Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
yêu thầm.....

Tuong tuong va ke lai mot cau chuyen có ý nghĩa      

AI NHANH MÌNH TICK

KB NHA

Fudo
21 tháng 11 2018 lúc 20:19

Ngày xửa ngày xưa, bấy giờ con ngưòi mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba ngưòi bạn : Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Tròi. Tuy mỗi người sống ở một nơi : đứa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng chẳng ai biết khi nào Chim Chích, Mặt Tròi, Hoa Sen sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu : Họ mãi mãi là bạn của nhau.

Ò… ó… ố…

Chứ gà trống vươn cổ gảy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng trên mặt đất. Những sợi nắng vươn trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sân nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn vụ gặt bội thu. Mặt Trời toả nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À ! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt tròi liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám Hoa Súng, Mặt Trời gọi ;

Sen Hồng ơi ! Cậu có thấy Chim Chích ở đâu không ?

Sen Hồng ngơ ngác bảo :

Ô mình tưởng cậu ấy ra đồng bắt sâu cho lúa cơ mà.Ừ, mình cũng biết thế nhưng sáng nay mình không thấy cậu ấy ngoài đồng.

Sen Hồng bảo :

Cậu thử đến khu rừng kia tìm xem. Dễ cậu ấy ngủ quên cũng nên.

Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng — nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Tròi gọi :

Chim Chích ơi, dậy mau đi. Mọi ngưòi ra đồng làm việc hết rồi.

Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra :

Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Kệ mình !

Mặt Tròi giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo :

Các cậu cứ làm việc đi. cần gì phải lo đến mình.

Chim Chích buồn lắm ! Hôm trước nó nghe mọi ngưòi trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Tròi chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao, toả nắng rực rỡ xuống đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà con người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loài hoa cao quý, được bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen, vì nó vừa thơm, vừa tươi sắc. Thế mà, hai đứa đấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ lăm toàn bằng rơm rạ. Thật là chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cưòi vang cả khu rừng.

Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó cũng thấy hai người bạn của mình thật cao quý, rực rỡ, đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp chút nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì đã thấy Mặt Tròi và Sen Hồng gọi í ới :

Chim Chích ơi lại đây, lại đây. Bọn tớ có quà cho cậu này.

Trên những lá sen xanh mát đựng đầy những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích :

Phần thưởng của cậu đấy. Món quà này của các bác nông dân gửi tặng. Nhờ có cậu bắt sâu cho lúa mà các bác được một mùa gặt bội thu. Sướng nhé. Bọn mình rất hãnh diện vì có người bạn như cậu.

Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích :

Cậu giỏi thật đấy Chim Chích ạ ! Mình rất khâm phục cậu.

Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không còn muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè :

Khoan đã các cậu, mình muôn nói với các cậu một câu chuyện.

Mặt Tròi cười bảo :

Có phải chuyện lúc nãy không ? Thôi, thôi bỏ qua. Chắc lúc ấy cậu đang ngái ngủ nên mới nói thế chứ gì. Thôi không sao đâu, mình không để bụng đâu. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.

Chao ôi ! Chim Chích chỉ muốn khóc. Nó đã có những người bạn rất tốt ở xung quanh vậy mà nó không biết. Lúc này đây, nó chỉ muốn được nhắc lại câu nói này hàng ngàn, hàng vạn lần : Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Trên môi Chim Chích nở nụ cười hạnh phúc. Nó vui vì nó có bạn, những người bạn tốt nhất mà nó đi khắp thế gian không đâu có thế tìm thấy được.

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
21 tháng 11 2018 lúc 20:16

BÀI LÀM 2

     Thuở xa xưa, có một gia đình chỉ có hai mẹ con. Người mẹ xấp xỉ tuổi sáu mươi, còn người con gái chỉ độ chín mười tuổi. Nhà họ rất nghèo nhưng họ sống phúc đức nên được bà con lối xóm thương yêu, quý mến.

Một ngày nọ, sau buổi đi làm đồng về, người mẹ nhuốm bệnh nằm liệt giường. Bà con lối xóm đến thăm nom giúp đỡ tiền bạc, thuốc thang, chạy chữa cho bà nhưng bệnh tình của bà không thuyên giảm mà mỗi ngày mỗi nặng thêm. Hằng ngày, cô bé túc trực bên giường bệnh không rời mẹ một bước. Nhiều lúc, cô phải nhịn ăn nhường phần cho mẹ. Tuy vất vả thiếu thốn đủ đường nhưng cô bé không bao giờ than vãn một điều gì. Rồi một hôm mệt quá, cô bé thiếp đi lúc nào không biết.

Trong giấc chiêm bao, cô bé nghe một tiếng nói thì thầm bên tai:

- Cháu muốn cứu mẹ thì hãy vượt qua chín ngọn đồi ở phía tây. Đến đó có một ngôi nhà bên vệ đường. Cháu cứ vào nhà gõ cửa sẽ có người giúp cháu chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Cô bé tỉnh dậy, mong trời mau sáng để thực hiện lời dặn của thần linh trong giấc chiêm bao. Trời vừa hửng sáng, cô bé vội chạy sang nhà hàng xóm nhờ trông hộ mẹ cho mình rồi tạm biệt mẹ già ra đi. Sau bảy ngày trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu rừng rậm, thác nghềnh, cô bé đã đến được ngôi nhà bên vệ đường. Vừa mới gõ cửa thì một bà cụ tóc trắng như cước, đôi mắt hiền từ phúc hậu tay chống gậy trúc bước ra, nói:

- Ta đợi cháu ở đây mấy ngày rồi. Ta rất quý tấm lòng hiếu thảo của cháu. Đây là một lọ thuốc thần, cháu hãy cầm lấy mang về chữa bệnh cho mẹ. Cháu chỉ cần cho mẹ uống một viên thôi, mẹ cháu sẽ khỏi. Số thuốc còn lại tùy cháu sử dụng.

- Bà ơi! Cháu cảm ơn bà nhiều lắm!

- Thôi, cháu hãy mau trở về. Mẹ cháu và dân làng đang mong đấy.

Nói xong, bà tiên và cả ngôi nhà biến mất. Cô bé vội vã lên đường trở về nhà. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, cô bé còn dùng số thuốc còn lại cứu sống không biết bao nhiêu người nữa. Từ đó, cuộc sống của hai mẹ con họ thật đầm ấm, hạnh phúc. Họ sống trong tình thương yêu đùm bọc của dân làng.


 

Fudo
21 tháng 11 2018 lúc 20:17

Từ xưa, Trâu, Chó, Mèo chơi rất thân với nhau nhưng mỗi con một tính nết. Trâu tuy dốt nát nhưng lại thật thà, ngay thẳng và rất chăm chỉ. Chó và Mèo thì gian ngoan, quỷ quyệt. Vậy mà chẳng hiểu sao, chúng vẫn quấn quít bên nhau, lúc nào cũng như hình với bóng.

Một ngày kia bỗng dưng chủ của ba chú lâm bệnh. Trâu, Chó và Mèo suốt ngày lo chăm sóc, thuốc thang. Chó, Mèo lúc nào cũng bên chủ nịnh hót, rồi làm bộ khóc lóc, mong chủ thương tình, khi qua đời sẽ để lại tài sán cho mình. Trâu thật thà, chẳng biết gì, cứ phục vụ chủ hết mình. Nó nghĩ đến những ngày nắng chang chang cùng chú đi cày. Cả nó và chủ đều thấm mệt mà chẳng kêu ca. Càng nghĩ nó càng cảm thấy xót xa, thương chủ.

Đêm nọ, Trâu nằm mơ gặp một ông tiên. Ông nói ràng ông là tiên tốt bụng. Trâu reo lên mừng rỡ, ngắm nghía ông tiên. Chà, ông có chòm râu dài, trang như cước. Đôi mắt sáng long lanh, ấm áp đến lạ kỳ. Ông nhìn đến hoa, hoa bật nở, khoe sắc màu rực rỡ. Ông nhìn đến suối, suối đang cạn bỗng đầy nước róc rách chay. Ông cất giọng hiền từ:

– Các con muốn cứu chủ phải đi qua ba hố nước sôi sùng sục. Một vương quốc của quỷ ăn thịt, lọt vào lòng giữa bảy ngọn núi lửa khoanh hình tròn để lấy về một cây lạ. Cây ấy có tên là Ánh Nguyệt vì khắp hình nó tỏa ánh sáng vàng như mặt trăng. Lấy cây Ánh Nguyệt về, các con hãy sắc nước cho chủ uống.

Nói xong, ông tiên tốt bụng biến mất; chỉ còn để lại một đám râu trắng sáng ngời.

Hôm sau Trâu đem chuyện kể cho các bạn nghe. Chó và Mèo làm ra bộ ngạc nhiên nói giấc mơ của Trâu giống giấc mơ của mình. Chúng liền chuẩn bị cho cuộc đi tìm cây thuốc. Mèo trong lòng cảm thấy lo lo, Chó sợ nhỡ mình chết, còn Trâu mong sao sớm tìm thấy cây Ánh Nguyệt, dù phải vượt muôn ngàn khó khăn.

Đêm hôm đó, ba con vật từ giã chủ lên đường, không quên nhờ hàng xóm ngày đêm sang giúp đỡ. Chúng cứ thế đi miết theo hướng nam. Sang ngày thứ hai, cả ba gặp một con đại bàng đang nằm vất vương bên đường. Hình như con đại bàng bị trúng tên. Chó, Mèo vội vã vượt qua, nhưng Trâu cản lại rồi ngồi xuống băng bó lại vết thương cho Đại Bàng, Đại Bàng thầm cảm ơn ba con vật, Xong đâu đó, Chó, Trâu, Mèo lại cùng nhau lên đường.

Ngày thứ ba, cả Chó, Mèo và Trâu đều đói rã rời. Đang kêu ca phàn nàn, Mèo gặp một con Chuột, sồ ra bắt, loáng cái Chuột đã nằm trong nanh vuốt sắc nhon của Mèo. Nó rối rít van xin Mèo tha tội. Mèo khăng khăng không chịu Trâu thấy vậy động lòng thương xin bạn tha cho Chuột. Chuột cảm động, tặng một chiêc áo tàng hình rồi bỗng dưng biến mất. 

Ca ba con vật lại tiếp tục đi, đi mãi. Sang ngày thứ năm, đang đi, chúng gặp ba hồ nước sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, ở đây nóng đến mức không một cây nào mọc được bên bờ, không con gì sống được dưới nước. Chó, Mèo hoang mang bàn lùi. Chó bảo:

 

– Thôi, thế này thì chịu! Ông chủ có chết thì chết chứ làm sao tôi đâm đầu vào chốn này để chết theo ông ấy. Ai đi thì đi, tôi xin ở lại!

Mèo gật đầu lia lịa, cho Chó nói đúng. Nó bảo:

– Tôi đồng ý với anh Chó. Làm sao chúng ta có thể qua đây được!

Trâu vặn lại:

– Ông tiên đã báo trước hiếm nguy, sao các cậu còn đi?

Chó, Mèo đỏ mặt, thẹn thùng, lắp bắp mãi chẳng nói thành lời. Cả hai đắn đo, suy nghĩ. Từ xa, trên trời xuât hiện một chấm đen đến. Phải rồi Đại Bàng; Đại Bàng từ từ hạ cánh, trong mồm ngậm một lọ nước. Đại Bàng nói:

– Các anh đừng lo, tôi sẽ cõng các anh sang bờ bên kia. 

Chó, Mèo nhảy chồm lên mừng rỡ. Chỉ có Trâu là lo lắng thật sự. Trâu to lớn thế này làm sao Đại Bàng cắp được. Dường như hiểu nỗi lòng Trâu, Đại Bàng cười bảo:

– Anh Trâu đừng lo, anh uống nước trong lọ vào thì sẽ bé liền.. 

Trâu mừng rỡ uống nước. Kì lạ quá, cả thân hình to lớn của Trâu biến thành một con vật nhỏ bé, chỉ bằng con sóc.

Đại Bàng lần lượt cắp ba con vật sang sông. Sang đến bờ, Trâu tạ từ Đại Bàng rồi cả ba cứ theo hướng nam rảo bước.

Ngày thứ bảy, chúng gặp một vương quốc đầy quỷ. Khắp nơi trên đường đi chất đầy xương người và vật, Khắp nơi bốc lên một mùi tanh nồng nặc. Quỷ chúa hôm ấy đi săn, vào rừng thấy Trâu, Chó, Mèo liền thúc ngựa đuổi theo, cả ba vắt chân lên cổ mà chạy. Như sực nhớ ra điều gỉ, Trâu mở tấm áo tàng hình ra. Cả bọn chui tọt vào trong áo, biến mất, Quỷ chúa tức tối ra về. Quả thật, từ trước đến giờ, nó chưa để sổng một con mồi nào.

Chó, Trâu và Mèo ung dung đi qua vương quốc Quỷ, chẳng hề gì.

Hôm sau, lại gặp bảy ngọn núi lửa đang phun dữ dội. Ở đây thật hoang tàn, xơ xác, chẳng có người ở. Cây cối và nhà cửa cháy rụi, biến thành tro tàn hết. Trâu, Chó, Mèo khát khô họng. Mèo và Chó hết mực cằn nhằn, kêu khổ. Trâu phát hiện ra ở xa, có một cây gì lá đỏ chói, hình như màu lửa. Nó lại gần xem rồi dùng sừng húc vào thân cây. Từ trong cây phun ra một dòng nước trong vắt. Trâu uống vội rồi chạy lại chỗ các bạn. Vừa chạy, nó vấp phải một viên đá cuội. Viên đá toé lửa, bén vào một túm cỏ khô gần đó, bốc cháy, bén vào cả người Trâu. Kì lạ chưa Trâu chẳng hề hân gì mà thấy mình khỏe lạ. Biết là cây quý, nó gọi bạn đến uống. Cả ba cảm thây mình khỏe phi thường. Chúng trèo qua núi, vào bên trong. Chao ôi! Trước mắt chúng là một khu rừng bạt ngàn cây cối. Ven rừng mọc bao nhiêu là cỏ. Cả ba ngờ mình lạc vào chốn thần tiên thơ mộng. Mặt đất chập chờn những áng mây trắng xốp. Trâu hăng hái đi tìm cây Ánh Nguyệt. Dưới ánh mặt trời, chẳng cây nào phát sáng cả. Trâu buồn bả hoang mang. Nghỉ đến cánh chủ nằm ở nhà thoi thóp, nó oà khóc. Chó, Mèo cho là Trâu dở hơi, cười khẩy.

Nhưng dưới ánh trăng, bồng nhiên một lùm cỏ phát sáng loà, ánh sáng trong suốt như ngọc trai, long lanh như kim tuyến.

Trâu ngước mắt, khuôn mặt trở nên rạng rỡ. Nó chạy tới, vơ vội vàng, Chó, Mèo cong đuôi chạy theo, cố gắng lấy được chút gì, dầu chỉ là cái rễ hay ít lá.

Cả ba sung sướng ôm nhau cười. Nụ cười của Trâu rạng rỡ, nụ cười của Mèo và Chó nhuốm sắc nham hiềm. Hình như Chó, Mèo đang nghĩ đến âm mưu gì đây.

Bất ngờ, ông tiên tốt bụng hiện lên. Ông mỉm cười đôn hậu, gật đầu, ông tặng cho cả ba một tấm thảm bay.

Trên đường về, Chó, Mèo tìm cách xô Trâu xuống, may sao Trâu được Đại Bàng cứu.

Trời biết chuyện, xử Chó phải thức đêm để trông nhà, Mèo phải ăn cơm hẩm, canh thừa. Trâu tuy tốt bụng nhưng còn dốt nát, vẫn giữ kiếp như trước. Đến nay, Chó, Mèo vẫn hay cãi nhau vì chúng đang còn tranh nhau công trạng trong chuyến đi này.

Fudo
21 tháng 11 2018 lúc 20:18

Ngày xửa ngày xưa, bấy giờ con ngưòi mới chỉ biết làm ruộng thôi, có ba ngưòi bạn : Chim Chích, Hoa Sen, Mặt Tròi. Tuy mỗi người sống ở một nơi : đứa trên trời, đứa dưới nước, đứa trên mặt đất nhưng chúng lại rất gắn bó. Không ai biết chúng kết bạn với nhau từ bao giờ và chắc cũng chẳng ai biết khi nào Chim Chích, Mặt Tròi, Hoa Sen sẽ không còn là bạn của nhau nữa. Nhưng khi đọc xong câu chuyện này chắc bạn sẽ hiểu : Họ mãi mãi là bạn của nhau.

Ò… ó… ố…

Chứ gà trống vươn cổ gảy rõ to, đánh thức mọi người. Mặt Trời thức dậy đầu tiên. Nó bay đến muôn nơi, trải nắng vàng trên mặt đất. Những sợi nắng vươn trên cành cây, hoa lá, sưởi ấm sân nhà. Mọi người bừng tỉnh giấc và ra đồng làm việc. Mùa gặt sắp đến. Ai ai cũng chăm chỉ với mong muốn vụ gặt bội thu. Mặt Trời toả nắng rực rỡ làm cánh đồng thêm trĩu nặng bông. Nhưng hôm nay nó thấy thiếu vắng một thứ gì đó trong công việc lao động hăng say này. À ! Đúng rồi. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy cậu Chim Chích đâu. Mọi khi vào giờ này, cậu ta đã nhảy nhót ca hát, sà xuống giúp các bác nông dân bắt sâu. Vậy mà hôm nay chả thấy tăm tích đâu cả. Lạ thật, lạ thật. Mặt tròi liền bay ngay đến ao sen. Thấy Hoa Sen Hồng đang đùa nghịch cùng với đám Hoa Súng, Mặt Trời gọi ;

Sen Hồng ơi ! Cậu có thấy Chim Chích ở đâu không ?

Sen Hồng ngơ ngác bảo :

Ô mình tưởng cậu ấy ra đồng bắt sâu cho lúa cơ mà.Ừ, mình cũng biết thế nhưng sáng nay mình không thấy cậu ấy ngoài đồng.

Sen Hồng bảo :

Cậu thử đến khu rừng kia tìm xem. Dễ cậu ấy ngủ quên cũng nên.

Mặt Trời liền bay ngay đến khu rừng — nơi ở của Chim Chích. Đến nơi, Mặt Tròi gọi :

Chim Chích ơi, dậy mau đi. Mọi ngưòi ra đồng làm việc hết rồi.

Chim Chích ở trong nhà nói vọng ra :

Cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Kệ mình !

Mặt Tròi giận lắm, bỏ đi. Chim Chích nằm trong nhà buồn bực bảo :

Các cậu cứ làm việc đi. cần gì phải lo đến mình.

Chim Chích buồn lắm ! Hôm trước nó nghe mọi ngưòi trong rừng bàn tán xôn xao. Họ bảo rằng Chim Chích chơi với Sen Hồng và Mặt Tròi chả hợp tí nào. Mặt Trời bay lượn trên bầu trời cao, toả nắng rực rỡ xuống đất, ai cũng tôn thờ. Chả thế mà con người gọi là Thần Mặt Trời. Còn Sen Hồng là loài hoa cao quý, được bày trong những ngày lễ trọng đại. Ai mà chả thích Hoa Sen, vì nó vừa thơm, vừa tươi sắc. Thế mà, hai đứa đấy lại chơi với thằng Chim Chích bé tí ti. Người thì phủ lông nâu, chân cẳng nhỏ như que tăm, sống trong cái tổ lăm toàn bằng rơm rạ. Thật là chẳng biết chọn bạn mà chơi. Nói xong, họ cưòi vang cả khu rừng.

Chim Chích nghe thế tủi thân lắm. Suốt buổi tối hôm qua, nó đã nằm nghĩ ngợi rất nhiều. Nghĩ đi, nghĩ lại, nó cũng thấy hai người bạn của mình thật cao quý, rực rỡ, đẹp đẽ biết bao còn nó thì thật nhỏ bé, kém cỏi. Đúng thật là chẳng hợp chút nào. Mình chơi với họ mình vừa thấy hổ thẹn cho bản thân, còn họ lại xấu hổ khi có người bạn như thế. Nó nghĩ vậy và bay ngay đến chỗ Sen Hồng và Mặt Trời. Chim Chích vừa đáp xuống thì đã thấy Mặt Tròi và Sen Hồng gọi í ới :

Chim Chích ơi lại đây, lại đây. Bọn tớ có quà cho cậu này.

Trên những lá sen xanh mát đựng đầy những hạt thóc vàng. Mặt Trời thì thầm vào tai Chim Chích :

Phần thưởng của cậu đấy. Món quà này của các bác nông dân gửi tặng. Nhờ có cậu bắt sâu cho lúa mà các bác được một mùa gặt bội thu. Sướng nhé. Bọn mình rất hãnh diện vì có người bạn như cậu.

Hoa Sen cười âu yếm bảo Chim Chích :

Cậu giỏi thật đấy Chim Chích ạ ! Mình rất khâm phục cậu.

Chim Chích ngỡ ngàng, không ngờ trong mắt bạn bè nó lại được coi trọng như vậy. Lúc này, nó không còn muốn nói cho các bạn những điều nó đã nghĩ trong buổi tối hôm qua. Chim Chích rụt rè :

Khoan đã các cậu, mình muôn nói với các cậu một câu chuyện.

Mặt Tròi cười bảo :

Có phải chuyện lúc nãy không ? Thôi, thôi bỏ qua. Chắc lúc ấy cậu đang ngái ngủ nên mới nói thế chứ gì. Thôi không sao đâu, mình không để bụng đâu. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.

Chao ôi ! Chim Chích chỉ muốn khóc. Nó đã có những người bạn rất tốt ở xung quanh vậy mà nó không biết. Lúc này đây, nó chỉ muốn được nhắc lại câu nói này hàng ngàn, hàng vạn lần : Chúng mình là bạn của nhau cơ mà. Trên môi Chim Chích nở nụ cười hạnh phúc. Nó vui vì nó có bạn, những người bạn tốt nhất mà nó đi khắp thế gian không đâu có thế tìm thấy được.

NHẬN XÉT

Bài văn là một chuyện tưởng tượng, tự nhiên, hấp dẫn : Mở bài : Chim Chích chơi với Mặt Trời và Hoa Sen thật là thân thiết ; Thân bài (diễn biến của câu chuyện) : những người hàng xóm châm chọc, chê giễu, họ cho là Chim Chích không biết điều, một con chim nhỏ bé, địa vị thấp kém lại đi chơi vói những vị sang trọng, quý phái. Thế là Chim Chích thấy bi quan. Nó đã nói sẵng với anh Mặt Trời, khiến anh ta giận. Nhưng rồi khi đi gặp hai bạn, thì thấy họ rất tôn trọng và đánh giá cao nó. Nó vui vì có bạn là người tốt. Kết bài : Niềm vui của Chim Chích khi có những người bạn tuyệt vời như Hoa Sen và Mặt Tròi.Văn bản có bố cục chặt chẽ, hợp lí. Mở bài, kết bài khá hay. Người viết biết kết hợp giữa kể, tả và biểu cảm làm cho văn bản kể khá sinh động, hấp dẫn.Lời văn trong sáng, tự nhiên, có cảm xúc.
yêu thầm.....
21 tháng 11 2018 lúc 20:22

cac bạn đặt tên cho truyện nhé va cam chep mang

Tập-chơi-flo
21 tháng 11 2018 lúc 20:59

Từ xưa, Trâu, Chó, Mèo chơi rất thân với nhau nhưng mỗi con một tính nết. Trâu tuy dốt nát nhưng lại thật thà, ngay thẳng và rất chăm chỉ. Chó và Mèo thì gian ngoan, quỷ quyệt. Vậy mà chẳng hiểu sao, chúng vẫn quấn quít bên nhau, lúc nào cũng như hình với bóng.

Một ngày kia bỗng dưng chủ của ba chú lâm bệnh. Trâu, Chó và Mèo suốt ngày lo chăm sóc, thuốc thang. Chó, Mèo lúc nào cũng bên chủ nịnh hót, rồi làm bộ khóc lóc, mong chủ thương tình, khi qua đời sẽ để lại tài sán cho mình. Trâu thật thà, chẳng biết gì, cứ phục vụ chủ hết mình. Nó nghĩ đến những ngày nắng chang chang cùng chú đi cày. Cả nó và chủ đều thấm mệt mà chẳng kêu ca. Càng nghĩ nó càng cảm thấy xót xa, thương chủ.

Đêm nọ, Trâu nằm mơ gặp một ông tiên. Ông nói ràng ông là tiên tốt bụng. Trâu reo lên mừng rỡ, ngắm nghía ông tiên. Chà, ông có chòm râu dài, trang như cước. Đôi mắt sáng long lanh, ấm áp đến lạ kỳ. Ông nhìn đến hoa, hoa bật nở, khoe sắc màu rực rỡ. Ông nhìn đến suối, suối đang cạn bỗng đầy nước róc rách chay. Ông cất giọng hiền từ:

– Các con muốn cứu chủ phải đi qua ba hố nước sôi sùng sục. Một vương quốc của quỷ ăn thịt, lọt vào lòng giữa bảy ngọn núi lửa khoanh hình tròn để lấy về một cây lạ. Cây ấy có tên là Ánh Nguyệt vì khắp hình nó tỏa ánh sáng vàng như mặt trăng. Lấy cây Ánh Nguyệt về, các con hãy sắc nước cho chủ uống.

Hôm sau Trâu đem chuyện kể cho các bạn nghe. Chó và Mèo làm ra bộ ngạc nhiên nói giấc mơ của Trâu giống giấc mơ của mình. Chúng liền chuẩn bị cho cuộc đi tìm cây thuốc. Mèo trong lòng cảm thấy lo lo, Chó sợ nhỡ mình chết, còn Trâu mong sao sớm tìm thấy cây Ánh Nguyệt, dù phải vượt muôn ngàn khó khăn.

Đêm hôm đó, ba con vật từ giã chủ lên đường, không quên nhờ hàng xóm ngày đêm sang giúp đỡ. Chúng cứ thế đi miết theo hướng nam. Sang ngày thứ hai, cả ba gặp một con đại bàng đang nằm vất vương bên đường. Hình như con đại bàng bị trúng tên. Chó, Mèo vội vã vượt qua, nhưng Trâu cản lại rồi ngồi xuống băng bó lại vết thương cho Đại Bàng, Đại Bàng thầm cảm ơn ba con vật, Xong đâu đó, Chó, Trâu, Mèo lại cùng nhau lên đường.

Ngày thứ ba, cả Chó, Mèo và Trâu đều đói rã rời. Đang kêu ca phàn nàn, Mèo gặp một con Chuột, sồ ra bắt, loáng cái Chuột đã nằm trong nanh vuốt sắc nhon của Mèo. Nó rối rít van xin Mèo tha tội. Mèo khăng khăng không chịu Trâu thấy vậy động lòng thương xin bạn tha cho Chuột. Chuột cảm động, tặng một chiêc áo tàng hình rồi bỗng dưng biến mất. 

Ca ba con vật lại tiếp tục đi, đi mãi. Sang ngày thứ năm, đang đi, chúng gặp ba hồ nước sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, ở đây nóng đến mức không một cây nào mọc được bên bờ, không con gì sống được dưới nước. Chó, Mèo hoang mang bàn lùi. Chó bảo:


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Võ Ngọc Ngân
Xem chi tiết
Tran phan quynh anh
Xem chi tiết
Ta Thi Mai Anh
Xem chi tiết
Vũ Khánh Hien
Xem chi tiết
khánh linh 2k8
Xem chi tiết
Be Nguu Cute
Xem chi tiết
Bui tien dung
Xem chi tiết
Lê Như Bảo
Xem chi tiết
doducminh
Xem chi tiết