Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lãng Tử Băng Giá

Viet 1 bai tho tang thay co giao nhan dip 20/11!

cô của đơn
12 tháng 11 2018 lúc 18:59

Nghe thầy đọc thơ

    Em nghe thầy đọc bao ngày

    Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

    Mái chèo nghe vọng sông xa

    Êm êm như tiếng của bà năm xưa

    Nghe trăng thuở động tàu dừa

    Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

    Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

    Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

                                 Trần Đăng Khoa

Không đề

    Cầm bút lên định viết một bài thơ

    Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo

    Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo

    Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.  

    Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ

    Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

    Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…

    Biết bao giờ con lớn được,  

    Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”

    Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…

    Những con chữ đều đều xếp thẳng

    Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.

    Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

    Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh

    Cửa sổ xe ù ù gió mạnh

    Con đường trôi về phía chẳng là nhà…  

    Mơ màng nghe tiếng cũ ê a

    Thầy gần lại thành bóng hình rất thực

    Có những điều vô cùng giản dị

    Sao mãi giờ con mới nhận ra.  

                               Nguyễn Thị Chí Mỹ

    Tri thức ngày xưa trở lại đây,

    Ân tình sâu nặng của cô thầy!

    Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

    Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

    Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

    Cám ơn người đã lái đò hay!

    Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

    Người đã giúp con vượt đắng cay!

                          Nguyễn Trung Dzũng

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô

Ảnh minh họa từ internet

Thưa Thầy

    Thưa thầy, bài học chiều nay

    Con bỏ quên ngoài cửa lớp

    Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót

    Con hóa mình thành bướm và hoa

    Thưa thầy bài tập hôm qua

    Con bỏ vào ngăn khóa kín

    Mải lượn lờ theo từng vòng sóng

    Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

    Thưa thầy, bên ly cà phê đen

    Con đốt thời gian bằng khói thuốc

    Sống cho mình và không bao giờ mơ ước

    Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?

    Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay

    Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng

    Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng

    Soạn bài trong tiếng ho khan

    Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn

    Sao con học hoài không thuộc

    Để bây giờ khi con hiểu được

    Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

                                        Tạ Nghi Lễ

Cô ơi

    Rời mái trường thân yêu

    Bao năm rồi cô nhỉ?

    Trong em luôn đọng lại

    Lời dạy bảo của cô

    Ngày ấy vào mùa thu

    Bước chân em rộn rã...

    Cô không lời từ giã

    Xa trường tự lúc nào

    Em ngỡ như chiêm bao

    Cô về đâu, chẳng biết?

    Vẫn vang lời tha thiết

    Từ giọng cô dịu hiền

    Thời gian bước triền miên

    Cô chưa lần quay lại

    Chúng em nhớ cô mãi

    Mong thấy cô trở về

    Lúc xưa cô vỗ về...

    Nay chúng em khôn lớn

    Ngày rời trường gần đến

    Bao giờ gặp lại cô?!

                                      Thảo Thảo

Thầy và chuyến đò xưa

    Lặng xuôi năm tháng êm trôi

    Con đò kể chuyện một thời rất xưa

    Rằng người chèo chống đón đưa

    Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

    Bay lên tựa những cánh diều

    Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

    Rời xa bến nước quên tên

    Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

    Giọt sương rơi mặn bên đời

    Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

    Mắt thầy mòn mỏi xa trông

    Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

                                              Nguyễn Quốc Đạt

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô

Ảnh từ internet

Người lái đò

    Một đời người - một dòng sông...

    Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

    "Muốn qua sông phải lụy đò"

    Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...  

    Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

    Con đò trí thức thầy đưa bao người.

    Qua sông gửi lại nụ cười

    Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

    Con đò mộc - mái đầu sương

    Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

    Khúc sông ấy vẫn còn đây

    Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

                                            Thảo Nguyên

Lời ru của thầy

    Mỗi nghề có một lời ru

    Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

    Lời ru của gió màu mây

    Con sông của mẹ đường cày của cha

    Bắt đầu cái tuổi lên ba

    Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

    Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

    Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

    Thầy không ru đủ nghìn câu

    Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

    Tuổi thơ em có một thời

Tauhips
12 tháng 11 2018 lúc 19:03

Thầy Sơn thể dục hay cười 

Nhưng động một cái " mười vòng cho tôi" 

Thằng Bách ngồi cười haha

Anh ra chạy nốt , 2 thằng chết chung

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
12 tháng 11 2018 lúc 19:04

Bạn tham khảo nha

Nghe thầy đọc thơ

    Em nghe thầy đọc bao ngày

    Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

    Mái chèo nghe vọng sông xa

    Êm êm như tiếng của bà năm xưa

    Nghe trăng thuở động tàu dừa

    Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

    Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

    Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

                                 Trần Đăng Khoa

Không đề

    Cầm bút lên định viết một bài thơ

    Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo

    Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo

    Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.  

    Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ

    Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

    Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…

    Biết bao giờ con lớn được,  

    Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”

    Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…

    Những con chữ đều đều xếp thẳng

    Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.

    Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

    Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh

    Cửa sổ xe ù ù gió mạnh

    Con đường trôi về phía chẳng là nhà…  

    Mơ màng nghe tiếng cũ ê a

    Thầy gần lại thành bóng hình rất thực

    Có những điều vô cùng giản dị

    Sao mãi giờ con mới nhận ra.  

                               Nguyễn Thị Chí Mỹ

    Tri thức ngày xưa trở lại đây,

    Ân tình sâu nặng của cô thầy!

    Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

    Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

    Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

    Cám ơn người đã lái đò hay!

    Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

    Người đã giúp con vượt đắng cay!

                          Nguyễn Trung Dzũng

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô

Ảnh minh họa từ internet

Thưa Thầy

    Thưa thầy, bài học chiều nay

    Con bỏ quên ngoài cửa lớp

    Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót

    Con hóa mình thành bướm và hoa

    Thưa thầy bài tập hôm qua

    Con bỏ vào ngăn khóa kín

    Mải lượn lờ theo từng vòng sóng

    Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

    Thưa thầy, bên ly cà phê đen

    Con đốt thời gian bằng khói thuốc

    Sống cho mình và không bao giờ mơ ước

    Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?

    Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay

    Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng

    Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng

    Soạn bài trong tiếng ho khan

    Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn

    Sao con học hoài không thuộc

    Để bây giờ khi con hiểu được

    Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

                                        Tạ Nghi Lễ

Cô ơi

    Rời mái trường thân yêu

    Bao năm rồi cô nhỉ?

    Trong em luôn đọng lại

    Lời dạy bảo của cô

    Ngày ấy vào mùa thu

    Bước chân em rộn rã...

    Cô không lời từ giã

    Xa trường tự lúc nào

    Em ngỡ như chiêm bao

    Cô về đâu, chẳng biết?

    Vẫn vang lời tha thiết

    Từ giọng cô dịu hiền

    Thời gian bước triền miên

    Cô chưa lần quay lại

    Chúng em nhớ cô mãi

    Mong thấy cô trở về

    Lúc xưa cô vỗ về...

    Nay chúng em khôn lớn

    Ngày rời trường gần đến

    Bao giờ gặp lại cô?!

                                      Thảo Thảo

Thầy và chuyến đò xưa

    Lặng xuôi năm tháng êm trôi

    Con đò kể chuyện một thời rất xưa

    Rằng người chèo chống đón đưa

    Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

    Bay lên tựa những cánh diều

    Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

    Rời xa bến nước quên tên

    Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

    Giọt sương rơi mặn bên đời

    Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

    Mắt thầy mòn mỏi xa trông

    Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

                                              Nguyễn Quốc Đạt

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô

Ảnh từ internet

Người lái đò

    Một đời người - một dòng sông...

    Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

    "Muốn qua sông phải lụy đò"

    Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...  

    Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

    Con đò trí thức thầy đưa bao người.

    Qua sông gửi lại nụ cười

    Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

    Con đò mộc - mái đầu sương

    Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

    Khúc sông ấy vẫn còn đây

    Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

                                            Thảo Nguyên

Lời ru của thầy

    Mỗi nghề có một lời ru

    Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

    Lời ru của gió màu mây

    Con sông của mẹ đường cày của cha

    Bắt đầu cái tuổi lên ba

    Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

    Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

    Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

    Thầy không ru đủ nghìn câu

    Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

    Tuổi thơ em có một thời

Đây mới là “chân lý” để tóc hết rụng, tóc mới mọc ra chắc khỏe, dày mượt.

Đây mới là “chân lý” để tóc hết rụng, tóc mới mọc ra chắc khỏe, dày mượt.

Tin tài trợ

Để không tàn phế vì bệnh xương khớp trong mùa mưa lạnh

Để không tàn phế vì bệnh xương khớp trong mùa mưa lạnh

Tin tài trợ

    Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

    Như ru ánh lửa trong hồn

    Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

    Thầy ru hết cả mê say

    Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

    Mẹ ru em ngủ tròn đêm

    Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

    Trong em hạt chữ xếp dày

    Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

    Từ trong vòm mát ngôi trường

    Xin lời ru được dẫn đường em đi

    (Con đường thầy ngỡ đôi khi

    Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

    Hẳn là thầy cũng già thôi

    Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

    Thì dù phấn trắng bảng đen

    Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

                                               Đoàn Vị Thượng

Xin lỗi các em

    Tôi đâu phải người làm nông

    Cày xong đánh giấc say nồng một hơi

    Chuông reo tan buổi dạy rồi

    Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.

    Trách mình đứng trước các em

    Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!

    Rụng dần theo bụi phấn bay

    Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh

    Dẫu là lời giảng của mình

    Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang

    Dẫu là tiết học vừa tan

    Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!

    Hiểu dùm tôi các em ơi

    Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ

    Cảnh đời chộn rộn bán mua

    Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.

    Vờ quên cuộc sống bên ngoài

    Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen

    Dở hay, yêu ghét, trắng đen

    Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu

    Ai còn dằn vặt đêm sâu

    Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên

    Thật lòng tạ lỗi các em

    Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!

                                              Trần Ngọc Hưởng

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô

Ảnh từ internet

Con với thầy   

    Con với thầy

    Người dưng nước lã

    Con với thầy

    Khác nhau thế hệ

    Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình

    Mười mấy ngàn ngày không gặp lại

    Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại

    Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

    Vẫn theo tôi những lời động viên

    Mỗi khi tôi lầm lỡ

    Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở

    Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

    Qua buồn vui, qua những thăng trầm

    Câu trả lời sáng lên lấp lánh

    Với tôi thầy ký thác

    Thầy gửi tôi khát vọng người cha

    Đường vẫn dài và xa

    Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!

    Từng bước một tôi bước

    Với kỷ niệm thầy tôi...

                                  Phạm Minh Dũng

Bụi phấn xa rồi

    Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai

    Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn

    Một mình thơ thẩn đi tìm lại

    Một thoáng hương xưa dưới mái trường

    Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,

    Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me

    Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ

    Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương!

    Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm

    Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!

    Cuộc đời cũng tựa như trang sách

    Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

    Nước mắt bây giờ để nhớ ai???

    Buồn cho năm tháng hững hờ xa

    Tìm đâu hình bóng còn vương lại?

    Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa!

    Như còn đâu đây tiếng giảng bài

    Từng trang giáo án vẫn còn nguyên

    Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo

    Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!

                                       Thái Mộng Trinh

Thầy

    Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

    Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

    Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

    Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

    Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...

    Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

    Mái chèo đó là những viên phấn trắng

    Và thầy là người đưa đò cần mẫn

    Cho chúng con định hướng tương lai

    Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

    Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

    Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

                                     Ngân Hoàng

Những bài thơ hay ngày  20-11 dành tặng thầy cô
Ảnh từ internet

Khi thầy về hưu

    Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

    Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

    "Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"

    Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

    Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

    Con nao nức bước vào trường trung học

    Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

    Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

    Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

    Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

    Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

    Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

    Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

    Vai áo bạc như màu trang vở cũ

    Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

    Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

                                              Lá Me

Lời trầm thầy tôi

    Có những chiều hè, phượng đỏ rơi

    Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.

    Thương người bạn cũ, ân sâu nặng

    Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.

    Muốn được cho đi, thầy phải có

    Tâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.

    Cho không phải mất, tình muôn thuở.

    Nhận được đời vui, nghĩa thế thôi.

                                   Phạm Duy Cầu

Phương Chi sưu tầm

cô của đơn
12 tháng 11 2018 lúc 19:06

LỜI CÔ GIÁO TRẺ

Sáng Thu gió thổi nhẹ nhàng
Một mình đến lớp đường làng em đi
Hôm nay chẳng khác mọi khi
Trong lòng vui vẽ mĩm chi nụ cười

Nhìn cô gương mặt rất tươi
Mới về đây dạy mọi người mến yêu
Dân quê tình nghĩa rất nhiều
Tôn sư trọng đạo là điều đương nhiên

Dạy con lễ nghĩa đầu tiên
Với bốn phép tính gắn liền với nhau
Không cần có địa vị cao
Tại vì thu nhập không sao đủ tiền

Số tôi chắc đã có duyên
Với đàn trẻ nhỏ vùng miền nông thôn
Cuộc sống khỏi phải bôn chôm
Việc làm ổn định tiếng thơm cho đời

Đò đưa không tính lỗ lời
Mỗi năm cứ thế đưa rồi lại đưa
Cái nghề không ngại nắng mưa
Cứ ngày hai buổi sớm trưa tới trường

(Nguyễn Ký)

CÔ GIÁO TRẺ

Hôm nay em trở lại trường
Để cùng các cháu mến thương của mình
Ra đi lúc sáng bình minh
Đường làng vắng vẽ ân tình tuổi thơ

Đi nhanh không kẻo trể giờ
Nông nông xe ít mình chờ chắc hơn
Lòng buồn vì quá cô đơn
Duyên tình chưa có tự hờn bản thân

Lúc nhỏ việc học chuyên cần
Đến khi tốt nghiệp mấy lần đổi nơi
Bây giờ chắc ổn định rồi
Năm nay sẽ có lứa đôi cùng về

Hè sau mình sẽ về quê
Báo với cha mẹ tràn trề niềm vui
Rồi đây cha mẹ có sui
Năm sau có cháu của tui với bà

(Tg : Nguyễn Ký)

NGƯỜI ĐI DỆT ƯỚC MƠ

Chiều buông rộn tiếng ve ngân
Bước chân thầy bỗng chậm dần đường xưa
Một đời dệt thảm ước mơ
Để em có một tuổi thơ huy hoàng

Đò đầy gánh ước mơ sang
Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao
Thời gian tựa giấc chiêm bao
Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông

Cảm ơn bao ước mơ hồng
Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi
Hôm nay vững bước đường đời
Nhờ công thầy đã một đời bón chăm

(Tác giả: Tiêu)

MỘT THỜI KHÓ QUÊN

Giờ chơi trẻ nhỏ nô đùa
Mình ngồi nhớ lại bao mùa hè qua
Ngôi trường ân nghĩa đậm đà
Biết bao thế hệ đi ra thương trường

Thầy cô nối tiếp tình thương
Chèo đò đưa đón dẫn đường cho đi
Uốn nắn dạy dỗ từng ly
Còn bắt quỳ gối mỗi khi la rầy

Tuổi thơ tôi học ở đây
Giờ thành cô giáo lại quay trở về
Mĩm cười sung sướng tràn trề
Biết bao kỷ niệm quay về tuổi thơ

(Tg : Nguyễn Ký)


NGHỀ YÊU TRẺ

Mỗi ngày hai buổi đi về
Cỏ cây tươi tốt sum xê bên đường
Sáng nay dậy sớm đến trường
Áo dài tươm tất khai trương ngày đầu

Tuy rằng trường ở vùng sâu
Quan tâm trường học hàng đầu của dân
Thầy cô khi có việc cần
Xem cô thầy giáo người thân của mình

Bà con rất có nghĩa tình
Là niềm an ủi nghề mình nhà xa
Bao năm trường học ở nhà
Năm nay tốt nghiệp mới ra nơi nầy

Rất may là được về đây
Chính quyền làng xóm đong đầy tình thương
Sáng ra ở mọi ngã đường
Trẻ thơ đến lớp vào trường thật ngoan

(Tg : Nguyễn Ký)

SÁNG THU VUI VẺ

Học sinh tuổi trẻ thật thà
Đến trường vô lớp chan hòa thương nhau
Thầy cô sức khỏe dồi dào
Mang nhiều kiến thức giúp nhau nên người

Sáng nay ai cũng vui tươi
Ra đường vui vẽ nụ cười như hoa
Chiều về rộn rã cả nhà
Một ngày làm việc thật là thành công

(Tg : Nguyễn Ký)

Hoa Học Trò.

Mái trường thân mến của tôi ơi
Đã mấy mùa trăng mấy tuổi rồi
Mà sao ngói vẫn tươi màu đỏ
Tường vẫn còn in vết cỏ xanh

Tôi đã về đây dưới mái trường
Ngôi trường thân thuộc vẫn như xưa
Hàng cây đứng tuổi phai màu nắng
Báo hiệu mùa xuân đã trở về

Xuân sang vạn vật mang hơi ấm
Cành lá chồi non nảy lộc mầm
Xuân về thầy cô thêm một tuổi
Đón xuân mang ánh nắng xuân tràn

Bây giờ trường cũ đã khác rồi
Không còn ngói đỏ một màu tươi
Tiếng chim ríu rít trên cành lá
Thầy cô đã đến lúc về già

VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ

Nay có dịp về thăm trường cũ
Trái tim hồng ấp ủ hoài mong
Bao nhiêu kỷ niệm ghi lòng
Như dòng suối mát ngự trong tim này…

Ôi nhớ quá ! những ngày tới lớp
Ngày đầu tuần tập hợp sân trường
Thầy cô ánh mắt thân thương
Dõi dàn Áo Trắng sân trường bay bay …

Ôi viễn cảnh, bao ngày mãi nhớ
Hàng phượng hồng cháy đỏ nụ hoa
Bằng lăng sắc tím mặn mà
Mười giờ rạng rỡ như là.. đón ai…

Tôi nhẹ bước bên ngoài lớp học
Ôi Thầy yêu còn đó nơi đây
Ngày xưa từ mái trường này
Tôi cùng bè bạn tung bay vào đời…

Tóc thầy trắng rơi rơi bụi phấn
Giọng đắm say như vẫn thuở nào
Bao lời quí báu Thày trao
Thiêng liêng nghề giáo cần lao cả đời…

Đã hết tiết.. Thầy ơi! Chậm bước!
Tôi đến bên nhẹ bước bên Thầy
"Thầy ơi nhớ đứa trò này!... "
Hoa tươi vừa hái tôi dâng kính Thầy…

Vui trò chuyện chia tay đã đến
Thầy ân cần trìu mến chúc tôi
Chia tay lưu luyến nghẹn lời
"Một ngày gần, em sẽ tới.. Thầy ơi !".

(Tác giả: Cuong Ha)

VUI BUỒN

Em là cô giáo
Màu áo đỏ tươi
Mọi người đồng phục
Hồng tươi miệng cười.

Ngày bước vào đời
Nghiệp nghề bỡ ngỡ
Em cầu giúp đỡ
Anh nỡ nào ngơ.

Dáng em nên thơ
Lên bờ cá nhảy
Hương bay hoa bưởi
Sưởi ấm lòng anh.

Kỹ thuật thực hành
Chuyên ngành kinh nghiệm
Nghiệp vụ có nhiều
Bao điều bí ẩn.

Em cần tham khảo
Em bảo giúp nhau
Đồng nghiệp trước sau
Làm sao tránh mặt.

Bên em bắt gặp
Ánh mắt dịu hiền
Chuyện nói huyên thuyên
Chim quyên thánh thót.

Mật ngọt vào lòng
Anh mong tơ hồng
Bên em sóng bước
Thoả được giấc mơ.

Đột ngột đâu ngờ
Tình đầu em đợi
Người yêu tìm tới
Vời vợi đường xa.

Em mừng ríu ra
Lòng anh tan nát
Tình ca em hát
Là bạn nghe anh.

( 9/2018 Lê Quang Danh)

1. THẦY

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

2 . Không Đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !


Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .


Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

minh phượng
12 tháng 11 2018 lúc 19:09

Nghe thầy đọc thơ

    Em nghe thầy đọc bao ngày

    Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

    Mái chèo nghe vọng sông xa

    Êm êm như tiếng của bà năm xưa

    Nghe trăng thuở động tàu dừa

    Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

    Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

    Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

                                 Trần Đăng Khoa


Các câu hỏi tương tự
Xem chi tiết
phạm bảo chi
Xem chi tiết
kim jun see
Xem chi tiết
ROBLOXISTHEBEST
Xem chi tiết
le ngoc han
Xem chi tiết
tongquangmanh
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Thùy Trang
Xem chi tiết
SMG Đông5b
Xem chi tiết
đẹp trai cũng là tội
Xem chi tiết