Nơi DẤU YÊU ??? ---> nơi dấu yêu của mình là quê hương hoặc cũng có thể là căn phòng của mình nên mình sẽ tả về hai thứ đó nhé :)))) không liên quan lắm nhưng mà OK .
Quê hương :
Quê hương em mới tươi đẹp làm sao! Những con đường làng quanh co trải dài tít tắp. Hai bên đường là những lũy tre xanh rì rào trong gió. Con đường đất trải dài đến vô tận. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở quê hương em đều có những vẻ đẹp rất riêng. Xuân về quê em như thay áo mới, màu sắc của chồi non của hoa màu bung nở rực rỡ làm lên một vùng đất trời tràn ngập sức sống. Những ngày hè, tiếng ve kêu râm ran trên vòm cây xanh lá. Cây đa nơi đầu đình là nơi đông người tập trung nhất. Nào trẻ con, người già, tiếng cười đùa rôm rả vang vọng khắp không gian làng quê, những bóng cây xanh như mở ra một khoảng trời xanh mát mới, không còn cái nóng như thiêu đốt của nắng hạ mà chỉ còn những cơn gió, những câu chuyện trò của trẻ nhỏ, người già. Chiều chiều, trên những cánh đồng lúa vàng là những đàn cò bay lả bay la. Những cơn gió hè mang theo hương đồng cỏ nội bay đi khắp con đường làng. Hương lúa mới quyện vào mùi đất đai như một dấu ấn tuyệt vời nhất mà em chẳng thể nào quên nơi quê hương mình. Thu sang, lá vàng lại làm cho bức tranh quê thêm bao phần thơ mộng, khung cảnh ấy gợi lên những rung động, những hoài niệm thân quen. Đông về, không gian yên lặng và chỉ còn tiếng rít của những cơn gió buốt lạnh. Cây cối khi ấy gầy gò và yếu ớt nhưng vùng đất ấy vẫn âm thầm cố gắng nuôi trong mình dòng chảy tràn trề nhựa sống để rồi khi xuân sang lại thêm phần rực rỡ, sáng tươi. Quê hương! Hai tiếng gọi ấy thật thân thương và gần gũi. Mảnh đất ven bờ sông Hồng được nhận biết bao phù sa, làm lên vùng quê trù phú và màu mỡ, đẹp đẽ đến như vậy. Ôi, em yêu biết mấy quê hương tươi đẹp của mình!
Tả về căn phòng của mình:
Mỗi chúng ta, ai cũng có một nơi đã chứng kiến ta sinh ra và nâng bước cho ta lớn khôn, trưởng thành. Nơi ấy là nhà, là nơi có mẹ cha luôn yêu thương, chở che cho ta. Nơi ấy là bến đỗ bình yên trong cuộc đời cho ta trở về. Và tại nơi ấy, mẹ cha đã ưu ái dành cho tôi một không gian riêng- đó là một căn phòng.
Nhà tôi có hai tầng, cha mẹ dành cho tôi một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng ấy tuy không rộng lắm, chỉ tầm hai mươi mét vuông nhưng thoáng mát và sạch sẽ vô cùng. Căn phòng ấy được lát đá hoa và còn được đôi bàn tay khéo léo của mẹ dán giấy hoa trang trí nên càng đẹp hơn. Ở trên bức tường, còn có bức ảnh hồi còn nhỏ của tôi trông mới thật ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao và bức ảnh chụp cả gia đình tôi đi du xuân ở Đà Lạt hồi đầu năm ngoái nữa. Ở chính giữa phòng là chiếc giường bằng gỗ được bố đặt làm cho tôi, đủ cho tôi nằm. Ngay phía trên chiếc giường là cửa sổ bằng gỗ lim mà tôi thường xuyên mở ra đê hóng gió, tận hưởng ánh mặt trời mỗi sớm mai và để cảm nhận vẻ đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên. Phía cuối giường là chiếc tử đựng quần áo hình chữ nhật, gồm có hai ngăn, để tôi có thể thoải mái đựng quần áo. Cạnh chiếc tử đựng qần áo là bàn học- trên đó có chiếc cặp, ít sách vở cùng cái đèn học mà mẹ luôn nhắc nhở tôi sau khi học xong, phải sắp xếp thật gọn gang, ngay ngắn. Ở ngay cạnh cửa ra vào còn có chiếc tử đựng sách giáo khoa, sách tham khảo, truyện tranh, truyện ngắn, tiểu thuyết của Việt Nam và cả nước ngoài mà bố mẹ tặng cho tôi, mỗi khi rảnh rỗi tôi lại lấy ra đọc, để thư giãn và mở rộng kiến thức.
Mỗi ngày, tôi đều dọn dẹp, lau phòng để căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp. Mỗi khi đi học về, tôi luôn nhớ lời mẹ dặn, treo quần áo và để cặp sách đúng chỗ. Ở ngay cạnh chiếc cửa sở, tôi còn đặt một chậu xương rồng nhỏ đồng thời, tôi luôn mở cửa sổ để căn phòng mát mẻ và thoáng hơn.
Căn phòng ấy là nơi lưu giữ kết bao kỉ niệm của tôi. Ở đó, tôi đã được sống trong bàn tay yêu thương, chăm sóc của mẹ, của cha. Và rồi, dù mai tôi có đi xa, đặt chân đến đâu đi chăng nữa thì khi trở về, căn phòng ấy vẫn mãi ăm ắp kỉ niệm ấu thơ, mãi đong đầy yêu thương. Tôi yêu căn phòng nhỏ ấy của mình biết bao!
Nơi dấu yêu là quê hương hoặc là nơi mình sinh ra
Quê hương em mới tươi đẹp làm sao! Những con đường làng quanh co trải dài tít tắp. Hai bên đường là những lũy tre xanh rì rào trong gió. Con đường đất trải dài đến vô tận. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở quê hương em đều có những vẻ đẹp rất riêng. Xuân về quê em như thay áo mới, màu sắc của chồi non của hoa màu bung nở rực rỡ làm lên một vùng đất trời tràn ngập sức sống. Những ngày hè, tiếng ve kêu râm ran trên vòm cây xanh lá. Cây đa nơi đầu đình là nơi đông người tập trung nhất. Nào trẻ con, người già, tiếng cười đùa rôm rả vang vọng khắp không gian làng quê, những bóng cây xanh như mở ra một khoảng trời xanh mát mới, không còn cái nóng như thiêu đốt của nắng hạ mà chỉ còn những cơn gió, những câu chuyện trò của trẻ nhỏ, người già. Chiều chiều, trên những cánh đồng lúa vàng là những đàn cò bay lả bay la. Những cơn gió hè mang theo hương đồng cỏ nội bay đi khắp con đường làng. Hương lúa mới quyện vào mùi đất đai như một dấu ấn tuyệt vời nhất mà em chẳng thể nào quên nơi quê hương mình. Thu sang, lá vàng lại làm cho bức tranh quê thêm bao phần thơ mộng, khung cảnh ấy gợi lên những rung động, những hoài niệm thân quen. Đông về, không gian yên lặng và chỉ còn tiếng rít của những cơn gió buốt lạnh. Cây cối khi ấy gầy gò và yếu ớt nhưng vùng đất ấy vẫn âm thầm cố gắng nuôi trong mình dòng chảy tràn trề nhựa sống để rồi khi xuân sang lại thêm phần rực rỡ, sáng tươi. Quê hương! Hai tiếng gọi ấy thật thân thương và gần gũi. Mảnh đất ven bờ sông Hồng được nhận biết bao phù sa, làm lên vùng quê trù phú và màu mỡ, đẹp đẽ đến như vậy. Ôi, em yêu biết mấy quê hương tươi đẹp của mình!