Tk:
Lão Hạc là một người nông dân có số phận bi thảm .Lão Hạc vốn túng thiếu nhưng không phiền lụy đến ai. Cảm thông cho cuộc sống tạm bợ củ khoai củ ráy qua ngày của lão, ông giáo ngấm ngầm giúp đỡ thì " lão từ chối tất cả.Từ chối đến mức gần như là hách dịch". Sự giúp đỡ của ông giáo chắc cũng chẳng đáng là bao, nhưng trong cảnh khốn cùng"một miếng khi đói, bằng một gói khi no" hẳn là rất đáng quý. Vậy mà lão lại từ chối. Phải chăng lão hiểu rằng nhà ông giáo cũng nghèo, hiểu rằng bà giáo không thoải mái gì. Ông giáo tốt bụng thật, nhưng lão không thể lợi dụng lòng tốt của ngơừi khác, không thể để phiền luỵ đến người khác. Lão đã từng nói với ông giáo "Để phiền cho hàng xóm, chết không nắm mắt được". Ngay đến cả đám ma của mình, lão cũng gửi tiền lại hờ bà con làm ma cho,lão thà chết chứ không chịu ăn cắp,ăn trộm của ai,không dám phạm vào tiền để dành của con một đồng nào.
Một vài luận cứ để chứng minh luận điểm trên:
- Vợ chết
- 2 vợ chồng lão Hạc làm lụng vất vả cũng tậu được mảnh vườn nhưng cũng không mang lại được hạnh phúc cả đời của người con trai.
- Anh con trai vì phẫn chí mà bỏ làng đi làm ăn xa, lão sống một mình cùng con chó Vàng - kỉ vật anh con trai để lại.
- Già cả không được con cháu chăm sóc mà phải làm thuê kiếm sống.
- Cuối cùng phải bán con chó Vàng yêu quý
- Sau cơn ốm nặng, lão Hạc yếu đi nhiều. Làng mất vé sợi, lão thất nghiệp, chế tạo được món gì ăn món đấy.
- Để giữ lại tài sản cho con, lão ăn bả chó để tự tử.