sáng nào , Lan Anh cũng dạy rất muộn . Bạn ấy chưa bao giờ đi học sớm . Ai cũng tò mò tại sao chuyện ấy lại xảy ra . Lan Anh kể:Sáng nay mình uống nước đá , số đen thật , đi ra ngoài đường vấp phải hòn đá , tức quá mình đá nó ra ngoài . thế là gãy chân . Nghe xong , ai cũng buồn cười còn Lan Anh đỏ măt ngượng nghịu
Chiều sụp bóng râm trên lề phố, giữa đường vẫn nắng và rất đông xe cộ. Bên lề đường đối diện, em thấy một bà cụ tóc bạc, người gầy, lưng cong, tay chống gậy cứ nhìn hết bên này đến bên kia đường. Bà đứng gần đường cho người đi bộ, nhưng nhìn dòng xe tấp nập, bà không dám đi sang. Thấy vậy, em nhanh nhẹn đi qua đường, đến bên và nắm lấy khuỷu tay bà: “Để cháu giúp bà nhé!”. Bà cười thật hiền hậu: “Cám ơn cháu bé nhé! Cháu tốt bụng quá!”. Thế là hai bà cháu đi qua đường khi đèn xanh sáng. Em vui lắm, vui vì giúp đỡ được người khác. Về nhà em còn khoe với mẹ về chiến công của mình.