nguyễn Thanh Hiền

viết đoạn văn ngắn (10-12 câu)theo lối diễn dịch triển khai câu chủ đề vô cảm với người khác là thiểu năng cảm xúc

giúp mềnh vứi >~< 

đọc kĩ đề bài hộ mik nha :3

Linh Chi - Dream
3 tháng 3 2020 lúc 15:00

Sự phát triển ngày càng cao của đời sống vật chất thì điều đáng buồn là những biểu hiện của truyền thống tốt đẹp “tương thân tương ái” lại mai một dần và chúng ta đang phải đối mặt với một căn bệnh tinh thần đáng sợ. Người ta gọi đó những triệu chứng của “bệnh vô cảm”. Người mắc “bênh vô cảm” không có cảm xúc với cuộc sống, với những gì đang diễn ra. Bệnh vô cảm đang diễn ra ngày càng phức tạp, trở thành một căn bệnh khó chữa. Thực trạng đang diễn ra ngay trong chính gia đình, như: con cái thờ ơ với những khó khăn, vất vả của cha mẹ; cha mẹ thì không quan tâm, thờ ơ với những suy nghĩ, những hành động, việc làm sai trái của con. Trong trường học: học trò thờ ơ với sự chỉ bảo tận tình của thầy cô. Ngoài xã hội: thờ ơ, bàng quan, chỉ đứng xem rồi bàn tán, thậm chí thừa cơ chuộc lợi khi ai đó bị tai nạn, bị bạo hành. Nguyên nhân dẫn đến thực trạng trên là do: Lối sống cá nhân, vị kỉ, thiếu trách nhiệm, không quan tâm đến những người xung quanh. Do giới trẻ lo đắm chìm trong thế giới ảo mà quên đi cuộc sống hiện thực. Do gia đình, nhà trường chưa quan tâm, giáo dục tình thương ở các em. Do nền kinh tế vận hành theo cơ chế thị trường, đề cao vật chất. Và để lại những hậu quả to lớn như: khiến con người xa nhau, không biết đặt mình vào vị trí của nhau để cảm nhận, dần dần vô tâm, hờ hững trước những bất hạnh của người khác. Đồng thời, làm mất đi truyền thống tương thân tương ai của dân tộc. Mỗi người cần nhận thức và sống có trách nhiệm với chính bản thân cũng như với gia đình, xã hội và cộng đồng. Mỗi gia đình, nhà trường cần quan tâm, giáo dục ý thức cho thế hệ trẻ. Bản thân chúng ta cần phê phán thái độ sống thờ ơ, vô cảm và đề cao, nêu gương những người giàu lòng vị tha, nhân ái.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
✰Nanamiya Yuu⁀ᶜᵘᵗᵉ
3 tháng 3 2020 lúc 15:59

Không nói gì chuyện cao xa, chỉ riêng sinh hoạt hằng ngày, họ đã gặp nhiều khó khăn, đôi khi lại không nhận được sự thông cảm từ những người bình thường khác. Không ít người hay chê bai, dè bỉu, thậm chí tỏ vẻ nhạo báng, khinh bỉ những người không may gặp số phận như vậy. Không ít người đã trở nên vô cảm với nỗi đau của người khác. Vì sao người ta lại vô tình đến thế. Nhà nước đã có những chính sách nâng đỡ người khuyết tật nhưng khi thực hiện, do thiếu sự chỉ đạo sát sao, không kiểm tra kĩ nên chưa đựoc quan tâm thực hiện, chỉ ở một số thành phố lớn. nhiều công trình cấp quốc gia mà không có cầu thang, nhà vệ sinh dành cho người khuyết tât. Vậy là do đâu? Tôi đựơc biết nhiều thánh phố đã tổ chức thi dấu thể thao cho người khuyết tật, nhưng thật buồn khi chứng kiến một người trong Ban tổ chức có những câu nói thiếu cân nhắc làm tổn thương, thậm chí là xúc phạm người khuyết tật.Không phải mọi người trong xã hội ta không muốn nhìn người khuyết tật một cách bình đẳng mà truớc hết, người khuyết tật cần có niềm tin vào chính mình và tự khằng định mình.Trong mọi trường hợp, “Ta phải cứu ta trước khi trời cứu”, không biết tôi nghĩ như vậy có đúng không?

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Tiến Minh Lê
31 tháng 10 2021 lúc 21:13

"Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”. Trong cuộc sống hiện nay, tại thời đại kinh tế thị trường phát triển, sự thăng hoa của đồng tiền đã làm cho con người ta dần trở lên vô cảm, khi đó con người ta đã bị thiểu năng cảm xúc . “Vô cảm” hay nói một cách à không có cảm xúc  là một trạng thái tinh thần, mà khi đó, con người không có một tình cảm mang tính nhân bản nào đối với những sự vật, sự việc diễn ra xung quanh, họ thản nhiên trước nỗi đau, nỗi bất hạnh của những mảnh đời. Thiểu năng cảm xúc túc là khiếm khuyết, bị thiếu mất một khả năng cảm xúc, không biết buồn hay vui, tức hay hòa. Khi con người ta thờ ơ với mọi thứ xung quanh vô tình khiến cho bọ bị mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc. Bước xuống những nẻo đường sẽ không khó để bắt gặp biểu hiện của bệnh vô cảm: Đi đường gặp tai nạn họ sẽ dửng dưng bỏ đi hoặc đứng xem, thấy kẻ móc túi mà cũng chỉ đứng nhìn,.... Dường như, họ đang sống theo quan niệm: “Đèn nhà ai, nhà nấy rạng”, ích kỉ, chỉ biết bản thân. Bệnh vô cảm có những tác hại thật to lớn đối với mỗi cá nhân và xã hội. Vì vô cảm, mà con người trở thành thơ ơ, lạnh lùng đánh mất đi cái lương tâm, cái phẩm chất đạo đức vốn có của con người. Bản thân mỗi chúng ta cần phải rèn luyện đạo đức sống đúng chuẩn mực của con người. Hãy biết đồng cảm với mọi người, biết trau dồi, học hỏi những bài học trong cuộc sống về sự công bằng, bác ái để hoàn thiện nhân ccahs bản thân và xây dựng xã hội.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
sinh học
Xem chi tiết
ziinek
Xem chi tiết
Nguyễn Hương Trà
Xem chi tiết
Buiquan
Xem chi tiết
Thảo Nguyễn
Xem chi tiết
Minh Dũng Nguyễn
Xem chi tiết
ngọc quỳnh
Xem chi tiết
Nguyễn Lương Bích
Xem chi tiết
nguyễn văn đức
Xem chi tiết