Ngôi trường của em nằm sâu tận trong một ngõ nhỏ. Trên đường đến trường em phải đi một quãng đường dài. Đầu năm nay, mẹ đã mua cho em một chiếc xe đạp để em tự mình đi đến trường. Hôm nay, là thứ hai đầu tuần, cũng như thường ngày em lại đạp xe trên con đường thân quen để đến trường. Con đường đất ghồ ghề vẫn còn ẩm sau cơn mưa đêm qua. Mặt trời thì vừa mới nhú lên chào ngày mới, tiếng chim ríu rít gọi nhau nghe thật vui tai. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi cũng đã bắt đầu có ánh sáng tràn ngập. Cánh đồng lúa rộng lớn thênh thang, vàng mượt, thơm nức mùi lúa chín. Có những bác nông dân đã ra đồng làm việc, những chiếc nón nhấp nhô trên bông lúa chín. Những chú trâu thì vẫn thong thả gặm cỏ trước khi bắt đầu một ngày làm việc mệt nhọc. Đằng sau có mấy anh chị lớn vừa đi vừa nói chuyện ríu rít vui ơi là vui. Ồ! Thoáng cái đã đến cổng trường. Lá cờ đỏ sao vàng phấp phới, em nhanh chóng gửi xe đi vào hàng tập trung để bắt đầu tiết chào cờ.
Mỗi ngày đến trường học là một ngày vui nên con đường đến trường của em cũng là con đường vui tràn ngập những kỉ niệm và tiếng cười em đã không biết bao lần qua lại.
Con đường này nằm ở phía Tây thành phố, được mệnh danh là “con đường hoa” bởi nơi đây được trồng muôn vàn loài hoa rất đẹp. Lòng đường rộng chừng 20m, được chia thành hai làn đường rất rộng rãi cho xe cộ đi lại. Ở chính giữa được cao lên, rồi thoải dần sang hai bên đường để trời mưa, nước mưa theo độ dốc của đường có thể dễ dàng thoát đi, không gây ngập úng lâu dài. Dải phân cách của con đường này không phải những đường kẻ sơn màu trắng mà là những “dải phân cách hoa”. Những chậu hoa lớn được xây lên ở đây, với đủ loại hoa khác nhau, lại được các nghệ nhân sắp đặt rất khéo léo theo trình tự màu sắc thành những hình thù, câu chữ rất đẹp. Hai bên vỉa hè rộng mỗi bên rộng chừng 6m, đều được lát đá chống trơn, đề phòng trời mưa mọi người đi không bị trượt ngã. Đá chống trơn có các màu khác nhau, được sắp xếp thành các hình ngôi sao, hình thoi rất đẹp. Trên vỉa hè, cứ tầm 3 m lại được đặt một chậu hoa lớn, lại thêm một cây cổ thụ cao lớn, tán lá xum xuê, xanh tốt che rợp mát cả một góc vỉa hè.
Hai bên đường, nhà cửa mọc san sát, nhà cao nhà thấp nối tiếp nhau, nhà xanh nối tiếp nhà vàng, nhà trắng nối tiếp nhà đỏ,… đủ sắc màu sặc sỡ. Dường như người dân ở đây họ cũng rất thích hoa. Trước cửa, trên mái hiên nhà nào cũng trồng rất nhiều những chậu cây cảnh, chậu hoa, lại có nhà trồng giàn hoa giấy, hoa mọc um tùm, rũ xuống cả tầng dưới như một lâu đài nhỏ giữa rừng hoa. Quán xá ở đây nối tiếp nhau, đông đúc người đến mua. Góc này là hàng bún, hàng phở và những quán đồ ăn đắt khách, góc kia là những hàng quần áo với đủ các loại mặt hàng thời trang mới nhất, bên này là những hàng đồ chơi với những con búp bê, siêu nhân sặc sỡ, bên này là những hàng sách với những quyển sách rất hay và bổ ích.
Con đường này đã gắn bó với em từ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, con đường mà bao mùa nắng mưa em vẫn qua, vẫn lại. Sau này khôn lớn, sẽ có rất nhiều những con đường lớn hơn em sẽ đi qua nhưng có lẽ con đường hoa hàng ngày dẫn đến ngôi trường thân thuộc này vẫn sẽ mãi là con đường đẹp nhất trong cuộc đời em.
Tuổi thơ của em đã gắn liền với ngôi nhà, mái trường, dòng sông, đường phố... Và có lẽ con đường em đi học mỗi ngày đã gắn bó thân thiết với em.
Con đường đã nâng cấp thành đại lộ. Mặt đường được trải nhựa phẳng phiu. Lòng đường rộng ước chừng hơn ba mươi mét. Đường dài khoảng hai ki-lô-mét. Vỉa hè dành cho người đi bộ cũng rất rộng. Trên đấy được lát gạch nung rất chắc và đẹp. Từ xa nhìn lại, vỉa hè như một tấm thảm màu đỏ sẫm. Hàng cây sấu trên vỉa hè được trồng trong những cái ô vuông vức. Hàng cây trông chóng lớn, mới ngày nào cây còn bé tí mà nay đã xoè như những chiếc ô tiếp nối trên vỉa hè, tỏa bóng mát xuống lề đường. Hàng cây xanh tươi đã làm cho con đường thêm đẹp.
Buổi sáng, con đường trông thật tráng lệ, đầy sức sống. Xe đạp, xe máy chạy tấp nập trên đường. Tiếng còi rộn rã kêu vang, tiếng động cơ nổ giòn giã, tiếng trò chuyện của từng tốp học sinh hối hả trên đường... Tất cả đã làm cho con đường thêm náo nhiệt. Trên cây sấu già ven đường, những chú chim nhảy nhót chuyền cành. Tiếng chim lảnh lót vọng ra, vang cả trên bầu trời xanh trong và cao vút.
Mặt trời lên cao, bụi hồng ánh sáng tràn lan khắp không gian, bao phủ lên con đường quen thuộc. Đường thưa người hơn nhưng không kém phần tươi vui. Những ngôi nhà cao tầng ở hai bên đường nguy nga, tráng lệ. Các cửa hàng, cửa hiệu mở cửa chuẩn bị đón khách. Các bà, các cô đi chợ với những quang gánh kĩu kịt trên vai. Nào hoa, quả, rau tươi tiếp nối trên đường phố. Nhìn con đường lúc ấy thật trù phú, tươi vui.
Nắng lên, con đường bóng loáng như dải lụa óng ánh dưới nắng trời. Hàng cây xanh bên vệ đường đã uống hết sương đêm, chúng vươn lên đón nắng trời để giữ lấy màu xanh. Thỉnh thoảng, những chiếc lá vàng lìa cành rơi lác đác, rơi trên vai áo người qua đường như lưu luyến. Hoa rủ xuống lề đường, hoa lắc lư trong làn gió nhẹ. Hoa như muốn nói rằng: Con đường này đẹp lắm! Những buổi chiều đi học về, em thấy dâng tràn một niềm vui, niềm hạnh phúc vì con đường thân quen của em mỗi ngày một đẹp hơn. Em nhớ từng nụ hoa, từng viên gạch hồng trên vỉa hè, nhớ từng gốc sấu già thân thiết. Nơi ấy, chúng em đã từng có những giây phút ấm nồng.
Con đường không chỉ là bạn của riêng em. Nó còn là bạn của những bác lao công. Đêm đêm, trên con đường này, dù là mùa hè hay mùa đông lạnh giá, tiếng chổi tre luôn sột soạt dưới vệ đường. Các bác đang quét rác để giữ vệ sinh cho đường phố. Nhờ những bàn tay lao động cần cù ấy mà con đường luôn sạch sẽ.
Em rất yêu con đường phố thân quen. Con đường không những đẹp mà còn là nơi đã gắn bó với em trong những ngày cắp sách đến trường. Em thầm biết ơn các bác công nhân vệ sinh đã ngày đêm quét rác cho con đường luôn sạch đẹp.
“Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay”
(“Quê hương”- Đỗ Trung Quân)
Quê hương đối với mỗi chúng ta có thể là giếng nước, cây đa, mái đình,... Đó đều là những gì gần gũi và hết sức thân thuộc với ta. Còn với tôi, quê hương chính là con đường đi học thân quen từ nhà đến trường.
Đã bao mùa thu đi qua, cũng là bao năm tôi đã đến trường trong niềm hi vọng của mẹ cha, trong sự đón đợi của cô thầy. Con đường ấy là con đường ngày nào tôi cũng đi qua, là con đường đã trở thành một phần máu thịt và tâm hồn tôi.
Con đường ấy, lòng đường rộng khoảng hơn hai mét. Ngày tôi còn bé tí, đường gồ ghề lắm, những lúc trời mưa, đi lại mới khó khăn làm sao. Nhưng bây giờ, khi tôi học lớp Năm, con đường đã được trải nhựa phẳng lỳ, được tái tạo lại nên nhìn nó đẹp hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi đi học cũng dễ dàng hơn, những người hằng ngày đi qua con đường này cũng thấy thuận lợi hơn.
Con đường từ nhà tôi đến trường cũng chẳng dài lắm, nó chỉ độ gần một ki- lô- mét rưới mà thôi. Con đường ấy, có những ngôi nhà sơn xanh, sơn vàng nối tiếp nhau. Con đường ấy có cánh đồng lúa. Có những ngày tôi học về, tôi còn bắt gặp những bác nông dân đang thu hoạch lúa.
Con đường tôi đi, ngày ngày tôi ngắm nhìn những cành hoa ven đường. Có khóm cúc do chính mọi người trong làng tôi trồng để thêm đẹp. Có cả những bông hoa nhài nữa. Mỗi khi có cơn gió thoảng qua, những bông hoa ấy lại đung đưa như đang vẫy chào chúng tôi, như đang làm bạn với lũ học trò chúng tôi...
Con đường đi học quen thuộc ấy, nơi tôi hằng ngày đi, có bao người bạn đồng hành cùng tôi nữa. Cứ sáng sáng, các bạn ấy cũng như tôi, trên vai đeo cặp tung tăng nhảy chân sáo, vừa đi vừa nói chuyện với tâm trạng đầy phấn khởi để đón chào một ngày học mới. Mỗi buổi sáng, cũng chính ở con đường quen thuộc này, tôi lại bắt gặp những người lao động đi làm việc, điều đó đã trở thành một nhịp sống quen thuộc và thân thương đến kỳ lạ.
Con đường tôi đi học từ nhà đến trường tuy quen thuộc nhưng với tôi, con đường ấy có rất nhiều kỉ niệm. Cũng từ con đường ấy, tôi mới có thể vươn ra những con đường lớn hơn trong cuộc đời...
“Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay”
(“Quê hương”- Đỗ Trung Quân)
Quê hương đối với mỗi chúng ta có thể là giếng nước, cây đa, mái đình,... Đó đều là những gì gần gũi và hết sức thân thuộc với ta. Còn với tôi, quê hương chính là con đường đi học thân quen từ nhà đến trường.
Đã bao mùa thu đi qua, cũng là bao năm tôi đã đến trường trong niềm hi vọng của mẹ cha, trong sự đón đợi của cô thầy. Con đường ấy là con đường ngày nào tôi cũng đi qua, là con đường đã trở thành một phần máu thịt và tâm hồn tôi.
Con đường ấy, lòng đường rộng khoảng hơn hai mét. Ngày tôi còn bé tí, đường gồ ghề lắm, những lúc trời mưa, đi lại mới khó khăn làm sao. Nhưng bây giờ, khi tôi học lớp Năm, con đường đã được trải nhựa phẳng lỳ, được tái tạo lại nên nhìn nó đẹp hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi đi học cũng dễ dàng hơn, những người hằng ngày đi qua con đường này cũng thấy thuận lợi hơn.
Con đường từ nhà tôi đến trường cũng chẳng dài lắm, nó chỉ độ gần một ki- lô- mét rưới mà thôi. Con đường ấy, có những ngôi nhà sơn xanh, sơn vàng nối tiếp nhau. Con đường ấy có cánh đồng lúa. Có những ngày tôi học về, tôi còn bắt gặp những bác nông dân đang thu hoạch lúa.
Con đường tôi đi, ngày ngày tôi ngắm nhìn những cành hoa ven đường. Có khóm cúc do chính mọi người trong làng tôi trồng để thêm đẹp. Có cả những bông hoa nhài nữa. Mỗi khi có cơn gió thoảng qua, những bông hoa ấy lại đung đưa như đang vẫy chào chúng tôi, như đang làm bạn với lũ học trò chúng tôi...
Con đường đi học quen thuộc ấy, nơi tôi hằng ngày đi, có bao người bạn đồng hành cùng tôi nữa. Cứ sáng sáng, các bạn ấy cũng như tôi, trên vai đeo cặp tung tăng nhảy chân sáo, vừa đi vừa nói chuyện với tâm trạng đầy phấn khởi để đón chào một ngày học mới. Mỗi buổi sáng, cũng chính ở con đường quen thuộc này, tôi lại bắt gặp những người lao động đi làm việc, điều đó đã trở thành một nhịp sống quen thuộc và thân thương đến kỳ lạ.
Con đường tôi đi học từ nhà đến trường tuy quen thuộc nhưng với tôi, con đường ấy có rất nhiều kỉ niệm. Cũng từ con đường ấy, tôi mới có thể vươn ra những con đường lớn hơn trong cuộc đời...
bài làm Ngày nào đến trường em cũng đi về trên con đường quen thuộc ấy. Đến nỗi, nếu nhắm mắt lại là em có thể hình dung rõ mồn một ngay từng cảnh sắc.
Đó là một cột con đường làng rải đá đỏ đơn sơ cũng như bao con đường làng không tên khác. Tuy không rộng lắm, lại gồ ghề, lồi lõm nhưng con đường này cũng đủ thênh thang cho những bước chân nhún nhảy như chim sẻ của chúng em từng ngày lớn lên. Sáng ra, từ đầu ngõ, em bước vào con đường là đã gặp ngay một cây bàng già đứng giương mình dù che nắng, bốn mùa lích chích tiếng chim. Từ đó, hai bên đường, hai hàng khuynh diệp chạy dài thẳng tắp một màu xanh ngút ngát.
Thấp thoáng sau hai hàng cây là hàng rào của hai dãy nhà ven lộ, có hàng rào dâm bụt được cắt xén phẳng phiu. Cũng có hàng rào tre hoặc hàng rào tường xây dây kẽm gai kiên cố. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn thấy rõ những ngôi nhà xinh xắn giữa một màu xanh vườn tược mượt mà. Ngay từ khi mặt trời vừa nhô lên nhóm lửa ở đằng đông, những ngọn cau, ngọn dừa trong các khu vườn bên cạnh đường đã lấp lánh hồng lên. Con đường làng cũng bừng dậy.
Người đi trên đường càng lúc càng đông. Trẻ em đến trường. Người lớn ra đồng. Kẻ buôn bán về huyện, lên tỉnh. Xe đạp, xe gắn máy, máy cày chen chúc ngược xuôi. Tiếng cười nói, hỏi thăm, trò chuyện, tiếng máy, tiếng xe hòa lẫn nhau tạo thành một dàn đồng ca vui vẻ. Đến gần xóm nhà, con đường làng rẽ phải. Đến đây chúng em đã nhìn thấy ngôi trường quen thuộc của mình hiện ra với hình ảnh cây phượng già tán lá xanh um che rợp cổng.
Những năm sắp tới, có thể em sẽ đi tiếp con đường này lên huyện, lên tỉnh để nối tiếp việc học hành. Nhưng dù đi đâu, đặt chân lên con đường xinh đẹp mới mẻ nào nhưng cũng không dễ gì quên con đường tuổi thơ đơn sơ này được.
Mỗi ngày đến trường học là một ngày vui nên con đường đến trường của em cũng là con đường vui tràn ngập những kỉ niệm và tiếng cười em đã không biết bao lần qua lại.
Con đường này nằm ở phía Tây thành phố, được mệnh danh là “con đường hoa” bởi nơi đây được trồng muôn vàn loài hoa rất đẹp. Lòng đường rộng chừng 20m, được chia thành hai làn đường rất rộng rãi cho xe cộ đi lại. Ở chính giữa được cao lên, rồi thoải dần sang hai bên đường để trời mưa, nước mưa theo độ dốc của đường có thể dễ dàng thoát đi, không gây ngập úng lâu dài. Dải phân cách của con đường này không phải những đường kẻ sơn màu trắng mà là những “dải phân cách hoa”. Những chậu hoa lớn được xây lên ở đây, với đủ loại hoa khác nhau, lại được các nghệ nhân sắp đặt rất khéo léo theo trình tự màu sắc thành những hình thù, câu chữ rất đẹp. Hai bên vỉa hè rộng mỗi bên rộng chừng 6m, đều được lát đá chống trơn, đề phòng trời mưa mọi người đi không bị trượt ngã. Đá chống trơn có các màu khác nhau, được sắp xếp thành các hình ngôi sao, hình thoi rất đẹp. Trên vỉa hè, cứ tầm 3 m lại được đặt một chậu hoa lớn, lại thêm một cây cổ thụ cao lớn, tán lá xum xuê, xanh tốt che rợp mát cả một góc vỉa hè.
Hai bên đường, nhà cửa mọc san sát, nhà cao nhà thấp nối tiếp nhau, nhà xanh nối tiếp nhà vàng, nhà trắng nối tiếp nhà đỏ,… đủ sắc màu sặc sỡ. Dường như người dân ở đây họ cũng rất thích hoa. Trước cửa, trên mái hiên nhà nào cũng trồng rất nhiều những chậu cây cảnh, chậu hoa, lại có nhà trồng giàn hoa giấy, hoa mọc um tùm, rũ xuống cả tầng dưới như một lâu đài nhỏ giữa rừng hoa. Quán xá ở đây nối tiếp nhau, đông đúc người đến mua. Góc này là hàng bún, hàng phở và những quán đồ ăn đắt khách, góc kia là những hàng quần áo với đủ các loại mặt hàng thời trang mới nhất, bên này là những hàng đồ chơi với những con búp bê, siêu nhân sặc sỡ, bên này là những hàng sách với những quyển sách rất hay và bổ ích.
Con đường này đã gắn bó với em từ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, con đường mà bao mùa nắng mưa em vẫn qua, vẫn lại. Sau này khôn lớn, sẽ có rất nhiều những con đường lớn hơn em sẽ đi qua nhưng có lẽ con đường hoa hàng ngày dẫn đến ngôi trường thân thuộc này vẫn sẽ mãi là con đường đẹp nhất trong cuộc đời em