Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ......
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp
Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!
Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.
Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.
Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.
Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.
Tâm trí của tôi sẽ mãi mãi không quên được cái tình bạn lớn tuổi ấy, có thể nói Nguyễn Thị Kim Anh sẽ không phải là người bạn của tôi mà là một người chị từng gặp khi đi thi. Tôi và chị đã là người bạn trên dưới tuổi mà thôi, nhưng có lẽ suốt mấy ngày không nhắn tin, không tâm sự, không gọi điện cho chị mà sao tôi còn buồn bã mặc dù nhiều lúc vui chơi vui vẻ tôi lại nhớ đến chị ấy, như các bạn đã biết đấy : Khi đã va phải một tình bạn trên dưới tuổi sẽ có những người chả để ý quan tâm nhưng lại có những người khắc sâu trong lòng mãi mãi không quên được và tôi cũng xin thổ lộ rằng dú là tôi gặp chị Kim Anh được mấy tháng rồi nhưng tại sao tôi không quên được ? Tôi nhớ chị lắm !
Chị có một mái tóc đen óng ả ôm lấy khuông mặt tròn của chỉ. Bàn tay của chị như một búp măng hồng, chị rất kheo léo nhất là về việc cắt , xé. Nước da và đôi má hồng hào khiến tôi ngây ngơ khi gặp chị lần đầu tiên, tôi không ngờ người đi thi cùng tôi lại đẹp đến thế. Phải nói thật là tôi may mắn lắm mới được một người bạn như thế, chị là người đầu tiên chúc tôi thi được đây, khi nghe câu chúc đầy hạnh phúc ấy, tôi không ngăn được cảm xúc của mình và đáp lại ngay :
- Em cảm ơn chị nhiều lắm ! Em cũng chúc chị thi tốt ơi là tốt.
Tôi không ngờ chỉ có hai lời đối thoại của tôi và chị Kim Anh lại làm cho tình bạn của chúng tôi lại suôn sẻ đến vậy. Chúng tôi đi thi mặc dù trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng bên ngoài nói chuyện rất vui vẻ, hài hước. Cả hai nói chuyện say sưa quá đến nỗi đến giờ thi rồi mà vẫn chẳng hề biết gì. Lúc đó thầy Đại và thầy Thắng mới gọi chúng tôi. Lúc đó cả hai giật nảy cả mình cuống cuồng lên chuẩn bị còn vào thi. Ngay lúc đó các thầy và bố tôi lại cười nhạo hai đứa chúng tôi. Nghe tiếng cười đó chúng tôi bẽ mặt thật là xấu hổ ! hì hì. Cuộc thi kết thúc tôi và chị Kim Anh đều thua nhưng ko hiểu sao hai đứa chúng tôi lại có vẻ vui đến vậy, nếu suy nghĩ của tôi cũng giống chị Kim Anh thì nghĩ như thế này : " Ái chà ! Vui ghê không ngờ lúc mình đi thi lại còn gặp được một người bạn trên tuổi dưới tuổi thế này thì hay quá, mình chắc chắn sẽ không quên người bạn này ". Các bạn thấy suy nghĩ của tôi thế nào ?
Tôi không ngờ những gì mình nghĩ lại thành sự thât, tôi không thể quên được cái tình bạn đẹp đẽ đầy kỉ niệm ấy, dù mai sau có lớn tôi thề là tôi sẽ không quên nó bởi vì nó đxa khắc sâu trong trái tim tình bạn của tôi rồi, làm sao mà gỡ ra được, dù có gỡ được tôi ucngx không muốn gỡ nó ra. Thật lòng thì tôi muốn quay lại khảnh khắc khi được gặp chi Nguyễn Thị Kim Anh.
fffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffffff
cccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccc