Câu hỏi: Ở cuối văn bản, tại sao khi nghe câu trả lời của Cò, Cáo lại "cảm thấy vô cùng xấu hổ?"
Ở cuối văn bản, tại sao khi nghe câu trả lời của Cò, Cáo lại"cảm thấy vô cùng xấu hổ"
Làm nhanh giúp mình nha mik tick cho
Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ảnh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyên cho em bao yêu thương.Nhớ lại hồi còn bé, được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát, bà kể chuyện cổ tích...Ôi! Thật hạnh phúc biết nhường nào! Em yêu bà vô cùng!
Câu 1: Cho biết đối tượng được miêu tả trong đoạn văn
Câu 2: Chỉ ra các đặc điểm tiêu biểu về ngoại hình của đối tượng được miêu ta trong đoạn văn trên.
Câu 3: Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nhận của em về đối tượng được miêu tả trong đoạn văn trên.
Làm nhanh giúp mình nha mik tick cho
Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ảnh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyên cho em bao yêu thương.Nhớ lại hồi còn bé, được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát, bà kể chuyện cổ tích...Ôi! Thật hạnh phúc biết nhường nào! Em yêu bà vô cùng!
Câu 1: Cho biết đối tượng được miêu tả trong đoạn văn
Câu 2: Chỉ ra các đặc điểm tiêu biểu về ngoại hình của đối tượng được miêu ta trong đoạn văn trên.
Câu 3: Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nhận của em về đối tượng được miêu tả trong đoạn văn trên.
Làm nhanh giúp mình nha mik tick cho
Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ảnh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyên cho em bao yêu thương.Nhớ lại hồi còn bé, được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát, bà kể chuyện cổ tích...Ôi! Thật hạnh phúc biết nhường nào! Em yêu bà vô cùng!
Câu 1: Cho biết đối tượng được miêu tả trong đoạn văn
Câu 2: Chỉ ra các đặc điểm tiêu biểu về ngoại hình của đối tượng được miêu ta trong đoạn văn trên.
Câu 3: Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nhận của em về đối tượng được miêu tả trong đoạn văn trên.
Đọc văn bản HÃY LUÔN LÀ CHÍNH MÌNH và tả lời câu hỏi: Hãy luôn sống đúng với con người thật của chính bạn! Bạn có biết những linh kiện điện tử được làm trên cùng một dây chuyền không? Chúng giống hệt nhau, chẳng khác một li, một tí nào cả. Khi bạn trông thấy những linh kiện điện tử này xếp cạnh nhau, hẳn bạn sẽ rất chán. Chính cải sự đơn điệu, không phong phú ấy gây nên sự nhàm chán cho người nhìn. Con người cũng vậy thôi, giả sử ai cũng giống ai thì thế giới này sẽ tẻ nhạt vô cùng. Trái lại, nếu mỗi người có những nét đặc sắc thì cuộc sống này sẽ tươi đẹp làm sao, đáng yêu làm sao. Do đó, sống thực với con người bạn trước hết là để tạo ra một cuộc sống đặc biệt và thoải mái cho chính bạn. Hãy thử tưởng tượng, bạn là một cô bé rất năng động và hơi “nghịch” một tí, rất thích bay nhảy, ham thích hoạt động. Thế mà, do một số nguyên nhân như “người ta phần lớn đều thích th dot e ^ prime prime bạn bỗng bỏ minh lại, đeo mình vào một chiếc mặt nạ làm một cô bé ngoan hiền, thùy mị, nhẹ nhàng, thậm chí ra vẻ “tiểu thư” thơ ngày. Bạn thay đổi những chiếc giày vải thoải mái bằng các loại giày búp bê chật ních “cho chân nhìn thon và nữ tính”. Khi được ai đó hỏi thì lại nhỏ nhẹ: “Tớ là một cô bé yêu màu hồng, ghét màu đen, sợ màu đỏ”, mặc dù có thể bạn rất thích màu đen ... Lúc đó thử xem có còn nhiều người khen bạn cả tính như cải thủa còn bay nhảy không? Bạn có thể đeo mặt nạ được một lúc chử có đeo được cả đời đâu. Tới một lúc nào đó, cái mặt nạ nhạt nhẽo đó sẽ làm bạn mệt mỏi và chán nản vô cùng. Và cuối cùng thì bạn vẫn phải lột bỏ ra thôi. Thể bạn có sợ bị người ta bảo là “giả vờ nai con^ prime prime hay thậm chí là “đồ hai mặt” không? Bạn ơi, sống thật với chính mình có thể quyết định tới cả cuộc sống và tương lai lâu dài của bạn nữa đấy. Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về nhà vật lí xuất sắc người Nga – Piotr Nikolaevich Lebedev. Ông là con trưởng của một nhà buôn bán giàu có, cha ông luôn hướng con mình tới ngành kinh doanh. Nào ngờ, Labedev lại không có hứng thú với mấy việc buôn bản mà chỉ chú trọng vào vật lí. Khi cha mẹ ép ông phải theo con đường kinh doanh, ông đã không chịu, vẫn đi theo con đường vật li học, thậm chí chấp nhận bị đuổi ra khỏi nhà. Vượt qua rất nhiều khó khăn và trở ngại, ông đã thành công: chứng minh được rằng ánh sáng cũng có áp suất vào vật rắn và cả phần tử khi. Hãy nghĩ xem, nếu Labedev không sống thật với chính mình, nghĩa là bỏ qua sở thích của mình và đi theo con đường người khác đã sắp đặt sẵn thì nhân loại ngày nay có biết đến ông không? Vì vậy, sống thật với chính mình sẽ ảnh hưởng tích cực tới cuộc sống của bạn. Chẳng nói đâu xa, bạn có biết ca sĩ Mỹ Linh không? Nếu biết thì hẳn bạn sẽ rất thích bài Tóc ngắn gắn liền với tên tuổi ca sĩ này. Trong bải hát có câu: Xinh tươi cở gì em tóc dài, d vec e cho em gióng như bao nhiêu người... Thế d hat a y trong lĩnh vực nào, người ta cũng đề cao cả tính. Sự đặc sắc của cá tính luôn gây được ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người khác. Tuy nhiên, có một số người lại “sống thật với chính mình” một cách “quá đảng”. Tôi đã gặp trường hợp này, một bạn rất thích màu xanh, nhưng bạn lại nghĩ màu xanh nhiều người thích rồi, mình nói ra thì sẽ “mất cá tỉnh”, thế là bạn ấy lại không thích màu xanh nữa, chuyển sang một màu “quái” hơn, như màu xám chẳng hạn. Thế thì chẳng phải bạn cá tính đâu, mà bạn đang cố tạo ra cá tính đó. Hãy nhớ rằng bạn là một, là duy nhất, ngàn vi tinh tú của trời đất cũng chẳng đa dạng bằng hàng tỉ tế bảo có trong bạn. Đừng để những đặc sắc, riêng biệt của bạn bị tan vào cái gì khác. Hãy cứ là bạn. Hãy luôn sống đúng với con người thật của chính bạn. (Theo Nguyễn Thị Trà Giang, Tuyển tập đề và bài văn nghị luận xã hội, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2018) Cầu I. Văn bản trên bàn về vấn đề gi Câu 2. Tác giả bảy tỏ ý kiến gì về vẫn đề đó. Câu 3. Tác giả đã thuyết phục người đọc bằng cách nào? Câu 4. Tác giả đã sử dụng những li lẽ, bằng chứng nào để làm sáng tỏ ý kiến “Sống thực với con người bạn trước hết là để tạo ra một cuộc sống đặc biệt và thoải mái cho chính bạn. Câu 5. Kết thúc văn bản, tác giả đã khuyên chúng ta điều gì? Em có đồng tình với điều đó không? Vì sao? Câu 6. Viết đoạn văn (từ 5 – 7 câu) chia sẻ về những điều khác biệt trong cuộc sống của em Câu 7. Hãy thêm trạng ngữ chỉ thời gian, địa điểm, mục đích, cách thức, nguyên nhân cho câu văn sau. Chúng em đã học tập rất chăm chi. Giúp mình với, cần gấp. Không cần làm toàn bộ cũng được nma phải chính xác nhé ạ 🥲🙏
Câu 1:Em có đồng ý với ý kiến :"Nhờ các bạn mà ta mở rộng trân trời của ta được "?.Vì sao?
Câu 2: Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ )
Triển khai chủ đề :"Vô cảm với người khác là thiểu năng cảm xúc"phê phán sư việc về ột số bạn học sinh nhìn thấy bạn bị đánh,bắt nạt nhưng không can thiệp ,không báo cáo với nhà trường,giáo viên để giải quyết,trái lại còn cổ vũ ,tiếp tay...cho bạo lực học đường
ĐỀ NÀY ĐỪNG CHÉP MẠNG À HE
Đơn sau đây mắc những lỗi gì?
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
ĐƠN XIN PHÉP NGHỈ HỌC
Kính gửi: Cô giáo chủ nhiệm lớp 6C, Trường THCS Trần Phú
Tên em là: Lê Văn X, học sinh lớp 6C
Hôm qua đi lao động cùng các bạn, trên đường về nhà em gặp mưa và bị cảm lạnh, người sốt cao, bố mẹ đã đưa em vào bệnh viện. Hiện tại em vẫn sốt li bì, đầu đau nhức, không thể ngồi dậy được, vì vậy em không đến trường được. Em viết đơn này xin cô cho em nghỉ học, khi nào khỏi em sẽ tiếp tục đi học.
Em xin cảm ơn cô.
Thị xã H, ngày…
Học sinh
(Kí tên)
Lê Văn X
A. Thiếu quốc hiệu, tiêu ngữ
B. Lí do viết đơn không xác đáng
C. Sai tên đơn
D. Thiếu chữ kí
Chọn một tình tiết trong dàn ý sau để phát triển thành 1 đoạn văn hoàn chỉnh.
—Trong giờ học, bút của Nam tắc mực và ko viết được. Hạnh đưa cho Nam một cây bút để viết. Cây bút đó là kỉ vật thiêng liêng của mẹ Hạnh để lại. Nam vô tâm ko trả lại.
—Trên đường đi học về Nam bị ngã, cặp vang tung toé, rơi mất bút. Nam thầm nghĩ chuyện đơn giản sẽ mua đền bạn cây bút khác đẹp hơn.
—Khi biết chuyện bút bi mất, Hạnh rất buồn, gặng hỏi Nam chỗ đã ngã và làm rơi bút. Hai ngày sau ko thấy Hạnh đến lớp.
—Nam đến nhà Hạnh mới biết bạn bị ốm nặng vì đã dầm mưa tìm chiếc bút. Nam ân hận trách mình vô tâm và xin lỗi bạn.
Các bạn làm nhanh hộ mình nhé, mình đang cần gấp.