✪ Windows Defender ✪ Box...

Viết  một câu truyện về tình bạn 

Sao chép truyện và gửi thư cho mình

༺ℬøşş༻AFK_sasuke(box -nv...
2 tháng 3 2019 lúc 19:58

Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì,... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau,...

Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.

"Bữa sáng là bữa của vua,...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.

Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.

Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.

Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.

Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.

Shiba Inu
2 tháng 3 2019 lúc 19:59

Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng.

Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải rất nhiều rắc rối (học dở tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với bạn gái.

Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua tương đối dễ chịu với những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm tình.

Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường hoặc cùng đi ăn trưa,... Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II, cùng vào một trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau đó.

Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về.

"Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày hôm đó không?", Bill hỏi và rồi tự giải đáp: "Bữa đó tớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn tủ cá nhân tại trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho người sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ đang trên đường về nhà để tự tử.

Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ còn mất rất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ".

Phan Thùy Linh #$%
2 tháng 3 2019 lúc 20:00

bài này tui được đọc rồi bài đó mang tên : cát và đá câu chuyện như sau :

Có hai người bạn đang bước đi trên sa mạc trong một chuyến đi dài ngày. Hai người nói chuyện với nhau, rồi xảy ra cuộc tranh cãi gay gắt về một vấn đề gì đó. Không giữ được bình tĩnh, một người kia đã tát vào mặt người bạn mình. Cảm thấy rất đau nhưng người bạn không nói gì.

Anh ta chỉ lặng lẽ viết lên trên cát một dòng chữ rất to: "HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT VÀO MẶT TÔI".

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và nghỉ mát. Người bạn vừa bị tát do sơ ý đã trượt chân rơi xuống một vũng lầy và dần dần lún sâu xuống. Nhưng người kia đã kịp thời cứu được anh.

Ngay sau khi được cứu, anh đã khắc ngay lên một tảng đá gần đó dòng chữ: "HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ CỨU SỐNG TÔI".

Người bạn kia thấy vậy liền hỏi: "Tại sao khi tôi tát cậu, cậu lại viết chữ lên trên cát còn bây giờ cậu lại khắc chữ lên một tảng đá?".

Và câu trả lời anh ta nhận được là:

Khi ai đó làm chúng ta đau đớn thì chúng ta nên viết điều đó lên trên cát, nơi những cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan đi những nỗi trách hờn. Còn khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc điều ấy lên đá, nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi.

Shiba Inu
2 tháng 3 2019 lúc 20:00

Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.

Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.

Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

 

Lớp học bắt đầu lúc 7:00 pm. 7: 05 PM, lớp không có học trò.

7:15 Mình tôi không có học trò trong khi các lớp khác đã ổn định, đang bắt đầu bài học.

7:20 Người phụ trách giúp tôi đi tìm học trò.

7:30 Học trò đầu tiên xuất hiện với dáng vẻ ngái ngủ, đầu tóc hơi rối, áo quần hơi tối màu nhuốm tí bụi bẩn, một chút xộc xệch, người mảnh khảnh, nước da ngăm đen. Không sách, không bút, độc một quyển vở không nhãn nhàu nát, quăn mép. Em nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững, không chào hỏi, chỉ buột một câu bâng quơ ” lại người mới à?” ” tưởng về rồi chứ, ai dè…”

truyenngantinhban-hoctrodautien

Tôi tươi cười bắt chuyện với em “Hi, What’s your name?” Em “Hử?” một tiếng, nhìn tôi không chớp mắt ” nói chi rứa? không hiểu. Nói tiếng Việt đi”. Tôi vẫn cười, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi ” Em tên gì?” bằng giọng Bắc. Em không trả lời, khúc khích cười ” giọng sến dễ sợ”. Em nhại lại câu tôi bằng giọng Huế.

Vậy chứ em tên chi? tôi chuyển sang tông giọng Huế, thực ra chỉ có câu từ, chứ chất Bắc trong tôi vẫn còn đậm nét lắm. Em không còn lý do nào để trốn tránh em miễn cưỡng trả lời ” Vân” cộc lốc, gọn lỏn, khô khốc, lộ vẻ cáu kỉnh, bực tức, khó chịu ra mặt.

Tôi càng hỏi, em càng im lặng. Chỉ chăm chú vân vê sờ vuốt bàn tay, ngón tay, bắt muỗi, nhìn đồng hồ. Chốc chốc lại hỏi “Khi mô nghỉ chị?”

Học xong thì nghỉ. Vân thở dài thườn thượt “haizzz, biết khi mô cho hết hả trời. Học chi chị?”

Chừng 15 phút em lại tiếp tục ” nghỉ đi chị. Biết ri không đến còn hơn, bọn tê ở nhà sung sướng còn mình thì chết dí chỗ ni. Chán vãi”

Sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn. Tôi bộc lộ cá tính thật, con người thật, sự nghiêm khắc hiện rõ trên gương mặt, trong ánh mắt, trong giọng nói.

Vân có chút hoảng loạn nhưng chỉ trong phút chốc em đã lấy lại bình tĩnh, trở lại dáng vẻ bất cần ” em đi gọi mấy đứa kia chị hi” Vân đề nghị.

– Không cần. Chỉ cần em nhắc nhở mấy bạn lần sau tới lớp đúng giờ là được.

” Chị không tin em hả?” em giơ tay thề thốt ” em đi gọi chúng rồi về liền”

Buổi đầu tốt nhất cứ thử tin tưởng em, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, tôi cho em đi.

Em hơn hở bay ra khỏi lớp và chỉ trở về để thu dọn sách vở khi vừa hết giờ với nụ cười tươi rói.

” Bye chị”.

Dù tức điên tôi vẫn nhỏ nhẹ ” lần sau đến đúng giờ nha Vân, nhớ nhắc các bạn khác giùm chị với” giọng tôi tha thiết.

“Ok. Chị” Vân ôm sách phóng ra khỏi lớp.

Buổi học đầu tiên của tôi kết thúc như vậy đó.

Buổi học thứ 2 khấm khá hơn một chút. Cả bốn em đều có mặt đông đủ, chỉ trễ khoảng 15 phút, mỗi người một lý do không ai giống ai.

– Vân: lý do đặc biệt không thể nói không biết là gì nhưng ai ba người còn lại ai cũng ôm bụng cười.

– Phương: Bận rửa chén

– Tuấn: Bận tìm sách

– Tú: Bận chuẩn bị đồ nấu ăn cho ngày mai.

Bữa ni nói chuyện chị hè. Vân mở đầu với hàng loạt các câu hỏi ” chị có bồ chưa? học đại học mô? vui không? ở trọ hay ở mô? nhà chị có giàu không?….”

Cái cách bắt các em im lặng hoặc hứa hẹn ” học ngoan đi lần sau cô kể cho giống trên phim chỉ là trò lừa bịp”. ” Không kể thì thôi. Làm như báu lắm không bằng” Giọng Vân ra vẻ ta đây cóc cần.

Các em khác cũng phụ họa ” tiếng Việt còn chưa xong, tiếng anh với chả tiếng em. Chữ thì ngoằn nghèo, nói toàn phun nước miếng”

Trầy trật lắm tôi cũng viết được vài từ mới lên bảng. Dù là bài cũ, chẳng ai nhớ đọc ra sao nhưng bảo đọc thì nhất quyết không đọc. ” cũ quá, quên rồi. Học bài mới đi”

” cũ còn chưa xong học thêm cũng chẳng tác dụng gì” Tôi nhấn mạnh.

” Ôi dào,… Vân bĩu môi định nói gì đó nhưng đã kịp thời kìm lại”

Em định nói gì cứ nói đi. Tôi gợi ý. Vân chỉ ” hứ” lên một tiếng rồi quay ra làm việc riêng ” bấm bút,quay bút, nói chuyện riêng, nói một mình”

Làm thế nào để khơi gợi niềm đam mê cho các em. Vì sao các em nên học. Để có một tương lai tốt đẹp hơn ư? học thêm một ngoại ngữ là có thêm một con mắt á? Nhiều người có cần chữ tiếng anh bẻ đôi nào đâu vẫn giàu sú sụ đó thôi. Mắt em chỉ cần 2 con chả cần nhiều, vướng víu….

Vốn tiếng anh lận lưng em đủ sống, chả cần học thêm. Nhìn đây. Vân đóng vai người bán hàng với cây thước trong tay, chộp ngay Tú giả làm ông Tây ” Hello sir. it’s very nice, so cheap. just one dollar, not two. Please buy it. Ok.”

Cả bốn cười thích thú.

Những lý lẽ hay ho mà tôi đã từng lắng nghe, nuốt trọn của thầy cô trên ghế nhà trường trở nên vô tác dụng với các em.

Vân quyết tâm phá đến cùng. Vài phút sau, em ôm bụng lăn lộn dưới đất kêu gào, mồ hôi túa tát, mặt mũi nhăn nhúm. Chẳng đợi tôi phải nói, học trò của tôi biết mình phải làm gì. Nhanh như chớp các em nhảy vọt ra khỏi lớp.

– Phương: tìm giàu gió.

– Tuấn, Tú: tìm cô phụ trách.

Khi các chiến hữu đã chạy đủ an toàn, Vân cười hề hề như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em khỏi rồi.

Cũng may tôi thuộc hàng hiếm nước mắt mới đủ sức giữ những giọt mắt trực chờ lăn trào. Tôi làm cứng ” một lần nữa chị sẽ không để yên như hôm nay đâu. Em thấy lừa được chị vui đến thế sao?”

Nụ cười mỉa mai, khinh miệt, vẻ mặt hả hê, sung sướng của Vân không thôi ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, hễ cứ gặp học sinh thuộc dạng cá biệt thì tôi ngay lập tức nhớ tới em.

Tôi trao đổi tình hình với quản lý nhóm và quản lý cô nhi. Chẳng ai ngạc nhiên, chỉ tỏ ra thông cảm, tôi nhận được một câu an ủi ” thôi em cố gắng”

Buổi học thứ 3. Tình hình lặp lại y ngày đầu. 20 phút trôi qua bạn tôi rủ rê “về đi, chúng không đến mô mà chờ”. Người phụ trách cũng có ý tương tự ” để anh kiếm lớp khác cho em”

Lúc tôi ra về tôi còn nhận được tiếng chào và cái vẫy tay nhiệt tình của Vân ” bye. No see you again”

Buổi thứ 4: Tôi lại ra tay không thêm một lần nữa. Tôi đặt dấu chấm hết cho ” tình nguyện giảng dạy” năm nhất tại đó.

Tôi không giận những học trò gần như đầu tiên đó, kể cả Vân. Thật ra tôi có cảm giác áy náy, một chút không khó chịu… vì đã không thể giúp các em nhận thức tốt hơn.

Tôi cũng học được rất nhiều dù đó bài học chua chát, mặn đắng. Sự thật lúc nào cũng gai góc, không màu mè, sáng chói, lãng mạn như tiểu thuyết.

” A, kia chị đã từng dạy tình nguyện cho bọn mình ở nhà trẻ tình thương đó.”Vân khoe với bạn đầy vẻ tự hào trong khi tôi và lũ bạn đang mải mê trò chuyện với một cặp vợ chồng Tây già.

Tôi, Vân nói vài câu về trường lớp, bạn bè… và tạm biệt nhau trong vui vẻ. Chúng tôi chưa một lần gặp lại nhau kể từ đó nhưng có lẽ Vân đã biết cách cư xử hơn rất nhiều.

Không biết trên đường đời tấp nập có khi nào em chợt nhớ đến tôi?


Các câu hỏi tương tự
Đại Gia Đình Fairy Tail
Xem chi tiết
Son Goku
Xem chi tiết
didithanh
Xem chi tiết
Nguyễn Diệu Linh
Xem chi tiết
Nguyễn Thanh Trúc
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Khánh Linh
Xem chi tiết
Thanh
Xem chi tiết
linh khuonghoang
Xem chi tiết
Đỗ Phạm Yến Ngọc
Xem chi tiết