Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
trịnh thị thu huệ

viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm với đề tài sau : Kể chuyện một bạn học sinh bị phạm lỗi.

Huy Hoang
16 tháng 3 2020 lúc 14:30

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đức Minh
15 tháng 3 2020 lúc 20:22

đoạn văn này em lên mạng tìm hiểu nhé

Khách vãng lai đã xóa
Linh
15 tháng 3 2020 lúc 20:40


Kai nhìn Mami rùi khoanh tay và cười thật hiền “Kai xin lỗi Mami”. Mẹ ôm em thật chặt. Mẹ vui lắm con biết không. Cảm ơn con thật nhiều!Buổi chiều, trên đường về nhà, hai em bé lắc xắc ngồi trên đùi mẹ líu lo đủ chuyện. Rồi tự nhiên luyên thuyên tới đoạn “cảm ơn cô Mai, cảm ơn cô Hương … cảm ơn Mami, cảm ơn Papa”. Mẹ nghe thấy thì tranh thủ hỏi: “thế Kai có biết nói “Xin lỗi” không?”

Đấy là câu chuyện của chiều hôm sau. Buổi tối hôm trước đó là một đêm mất ngủ của mẹ. Em Kai hờn dỗi mẹ. Lần đầu tiên.

Chuyện là trong lúc cho các em xem hình papa gửi về từ Moskva, Kai cứ muốn xem đi xem lại tấm hình “Papa ăn kem”, rồi xem những icon Papa cười Haha và thả tim cho mẹ. Xem mãi không chịu thôi. Đến lúc mẹ kiên quyết tắt điện thoại thì Kai không chịu, vùng vằng khua tay đánh vào chân mẹ. Mẹ nghiêm giọng và yêu cầu em xin lỗi, nhưng em đánh trống lảng chạy ra phía bà chơi. Khi nhận ra sự kiên quyết của cả bà và mẹ thì em quay nhìn mẹ và khoanh tay trước ngực. Nhưng chỉ có thế thôi, không nói thêm một lời. Khi tiếp tục yêu cầu em nói ra từ “Xin lỗi”, em ấm ức, úp mặt vào gối. Nghe tiếng em khóc “Á Papa, á papa” vừa buồn cười vừa thương. Em giận hờn mẹ từ lúc đó. Với cái mặt tội nghiệp ấy, em không nói một lời, ôm bình sữa chui vào một góc nằm, tự ngủ. Nước mắt còn ướt mi.

Đáng lẽ, ngay sau khi em khoanh tay trước ngực, mẹ đã có thể xoa dịu em rồi. Hoặc sau đó, khi em lụi cụi ra ngồi vào lòng mẹ để được ôm, thì sao mẹ lại nỡ hỏi em là “Kai đã xin lỗi mẹ chưa” để em bé cảm giác tủi thân quá đỗi, bỏ ra chỗ khác mà khóc gọi Papa – chắc là hi vọng cuối cùng của em lúc đó? Sao mẹ nỡ để em đem cơn giận hờn và tủi thân vào giấc ngủ? Chúng mình còn không kịp ôm nhau và “good night” yêu thương. Mẹ đã sai rồi.

Nói từ “Xin lỗi” thật ra không quan trọng bằng cảm giác hối lỗi và những hành động hoà giải mà em đã chủ động dành cho mẹ ngay sau đó.Có thể em chưa quen nói từ “Xin lỗi” chứ chưa hẳn em không chịu nói. Thực tế, mẹ cũng chưa trực tiếp dạy em. Không thể mặc định là các cô ở lớp hay một ai khác đã dạy em được.Khi em sai, em cần được mẹ nói chuyện nhẹ nhàng để hiểu và nhận thức được vấn đề. Mẹ đâu muốn em miễn cưỡng hay chỉ hình thành phản xạ nói “Xin lỗi” khi được yêu cầu.Mẹ phải bình tĩnh hơn, cất cái tôi của mẹ và tôn trọng cái tôi của em đang lớn dần.

Mẹ đã luôn tự nhắc mình: Nguyên tắc để giải quyết mọi vấn đề là bắt đầu bằng một cái ôm. Dù em sai hay đúng, mẹ cũng phải cho em biết là mẹ luôn yêu em. Đó là tình yêu mẹ luôn dành cho em, vô điều kiện. Vậy mà hôm qua mẹ quên.

May mà em luôn là chàng trai hiểu chuyện. Cả đường về hôm nay ngập nắng. Em bé âu yếm vòng tay qua cổ mẹ, ôm. Mẹ cười, hạnh phúc gì đâu.

Khách vãng lai đã xóa
trịnh thị thu huệ
18 tháng 3 2020 lúc 8:59

ở trên mạng mình tìm ko thấy ? ok.........

Khách vãng lai đã xóa
Lê Phan Quân
18 tháng 3 2020 lúc 10:55

ơ mình tưởng mình là người chững kiến việc bạn phạm lỗi chứ đâu phải mình phạm lỗi,kể việc thấy người đó phạm lỗi ntn mà?

Đúng ko?

Khách vãng lai đã xóa
trịnh thị thu huệ
18 tháng 3 2020 lúc 20:09

ờ thì cô giao về nhà làm , biết sao được!

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đức Minh
18 tháng 3 2020 lúc 20:16

Đmm nhờ người khác làm hộ còn ý kiến tự làm mẹ mày đi

Khách vãng lai đã xóa
trịnh thị thu huệ
18 tháng 3 2020 lúc 20:36

này đừng có mà nói quá đáng ! tui nhờ người khác ko trả lời thì thôi bầy đặt nói người khác . cứ như chỉ có mỗi ông làm hộ tui.

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đức Minh
18 tháng 3 2020 lúc 20:42

Ko biết làm thì ăn nói nó tử tế mọi người đã chép cho đến mồm mà hốc rồi còn đell cảm ơn được một câu đi ý kiến 

với lại đừng ông tui vs tao mày mới lớp 7 đấy :))

Khách vãng lai đã xóa
trịnh thị thu huệ
18 tháng 3 2020 lúc 20:48

ok.cảm ơn mn nhưng trừ  mày ra VĐM ạ. mà thôi cũng cảm ơn những lời lố bịch từ mày nhưng tao đ** cần.okkkkkkkkkkkkk

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đức Minh
18 tháng 3 2020 lúc 20:52

t lại cần cảm ơn quá :)) 

lớp 7 oai thật :))

Khách vãng lai đã xóa
Chi Nguyễn
20 tháng 3 2020 lúc 20:40

xin lỗi, nhưng trên diễn đàn hai cậu đừng nói theo cái kiểu đó

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Đức Minh
20 tháng 3 2020 lúc 20:41

mik ko chấp trẻ con đâu nhưng mọi người đã jup nó ko cảm ơn còn ý kiến này nọ mới nói :)

Khách vãng lai đã xóa
Sáng nay, mọi thứ vẫn thế. Đám trẻ vẫn ríu rít - được cái, cha mẹ cũng giáo dục con cái cũng phải thật im lặng. Thằng Tèo cũng nhăng nhít cùng lũ trẻ hàng xóm mò đến nơi này.
Bao quanh sân chùa là hàng điệp già cõi, da đã bong tróc, xương nhô ra giữa trời, gầy nhẽm khô khốc nhưng nó vẫn thiết sống lắm nên thằng Tèo năm nay mười hai tuổi vẫn thấy hàng điệp già sừng sững như tự độ thuở nào. Lũ trẻ nheo nhóc, đang inh ỏi bỗng nín bặt. Chúng láo nháo nhưng không biết phải làm sao vì cái bộ óc tò mò chiến thắng tinh thần thượng võ. Chuyện là trên nhánh cây điệp thấp nhất một con chim non đang tập bay. Mẹ chim nghiêng nghiêng đầu dõi theo từng cái đập cánh của con. Một cái “phạch”, chim non té ngửa giữa sân. Lũ con nít nhào tới vồ vập nhưng chim mẹ nhanh hơn, cắn quặp con bay lại trên cây. Hình như chim mẹ nhận ra sự nguy hiểm từ lũ con nít tinh nghịch nên hai mẹ con chim to nhỏ gì đó vài câu và chuyền từ từ sang những cành cây điệp khác. Sự tò mò chấm dứt tại đây vì bóng hai con chim mờ dần trên những nhánh cây cao. Ú tìm, lò cò, nhà chòi… quay trở lại.

Không gian thoáng nín bặt. Một con mèo đen, to, lờn vờn dưới gốc những nhánh điệp. Chim con có vẻ thành thạo hơn ban nãy đôi chút. Nó soãi đôi cánh ngắn ngủn còn chưa ráo tung lượn giữa bầu trời tự do. Đôi lần, nó mệt quá không làm chủ được nên rơi phạch, loạng choạng. Mèo đen trông thấy và nghĩ ngợi ra một điều gì đó (?). Lần này, chim non trượt chân rớt xuống ngay chỗ mèo đứng. Lập tức đôi mắt sắc lạnh không khoan nhượng thúc đẩy đôi móng vuốt mèo vồ tới ngay tức khắc. Vẻ mặt hốt hoảng – chim non muốn rú lên nhưng không kịp. Nó nhắm tịt mắt theo bản năng dù chưa biết thế giới xung quanh nó đang đen kịt lại.
Làn gió mạnh theo cú vờn của mèo đen vẫn không quất tới chim non. Phút ngỡ ngàng đã qua, nó mở mắt tròn xoe, mẹ nó đang vỗ cánh phành phạch mỗ tới tấp vào mặt mèo đen. Lũ trẻ sướng rơn xem xét. Không gian tĩnh lặng, tiếng phạch cánh của chim mẹ mỗi lúc một to lên. Mèo đen to khoẻ trước đối thủ nên không gấp gáp trả đũa. Nó nhe nanh, xông phập vào chim mẹ. Cú tấn công quá mạnh khiến chim mẹ văng ra xa và chim non thấy mèo đen đang dần xích đến gần mình. Đôi chân bé xíu đánh bật và run run. Chim non hình như đã hiểu sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài mà mấy ngày nay nó chỉ biết qua lời kể của mẹ.
Đoạn kết cuộc đời chim non đã điểm. Nó khuỵu chân xuống, không biết chống trả và thảng thốt. Vù! Gió mạnh tát thẳng vào bên cánh trái chim non đang dùng để che mặt. Hơi ấm của chim mẹ lần nữa đang thoảng bay trước mặt. Lấy hết sức bình sinh, chim mẹ đập mạnh đôi cánh và mỏ, mà chân liên tiếp đạp vào kẻ thù. Bất ngờ, mèo đen lùi lại phía sau và hoảng hốt. Không để kẻ thù kịp trấn tĩnh, chim mẹ lại bay sấn tới mổ vồ vập, đạp tới tấp vào mèo đen. Mắt chim mẹ đỏ toé những tia lửa. Lũ trẻ nín thở, không chớp mắt nhìn vào trận đấu đang lên đỉnh điểm, cao trào. Cái gì nhỏ bé không gọi thành tên nhen nhóm, thằng Tèo, thằng Tí, thằng Tỏi và những đứa bé khác xông xáo nhảy vào đấu trường. Thằng Tèo mau mắn hớt tay với lấy chim non khi nó đang vẫn run cầm cập nhìn mẹ. Thằng Tí chẻm ngay một chiếc dép vào mèo đen. Sức thằng Tí yếu không đủ làm đau nhưng mèo đen giật mình, chạy vọt đi. Chim mẹ soãi cánh rít một hơi dài dáo dác tìm kiếm. Sự mệt mỏi, đau đớn không nhắc nó quên rằng sự an toàn của chim non là trên hết. Thằng Tèo thả lỏng tay, chim non chạy ngật ngưỡng về phía mẹ. Không dám chần chừ thêm giây khắc nào, chim mẹ dồn hết sức tung mạnh đôi cánh và quặp mổ cắn chặt chim con bay lên nhánh điệp già. Lũ trẻ vỗ tay nhiệt liệt nhưng từ trong trái tim chúng đang thổn thức một điều gì đó mà đến giờ chúng vẫn chưa biết.
Bóng hai mẹ con chim khuất dần.
- Chắc nó bay về tổ đó tụi bây – thằng Tỏi cười nhe hàm răng sún chỉ tay theo.
- Ừ hé! - Lũ trẻ gật đầu tán thưởng.
Nắng đã đứng bóng. Tiếng gọi í ới từ những căn nhà phát ra. Lũ trẻ nhanh chân tản về nhà. Một trong những bài học vỡ lòng từ cuộc sống sinh động đã gieo vào lòng lũ trẻ. Tình yêu của mẹ thiêng liêng biết bao. Tiếng gọi của tình mẫu tử cao quý bất chấp mọi hiểm nguy. Và thêm nữa, trái tim yêu thương, biết chở che, bảo vệ kẻ yếu lũ trẻ đã làm được rồi.
Đâu đó, tiếng Thằng Tèo, thằng Tí, thằng Tỏi… líu ríu kể cho mẹ nghe câu chuyện vừa xảy ra. 
Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Linh Miu
Xem chi tiết
Võ Thị Mạnh
Xem chi tiết
Long Dao Danh
Xem chi tiết
Thư Lê
Xem chi tiết
Duy Dang
Xem chi tiết
Phan Hoàng Linh Ân
Xem chi tiết
Nguyễn Thùy Trang
Xem chi tiết
Nga Phương
Xem chi tiết
Khang1029
Xem chi tiết