VŨ NƯƠNG (chuyện người con gái nam xương) TRONG ĐOẠN HỘI THOẠI VỚI PHAN LANG, PHAN LANG CÓ HỎI VŨ NƯƠNG RẰNG :"NHÀ CỬA TIÊN NHÂN CỦA NƯƠNG TỬ, CÂY CỐI THÀNH RỪNG, PHẦN MỘ TIÊN NHÂN CỦA NƯƠNG TỬ CỎ GAI RỢP MẮT ..." VŨ NƯƠNG NGHE XONG ĐÃ ĐỒNG Ý QUAY VỀ NHƯNG SAU ĐÓ LẠI CHỈ GẶP CHỒNG TỪ XA RỒI BIẾN MẤT MÀ KHÔNG QUAY VỀ ĐOÀN TỤ CHỒNG CON VÀ DỌN MỘ CHO MẸ ???(lưu ý chữ hiếu luôn lớn hơn chữ ơn của linh phi)
Thì sao? Đăng lên để dạy đời hay định làm gì?
cái này là cô cho câu hỏi về nhà tự làm mai kt 15' nha bn
Có thể tóm lại đề bài này với 1 câu hỏi mà thôi :"TẠI SAO VŨ NƯƠNG KHÔNG TRỞ VỀ TRẦN GIAN"
Việc nhân vật chính trong tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ - nàng Vũ Nương - không trở lại nhân gian nữa sau khi trầm mình xuống sông vì nỗi oan không gì tháo gỡ được là một chi tiết đầy ý nghĩa. Trước hết, điều đó khẳng định nhân cách tốt đẹp, lòng tự trọng của Vũ Nương. Nàng dù vẫn còn lưu luyến và khao khát hạnh phúc trần gian nhưng nàng thà lìa bỏ những khao khát của mình chứ không trở lại nơi đã ruồng rẫy nàng một cách cay nghiệt. Sự việc này đồng thời là một lời nhắc nhở nghiêm khắc thói đa nghi ghen tuông hồ đồ của Trương Sinh. Chính Trương Sinh đã vội vã kết tội đẩy Vũ Nương đến cái chết thì nay, dù chàng có ăn năn hối lỗi thế nào Vũ Nương cũng không quay lại. Điều đó cảnh tỉnh người đọc rằng: hạnh phúc đã mất đi thì không bao giờ lấy lại được, bởi vậy mỗi chúng ta cần biết nâng niu trân trọng những hạnh phúc của đời mình. Mặt khác, đây cũng là một chi tiết mang giá trị hiện thực sâu sắc. Nó tố cáo xã hội phong kiến thối nát, mục ruỗng: đó là nơi không có chỗ dung thân cho những tâm hồn đẹp đẽ, cao thượng như Vũ Nương.
_Minh ngụy_