng được, tôi chạy một mạch đến mộ của Choắt. Mộ của Dế Choắt đơn sơ, giản dị, chỉ cắm vài bông hoa và cỏ dại ở trong lùm cây. Tôi ngắt một bông ha ở gần đó và để trước mộ của chú. Tôi ngồi thụp xuống đất, nhớ lại những lỗi lầm mình đã gây ra cho Dế Choắt. Đến lúc này, tôi mới biết rằng, tôi đã gây ra rất nhiều tội lỗi nhưng Dế Choăt lại luôn bao dung, độ lượng mà tha thứ cho tôi. Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt của tôi chảy xuống từ bao giờ. Ngồi gần một tiếng đồng hồ, tôi ngủ thiếp đi vì đói và mệt. Trong giấc mơ, tôi gặp lại Dế Choắt. Dế Choắt vẫn như ngày nào, vân là cái thân hình gầy guộc, ốm yếu, vẫn là đôi cánh mỏng trơ xương. Dế Choắt vẫn như xưa nhưng tôi thì không, tôi của hiện tại đã thay đổi rồi. Gặp lại Dế Choắt, tôi mừng khôn xiết, chạy tới và ôm cậu ấy. Choắt cười hiền từ, cậu dỗ dành toi như đang dỗ một đứa trẻ. Sau đó, chúng tôi ngồi nói chuyện với nahu rất lâu, rất lâu. Choắt đã nói cho tôi rất nhiều thứ, cậu ây bảo đây là những câu chuyện mà cậu ấy muốn nói từ rất lâu rồi nhưng không biết bầu bạn cùng ai. Tôi cảm thấy thương thay cho Choắt.

Chúng tôi đag cười nói vui vẻ, bỗng tiếng của anh Gà Trống vang lên, đánh thức tôi. Tôi choàng thỉnh giấc. Luống cuống đi tìm Dế Choắt vì sợ mất cậu lần nữa. Tìm mãi không thấy, tôi mới sực tỉnh ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi quay đầu nhì lại mộ của Choắt, thầm nghĩ đây là lần cuối cùng mình đứng trước mộ cậu ấy. Tôi sẽ đi khắp mọi nơi, dùng chính shêức khỏe của mình để giúp đỡ cho mọi người. Sẽ không bao giờ vì thói ích kỉ mà hại chết người vô tội.

FAN ST - Hiha
16 tháng 5 2022 lúc 20:19

Tham Khảo

Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.

Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…

Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:

"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".

Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…

Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…

 

 

mây 897
16 tháng 5 2022 lúc 20:20

nghe chuyện ma hong


Các câu hỏi tương tự
Nguyen Van Chien
Xem chi tiết
MÃI LÀ BFF
Xem chi tiết
lê thủy tiên
Xem chi tiết
Anh Thư
Xem chi tiết
Trần Ngọc Linh
Xem chi tiết
...?
Xem chi tiết
Diệp Anh
Xem chi tiết
Moon
Xem chi tiết
Xem chi tiết