Chủ nhật vừa qua, em được ba mẹ cho đi tắm biển Vũng Tàu. Những con sóng lớn đuổi nhau chạy từ ngoài xa vào. Gần đến bờ chúng vui mừng nhảy côn lên rồi vừa reo to vừa lao tới đổ ụp lên em. Nhưng ba đã nhận ra trò đùa tinh nghịch này của sóng, ba nhảy lên vừa nhấc bổng em theo, không để cho con sóng đổ xuống. Đợt sóng khác lại nhảy tới. Ba lại cùng em nhẹ nhàng nhảy lên theo đúng nhịp bước sóng tới, để rồi lại thoải mái nhảy xuống cùng với sóng. Sóng thích chí với trò chơi này nên cứ nhảy tới, ào tới liên tiếp, không thôi. Ba và con cũng chẳng chịu thua cứ lựa đà sóng mà cưỡi lên ngọn, không để cho con sóng nhấn chìm. Con sóng biển thật y như đứa trẻ tinh nghịch.
Quê em ở Nha Trang. Nhà em cách biển không xa. Những đêm trăng đẹp, em thường được bố mẹ cho ra ngắm biển. Biển quê em đẹp tuyệt vời trong những đêm trăng sáng. Mặt biển như một tấm thảm dát vàng khổng lồ. Xa xa, ánh đèn trên những chiếc thuyền câu lúc ẩn lúc hiện như những ánh sao trong đêm. Trên bãi biển, những du khách đang thả bước một cách thanh bình. Họ như muốn tận hương vẻ đẹp kì diệu của đêm trăng. Một vài bạn nhỏ đang chơi đùa dưới ánh trăng với những trò như cút bắt, trốn tìm. Chơi hết buổi tối mà em cũng chưa muốn về vì luyến tiếc vẻ đẹp của nó.
Đà Nẵng quê hương tôi có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng tôi thích nhất vẫn là cảnh sông Hàn vào buổi tối. Ngày nào cũng vậy cứ sau bảy giờ tối là hai bên bờ sông lại náo nhiệt hẳn lên, người qua lại tấp nập, rộn ràng. Thành phố đã lên đèn, dãy đèn vàng hai bên bờ sông cũng được bật sáng, rồi ánh đèn từ cầu sông Hàn, cầu Thuận Phước, cầu Rồng đều phản chiếu lên mặt sông phẳng lặng, dòng sông cứ như một bức tranh nền đen với vô số thứ ánh sáng đủ sắc màu, xanh đỏ, rực rỡ, lung linh lạ kỳ. Đứng bên này sông, phía trung tâm thành phố, ngắm cảnh là tuyệt nhất, vừa nhìn thấy phía bên kia sông với những tòa cao ốc sáng đèn, vừa ngắm được những chiếc du thuyền xinh đẹp, chở đầy khách qua lại vãn cảnh. Nhìn sang bên trái, cầu Thuận Phước vừa cao vừa dài, như một dải lụa sáng lung linh đang bắc ngang sông, nhìn sang bên phải thấy cầu Rồng rực rỡ tráng lệ, với hình rồng đồ sộ, đổi màu liên tục, lúc có màu vàng, lúc lại màu xanh, nhìn ra xa hơn nữa có thể thấy thấp thoáng ánh đèn đỏ rực của cây cầu Trần Thị Lý. Bên bờ sông, mấy chiếc loa kiểu cổ, gắn trên các cột đèn đang phát ra những bài hát xưa cũ, tiếng nhạc du dương, trầm bổng, say lòng người, càng làm tăng thêm vẻ đẹp huyền diệu, lãng mạn trong đêm tối của sông Hàn. Tôi thích được cùng cả nhà ra đây chơi lắm, không khí vừa mát lại vừa đông vui nhộn nhịp, khiến con người ta quên đi hết muộn phiền. #LinhMoon
Mỗi một chúng ta, ai cũng có quê hương của mình. Quê hương là chùm khế ngọt, là nơi để lại những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về quê cha đất tổ.
Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thổi, sóng lúa nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua, nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là những buổi khi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao câu ca tiếng hát.. Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với thảm lúa xanh. Vào những mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển vàng mênh mông. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp nhô trên đồng.
Chiều đến khi gió nồm nhẹ thổi, lúa khẽ lay động rì rào như đang thì thầm tâm sự với nhau. Những buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra, màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa.
Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạy sương tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu, muôn vẻ trông rất đẹp.
Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm cánh đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên thảm lúa. Thỉnh thoảng, chúng đỗ hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau.
Em yêu mến cánh đồng làng em, yêu mến quê hương em. Nơi đây, em đã sinh ra và lớn lên. Giờ đây, vùng chiêm trũng nàv đã có những cậu “trâu sắt” băng băng chạy trên cánh đồng. Điện cao thế bừng sáng xóm làng. Cuộc sống đang đi lên trên con đường hạnh phúc.