Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ không còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn.
Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.
Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.
Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết.
Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố có đi đón em không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.
Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.
Cô giáo em nói: “ Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.
Bạn kêu tụi mình làm bài văn không chép mạng và bạn xem bài của tụi mình chẳng khác nào bạn đang chép mạng.
Hk tốt
Nếu ai hỏi mình rằng :" Cậu yêu bố hay mẹ hơn " thì mình sẽ trả lời là mình yêu cả 2 như nhau.Vì mình biết bố yêu thương mình nhưng không nói, mẹ thì cố gắng cho mình thấy mẹ rất yêu mình . Nhưng nếu cả bố và mẹ đều đi công tác thì mình thường mong mẹ về sớm hơn không phải vì mình không thương bố mà khi ở với mẹ mình cảm thấy gần gũi hơn . Mình nói thế không biết có phù hợp với mọi người không nhưng đối với một đứa con gái như mình thì là vậy
Mẹ mình là một người phụ nữ gia đình . Mẹ đẹp , mẹ hiền, mẹ tốt, mẹ nghiêm khắc , mẹ yêu gia đình. Mẹ có dáng dong dỏng cao .Khuôn mặt tái xoan khiến mẹ tông càng hiền dịu. Đôi mắt chứa đựng cả bầu trời tinh thương . Đôi môi mỏng luôn nở nụ cười tươi . Chiếc mũi cao cộng thêm chiếc trán cao làm mẹ trông thật chi thức . Mình thấy mẹ đi làm rất vất vả nhưng khi trở vag nhà thì luôn tràng đầy sức sống. Mẹ chăm sóc cho chị em mình từng li từng tí .Dù công việc có bận rộn đến đâu thì mẹ vẫn dành thời gian để dạy chị em mình học . Mẹ có tài nấu ăn ngon . Mỗi lần ăn xong bố lại phán một câu :"Sao mẹ con lại là chọn nghề kế toán mà không phải là đầu bếp nhỉ" . Gia đình mình luôn hạnh phúc như vậy . Mình thấy bố mẹ chưa bao giờ cãi nhau ít nhất từ khi mình có thể nhận thức được mọi việc xung quanh . Mình cảm thấy hạnh phúc và tự hào về gia đình . Nhà mình cũng chỉ thuộc loại kha khá thôi mà lúc nào cũng chàn đầy tiếng cười .
Mỗi năm xuân sang mẹ mình lại già thêm 1 tuổi , yếu đi một phần . Các ban ơi hãy đàn cho mẹ nưng dây phút hạnh phúc nhé mẹ đã hi sinh cả đời cho chúng ta , cho chúng ta cái phúc để có thể sống . Những bạn nào mắc lỗi với mẹ thì hãy xin lỗi ngay, nhưng bạn nào đang dận hờn mẹ thì hãy tha thứ vì một trân lí mẹ là người yêu thương mình nhất. Có thể nghĩ mẹ mình là người mạnh mẽ không bao giờ đồ lệ . Mình cũng đã từng có suy nghĩ như vậy cho đến khi một lần mình ốm đến nhập viện mẹ đã khóc vì thấy mình đau, mình khóc. Mình chắc chắn bạn nào cũng từng bị mẹ la mắng , tủi thân vì nghĩ mẹ không yêu mình nữa nhưng sai rồi bạn ơi . Mẹ không thương mình thì đâu tốn công mà mắng mình dạy dỗ mình. Cuối cùng mình cũng chỉ muốn nói với các bạn hãy khiến cho mẹ mình tự hào nha. Và mình đang và sẽ mãi tự hòa về người mẹ của mình nha
Mong bạn sửa lỗi cho mình nha câu nào không hợp lí thì sửa ha cảm ơn nhiều