Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lê Thanh Ngân

 viết một đoạn văn ngắn trong đó có sử dụng chất liệu sáng tạo dựa trên các câu chuyện cổ tích(lưu ý: đoạn văn tùy chọn)

mk cần gấp ai nhanh trước mk sẽ tick

Vũ Trọng Phú
26 tháng 6 2018 lúc 17:24

               “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên

                           Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”

Bác đã vĩnh viễn đi xa nhưng Viễn Phương vẫn viết “giấc ngủ bình yên” đế" làm dịu vợi đi nỗi đau mất Bác. Nhà thơ không dám nhìn vào và cũng không dám nhắc đến sự thật đau đớn ấy. Cụm từ “giấc ngủ bình yên” đồng thời thế hiện được vẻ đẹp yên bình, thánh thiện của hình hài Bác nằm trong lăng. Đó là cơ sở để nhà thơ tiếp tục thể hiện tấm lòng thương yêu của mình đối với Bác: “Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Hình ảnh thơ vừa thể hiện sự êm đềm, thanh thản trong “giấc ngủ” của Bác vừa khẳng định một chân lí: Bác thật gần chúng ta, như vầng trăng hiền hoà, dịu mát vậy. Cùng với việc ngầm so sánh Bác với hình ảnh mặt trời trong khổ thơ trước đó (trong câu thơ “Thấy môt măt trời trong lăng rất đỏ”) hai câu thơ trên còn khẳng định một điều Bác thật thiêng liêng: Bác vĩ đại như mặt trời nhưng cũng gần gũi và giản dị biết bao nhiêu, “Người là Cha, là Bác, là Anh” của lớp lớp các thế hệ người Việt. Nhưng hình ảnh Bác càng lớn lao, càng “dịu hiền” bao nhiêu, nhà thơ càng không nén nổi cảm xúc bấy nhiêu:

                          “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi

                          Mà sao nghe nhói ở trong tim”.

Trời xanh và cũng là Bác Hồ vô vàn yêu kính, vẫn biết Người bất tử cùng non nước nhưng có một sự thật là Bác đã mãi mãi đi xa, dân tộc Việt Nam không thế có Bác lần thứ hai trong đời... Khổ thơ tuy ngắn ngủi nhưng đã thay lời tác giả diễn tả cảm động tình yêu mến Bác chân thành, sự nghẹn ngào đau xót trước sự ra đi mãi mãi của Người.

Lê Thanh Ngân
26 tháng 6 2018 lúc 19:08

là câu chuyện cổ tích nha bn

Nguyễn Đình Vũ
28 tháng 6 2018 lúc 16:27

Hôm nay, cũng như mọi ngày tôi đi học trên đường đi tôi gặp một bà lão, bà nói: "Cháu ơi giúp bà qua đường với". Tôi nhìn đồng hồ đã 7 giờ kém 5 phút tôi suy nghĩ một lúc và nói "Vâng cháu sẽ đưa bà qua đường". Sau khi đưa bà lão sang đường bà cám ơn tôi, lúc đó tôi đã cảm nhận được việc tốt mà tôi đã làm. Thế là tôi chạy thẳng đến lớp khi đến cổng trường đã đóng, tôi xin bác bảo vệ cho vào cửa, lúc ấy bác bảo vệ không chịu cho tôi vào, tôi đã kể lại việc bà lão nói "nhờ cháu giúp bà qua đường" và tôi đã giúp. Bác mới hiểu và cho tôi vào.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thùy Linh
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Ngọc Ánh
Xem chi tiết
Bùi Thị Nguyệt
Xem chi tiết
GTV_kẹongọt2k7OK
Xem chi tiết
Diệp Băng Dao
Xem chi tiết
Nguyễn Phương Anh
Xem chi tiết
Song Ngư
Xem chi tiết
Trương Lan Anh
Xem chi tiết
🌫✌ T _ T 🤞🌫
Xem chi tiết