Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Huy Nguyễn

viết đoạn văn tả bác nông dân đang cày ruộng

Kiệt Nguyễn
10 tháng 2 2019 lúc 13:55

Bác Tùng là một nông dân cần cù, chất phác. Bác là người họ hàng của gia đình em. . Em được biết đến bác là nhờ một lần về thăm quê ngoại. Gặp bác khi bác đang cày ruộng.
Hôm ấy, trên đường về quê em phải qua một cánh đồng rộng. Xa xa là dãy núi tím ngắt. Con mương nhỏ dẫn nước chạy men theo con đường trải đá răm. Đang vui vẻ nói chuyện cùng bố. Bố em dừng lại chào to: “ Chào bác Hải, trưa rồi mà vãn không nghỉ tay à?”
Bác Tài đang cày ruộng. Bác ngừng trâu. Dừng lại, nở nụ cười thật tươi chào lại bố con em. Năm nay bác chừng ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người bác cao lớn, vạm vỡ. Trên khuôn mặt chữ điền là đôi mắt to và sáng. Da bác sám nắng, tay chân chắc nịch. Bác say sưa cày ruộng trong chiếc áo đen đã bạc màu, ướt đẫm mồ hôi. Chiếc quần vải màu xanh dày dặn được xắn cao để lộ màu da chân đỏ au, vồng lên những bắp thịt cuồn cuộn, rắn chắc. Đôi tay cứng cáp điều khiển cái cày khéo léo. Một tay bác cầm chuôi cày, còn tay kia thì cầm cái roi dài để phết vào mông trâu khi nào trâu lười biếng. Theo lưỡi cày, đất được lật lên ngọt xớt, phơi mình trên thửa ruộng chạy dài, thẳng tắp. Thỉnh thoảng bác lại quất nhẹ vào lưng trâu, miệng quát to: "Ngọ! Ngọ!". Hai con trâu đi chậm rãi dần vì phải kéo cả lưỡi cày, lật bao nhiêu lớp bùn đất. Trong ruộng có nước, khi lưỡi cày đi qua, nó để lại trong nước những hình xoắn tròn to, rồi nhỏ dần nhỏ dần. Khi cày đã thấm mệt, bác dừng lại nghỉ ngơi. Bác ngồi dưới một gốc cây to rồi lấy trong túi ra một gói thuốc rê đã được vê thành từng điếu rồi châm lửa hút. Lúc này, các động tác của bác chậm rãi. Hai con trâu khoan thai, vẫy đuôi găm cỏ. Mặt trời giờ đã lên cao, ánh nắng rải chan hoà khắp thửa ruộng. Mặt bác nhễ nhãi mồ hôi, nhưng bác vẫn cùng con trâu tiếp tục cày xong thửa ruộng. Trâu sau một lát nghỉ ngơi, lại ngoan ngoãn bì bõm kéo cày theo sự điều khiển của bác. Em thấy quý và cảm phục bác làm sao. Nhìn những hàng đất cày thành luồng trông rất đẹp dưới nắng trưa, em lại nhớ đến câu tục ngữ: "Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng".

Em và bố tiếp tục lên xe vào nhà nội, mỗi lúc một xa, bóng bác Hải khuất dần. Để làm ra hạt gạo, người nông dân phải đổ biết bao mồ hôi, công sức. Em thầm cảm ơn các bác nông dân , những người đã cho ta bát cơm trắng, dẻo thơm trong sự nhọc nhằn vất vả của mình.

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hột đắng cay muôn phần.

Câu hát nhắn khuyên ấy cứ văng vẳng bên tai, làm lâng lâng trong lòng em một niềm kính trọng đối với những con người đã tạo ra hạt gạo trắng ngần. Niềm kính trọng ấy lại được tăng lên gấp bội khi em nhìn thấy hình ảnh bác nông dân đang cày ruộng nhân một dịp về thăm quê.

Hôm ấy, trời oi bức, em thong thả đạp xe trên con đường quen thuộc. Xa xa trên thửa ruộng gần vườn dừa xanh thẫm nhà ngoại em, ẩn hiện những chiếc áo bà ba bạc màu. Càng đến gần, tiếng ồn ào huyên náo càng thêm rõ. Trên cánh đồng bát ngát quanh những bờ bao thẳng tắp, các cô bác nông dân đang làm việc, kẻ cày, người cuốc, tiếng hò giọng hát vang vọng cả một góc trời. Những chiếc áo bà ba bạc màu hoạt động náo nhiệt. Nhưng trong số đó nổi bật nhất là một chiếc áo đen bạc phếch của một bác nông dân đang bì bõm dưới ruộng. Với dáng đi khỏe khoắn, bác điều khiển con trâu kéo cầy rất khéo léo dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa hè. Bác trạc bốn mươi tuổi, vóc người cường tráng. Chiếc áo bà ba sờn vai không thể che giấu những bắp thịt cuồn cuộn của bác. Vài tia nắng chói chang đã lọt qua cái nón cũ rách làm rõ thêm nước da phong trần đen như đồng hun. Mái tóc xoăn xoăn như dính chặt trên trán làm tăng thêm nét đáng yêu, những giọt mồ hôi dã ướt đẫm lưng áo và chảy dài trên má, nhưng bác chẳng quan tâm đến điều ấy, đòi mắt sáng lên một niềm tin tưởng lạc quan:

Mồ hôi mà đổ xuống đồng

Lúa mọc trùng trùng sáng cả đồi nương.

Những giọt mồ hôi ấy cứ thi nhau "thánh thót rơi" giữa nắng trời chói gắt. Mặc dù lao động rất cực nhọc nhưng bác vẫn vui, vừa làm vừa khè huýt sáo vẻ yêu đời. Hình ảnh đẹp nhất là lúc bác cười để lộ chiếc răng cửa thật to, trông rất có duyên. Nắng mỗi lúc một gay gắt. Những đám mày trắng lững lờ trôi trên cao như muốn cùng em xem quang cảnh nhộn nhịp trên cánh dồng. Cánh tay rắn chắc ấy vẫn giữ cái cày. Những ngón tay chai sạn, đen đúa nắm lấy roi và bỗng "vút" một tiếng roi, bác hô lớn "Đi!". Hai chú trâu như hiểu được mệnh lệnh của chủ, chúng nhanh chóng quẹo trái. Chúng vẫy vẫy tai tuân phục, dường như ý thức được nhiệm vụ của mình. Tiếng đất đổ rào rào. Những tảng đất đen bóng vì loáng nước bị lật ngửa bụng, phơi cái màu mỡ, phì nhiêu của mình. Chúng nằm xếp hàng lên nhau tạo cho những thửa ruộng những làn sóng đất đều đặn trông thật vui mắt. Chốc chốc bác lại hô to "Thá!" để giục trâu bước nhanh hơn. Người và vật làm việc rất hăng say quên cả cực nhọc, quên cả những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má để lại sau lưng những mảnh đất tơi xốp đợi mùa trồng trọt sắp tới.

Hình ảnh lao động của bác nông dân đã gợi cho em hiểu nhiều suy nghĩ.

Hàng ngày em và bao người nữa khi "bưng bát cơm đầy" nhưng có ai hiểu nỗi đắng cay trong từng hạt ngọc của trời ban phát cho ta? Bao nhiêu những bữa tiệc phung phí, bao nhiêu hạt mất, hạt rơi một cách vô ích trong những lần em vo gạo giúp mẹ nấu ăn. Và bao nhiêu hạt nữa khi em giấu mẹ đổ cả bát cơm đang ăn vào ao nước để xới chén khác mà khoe với chị Hai mình ăn nhiều hơn chị?

Nhìn những giọt mồ hôi của bác nông dân, em ân hận vì những lần phạm lỗi của mình. Em mới hiểu tại sao xúc gạo bị đổ vài hột mẹ em cứ tẩn mẩn ngồi nhặt hoặc "túc túc" gọi gà vào ăn.

Linh Linh
10 tháng 2 2019 lúc 13:59

nè bn NCTK ( Box Toán - Văn ) . Bài văn của cs j đó sai sai . Sao lúc bác Tài , lúc bác Hải , lúc bác Tùng vậy ???

❤✫ Key ✫ ღ  Đóm ღ❤
10 tháng 2 2019 lúc 14:09

Trong lòng em từ trước đến bây giờ vẫn luôn biết ơn các bác nông dân khi làm ra hạt gạo và sau lần về quê mùa hè năm trước và được chứng kiến cảnh các bác nông dân đang cày ruộng thì em lại càng kính trọng các bác nông dân hơn nữa.

Hôm ấy là một ngày trời nắng, em rảo bước đi trên con đường làng quen thuộc. Xa xa trên cánh đồng làng rộng lớn, em thấy thấp thoáng rất nhiều những bóng áo nâu nón trắng của các cô bác nông dân. Em tò mò bước lại gần, càng lại gần tiếng nói, tiếng cười càng trở nên ồn ào, rộn rã. Những cô bác nông dân mỗi người một việc, ai cũng chăm chỉ, người thì cày, người bón phân…Nhưng trong đó, em ấn tượng nhất với một bác nông dân đang cày ruộng. Bác nông dân tầm khoảng bốn lăm, năm mươi tuổi với làn da màu đồng cùng những cơ bắp cuồn cuộn. Bác nông dân điều khiển chú trâu to, màu đen sẫm thật chính xác trên thửa ruộng ghồ ghề. Những giọt mồ hôi chảy dọc theo hai bên má, ướt đẫm cả một phần lưng áo nhưng bác chẳng hề quan tâm mà chỉ chăm chú điều khiển chú trâu. Bác vừa làm, thỉnh thoảng lại huýt sáo một vài điệu nhạc như muốn quên đi cái mệt mỏi nắng nóng của buổi trưa hè.

Cánh tay săn chắc của bác giữ chặt cái cày, những ngón tay chai sạn nắm chắc lấy chiếc roi và “vút” một tiếng, bác hô lớn: “Đi!”. Chú trâu như hiểu được mệnh lệnh của chủ nhanh chóng lúc thì quẹo trái, khi thì rẽ phải rất thuần thục. Những tảng đất ẩm ướt nằm sâu bên dưới cũng bị quật lên và được là mềm đi. Chúng nằm xếp chồng lên nhau tạo thành những làn sóng nhấp nhô nhấp nhô trên thửa ruộng trông thật thích mắt. Cả người và trâu cứ làm việc hăng say, quên cả thời gian, quên đi cả những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má.

Em rất thích được ngắm nhìn bác nông dân đang cày ruộng bởi chỉ có những lúc ấy chúng ta mới thấy được sự khó khăn vất vả của người nông dân khi làm ra hạt gạo và càng thêm trân trọng cùng biết ơn họ hơn


Các câu hỏi tương tự
ARMY 2k7
Xem chi tiết
Dung Thùy
Xem chi tiết
Trinh Nhu Quynh
Xem chi tiết
Duong Minh Huyen Trang
Xem chi tiết
Hà Na
Xem chi tiết
Huỳnh Bá Nhật Minh
Xem chi tiết
Tui FA
Xem chi tiết
nguyễn trần mạnh đoàn
Xem chi tiết
Phương Phương
Xem chi tiết