Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
nguyễn thị minh thư

tả người : tả người đang làm việc

❤  Hoa ❤
7 tháng 5 2018 lúc 20:24

Nếu hỏi rằng em yêu ai nhất thì em sẽ trả lời là “mẹ”. Mẹ là người nuôi nấng em đến bây giờ, mẹ dạy cho em cách ăn, cách mặc, cách chào hỏi lễ phép. Hôm nay là ngày chủ nhật, gia đình em lại được thưởng thức tài nấu bếp của mẹ. Một bữa ăn thật ngon sắp bắt đầu đây. Để chuẩn bị bữa tối nhanh hơn, em cũng giúp mẹ vài việc lặt vặt.

Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ còn trẻ lắm. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng hợp với dáng người cân đối của mẹ. Mẹ thường mặc những bộ quần áo hợp thời trang và lịch sự khi đi làm. Ở nhà, mẹ mặc những bộ đồ thun thoải mái để dễ làm việc nhà. Tuy vậy, khi đi làm và ở nhà mẹ đều chọn những chiếc áo màu nóng tôn lên làn da trắng hồng, nõn nà. Hôm nay, sau khi đi chợ về. Khuôn mặt trái xoan của mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi trông thật đẹp. Nó càng rực rỡ hơn nhờ đôi mắt đen hai mí chớp chớp của mẹ. Đôi mắt ấy không còn đẹp như trước nữa, nó đã xuất hiện những vết chân chim và vết quầng thâm đen. Nhưng đôi mắt ấy vẫn biết khóc, biết cười, biết yêu thương và dạy bảo con cái, đôi mắt ấy vẫn toát lên nghị lực, mạnh mẽ vì chồng vì con, vì gia đình của mẹ. Tuy khá mệt nhưng mẹ vẫn tươi cười với chúng em bằng đôi môi đỏ hồng ấm áp. Đôi môi ấy dạy em cái tốt, cái xấu, đôi môi ấy đã đưa em vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích thần kỳ hay những bài hát ru ấm áp, hiền dịu. Mẹ xách giỏ vào nhà, chia thức ăn vào từng rổ rồi rửa sạch sẽ. Mẹ nhờ em vo gạo thật kỹ rồi đặt vào nồi cắm điện. Trong khi đó, mẹ cẩn thận cắt từng lát thịt. Rồi mẹ rửa rau, em phụ mẹ nhặt rau, nhặt lá úa, cọng sâu. Từng cọng sâu được bàn tay gầy gầy, xương xương của mẹ nhặt một cách nhanh, khéo. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc khó khăn cực nhọc. Bây giờ, cơm cũng đã chín, mẹ dùng đũa khuấy lên cho tơi, dễ ăn. Khuôn mặt của mẹ lúc này đỏ bừng vì nóng. Tuy vậy, nó vẫn xuất hiện nụ cười thật tươi. Mẹ bắc bếp lên chiên thịt, xào rau, nấu canh. Mẹ nấu thế nào mà mùi thơm lan khắp mọi nơi. Bữa tối cũng đã xong. Em phụ mẹ lấy bát, đũa ra bàn. Một bữa ăn tối ngon miệng bắt đầu. Cả nhà quây quần bên nhau thật ấm cúng. Ai cũng khen thức ăn ngon không chê vào đâu được. Lúc này, em chợt nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mẹ, một nụ cười mới đẹp làm sao.

Tấm lòng yêu thương chồng con của mẹ thật bao la, bây giờ em mới hiểu phần nào tấm lòng bao la ấy. Em sẽ cố gắng học giỏi, vâng lời thầy cô, ba mẹ để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ. Ôi! Người mẹ hiền yêu dấu của em.


 

Pé_Naa_❤️
7 tháng 5 2018 lúc 20:26

Hôm nay trời chuyển giông, bên ngọn đèn dầu, mẹ ngồi cặm cụi may xong chiếc áo trắng để mai em có áo đi học.

   Trời đêm lạnh, vậy mà mẹ vẫn cứ thức để làm cho xong chiếc áo trắng. Ngoài trời gió rít, sấm nổ ầm ầm, mưa càng nặng hạt. Mưa rơi trên mái tôn nghe lộp độp. Phía sau nhà, gió thổi lũy tre chạm vào nhau cót két. Em đang thiu thiu ngủ, chợt nhớ đến mẹ. Vì khi trời sập tối, em trở bệnh cúm nên vào ngủ trước. Lúc này trời tối đen như mực, không còn thấy vật gì nữa.

    Bên ngọn đèn dầu mờ ảo, mẹ đang chăm chú may. Mẹ ngồi trên giường cạnh nơi em đang nằm. Mẹ cầm chiếc áo trắng đặt trên đầu gối, xâu kim xong mẹ bắt đầu may. Tay phải mẹ cầm lấy kim, tay trái cầm múi vải. Đôi tay cứ đưa lên đưa xuống theo nhịp khâu. Thỉnh thoảng mẹ lại lấy tay vuốt phẳng vải để may. Chợt mẹ mỉn cười, em cứ tưởng rằng mẹ em biết em thức. Nhưng mẹ lại im lặng khiến em mỉn cười gọi thầm trong lòng: “Mẹ ơi, con gái mẹ đây!” .

   Thấy chiếc chăn tuột khỏi người em, mẹ lại cẩn thận giũ ra rồi đắp lại cho em. Lúc này em như được tiếp thêm hơi ấm của mẹ. Mái tóc của mẹ buông xõa xuống, trông mặt mẹ càng hiền từ biết bao. Ôi! Em muốn được ngồi dậy để cùng làm với mẹ. Em không sao chợp mắt được vì những câu hỏi dồn dập tới: “ Mẹ nghĩ gì thế nhỉ? Mẹ thức khuya thế có mệt không?”. Cây tre đầu hè sà vào bên của sổ như muốn trả lời: “ Mẹ nghĩ về em đó, nên mẹ chẳng mệt đâu”. Chiếc áo sắp được hoàn thành thì trời đã khuya.

   Sáng dậy, em mặc chiếc áo vào như mặc bao tình thương của mẹ. Mẹ đã thức gần trắng một đêm để làm xong chiếc áo cho em. Thế là em có áo đẹp đi học. Mẹ đã không quản ngại vất vả để chăm lo cho em trong mọi sinh hoạt, học tập cũng như nhu cầu cuộc sống. “ Mẹ làm gì nhiều cho vất vả ?”. Có một buổi tối em hỏi mẹ như thế, mẹ đáp: “ Hôm nay mẹ vất vả nhưng mai sau con được sung sướng”. Câu trả lơi của mẹ khiến em xúc động. Em tự  hứa với lòng mình học tập thật giỏi, lao động thật tốt để không phụ công lao nuôi dạy của bố, mẹ và các thầy giáo, cô giáo.

cho mk 3 cái tíck nhé
 

Arima Kousei
7 tháng 5 2018 lúc 20:27

Mùa hè đến, em được bố mẹ cho về quê chơi với ông bà ngoại và tại đây em đã được chứng kiến cảnh các bác nông dân trong vùng đang gặt lúa. Đây quả là một kỉ niệm khó quên đối với một đứa trẻ như em.

Hôm ấy, em rảo bước đi trên cánh đồng lúa vàng ruộm khi ánh mặt trời vừa ló rạng. Vào lúc này đây, em cảm thấy cánh đồng lúa quê em thật là đẹp biết bao. Cánh đồng vừa rộng lớn, lại vừa trù phú, tốt tươi. Làn gió mai nhẹ thổi làm sóng lúa nhấp nhô như những cô bé, cậu bé tinh nghịch đang nắm tay nhau đùa nghịch. Bên chóp mũi em thoang thoảng hương thơm của những bông lúa uốn câu trĩu nặng tinh hoa của đất trời, thứ mùi đậm chất thôn quê và dân dã. Bỗng em thấy thấp thoáng trên cánh đồng một vài bóng áo nâu nón trắng, em thấy vậy tò mò chạy đến gần. Hóa ra là các bác nông dân đang gặt lúa. Đôi tay các bác đều cầm liềm, quần nâu xắn cao đến bắp chân, thoăn thoắt gặt từng khóm lúa. Những lưỡi liềm nhanh gọn mà chuẩn xác cắt rất nhanh từng gốc lúa rồi xếp sang một bên. Khuôn mặt các bác đều lộ rõ sự nghiêm túc và vô cùng chăm chú.

Em đứng dưới gốc tre xanh ở gần bờ ruộng chăm chú nhìn các bác gặt. Mặt trời lên cao dần, ánh nắng cũng vì thế mà trở nên chói chang và gay gắt hơn buổi sáng, mồ hôi trên khuôn mặt các bác cũng chảy ra nhiều hơn, lưng áo đã thấm ướt một mảng lớn. Vậy nhưng đôi tay các bác vẫn không hề mắc lỗi, nhanh thoăn thoắt cắt phăng từng gốc lúa. Đống lúa cứ từng chút từng chút một cao dần lên theo thời gian. Em cũng phải khâm phục và biết ơn sự chăm chỉ và kiên nhẫn của các bác nông dân.

Lúc này, một vài đứa trẻ trạc tuổi em mang theo cơm và nước uống chạy đến gọi bố mẹ chúng nghỉ tay.Chỉ lúc này các bác mới dừng liềm lại, đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi, sau đó ghé vào những khóm tre xanh hay những gốc cây bóng mát để nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước. Các bác trò chuyện rôm rả, nhìn nụ cười ánh lên nơi khóe mặt các bác, em tự nhủ: “Vụ mùa năm nay bội thu rồi”. Bên cạnh các bác những đứa trẻ vừa ra giúp bố mẹ chúng sắp xếp gọn gàng những khóm lúa đã được gặt rồi buộc lại thành từng bó lúa. Các bác chỉ nghỉ ngơi một lúc xong lại trở về với thửa ruộng chưa gặt xong.

Em rất thích ngắm các bác nông dân gặt lúa. Bởi vì chỉ có lúc đó chúng ta mới cảm thấy biết ơn những người làm ra hạt gạo và hiểu được sự vất vả, khó nhọc của các bác nông dân để chúng ta có được hạt gạo dẻo thơm như ngày hôm nay.

Trần Bảo Hân
7 tháng 5 2018 lúc 20:36

Tả mẹ đang cấy lúa

“Hôm nay trời nắng như nung

Mẹ em đi cấy phơi lưng cả ngày

Ước gì em hóa thành mây

Em che cho mẹ suốt ngày bóng râm”

Nghe cô giáo đọc những vần thơ này, lòng em rưng rưng nhớ đến người mẹ thân yêu của em cũng có những trưa tháng sáu cấy lúa trên đồng.

Đó là một buổi trưa hè, trên cánh đồng Chùa. Mẹ em vẫn cặm cụi thoăn thoát ra mạ để cấy hết thửa ruộng cho kịp vào vụ. Chao ôi, Cái nắng oi ả của những trưa tháng sáu thật kinh khủng. Mọi vật dường như cháy dần dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Mặt ruộng nóng hổi như đang nằm trong một cái nồi đun khổng lồ. Thỉnh thoảng có vài con cá cờ nổi lên mặt nước như không thể chịu nổi cái nóng khủng khiếp. Những chú cua đồng tuy có bộ áo giáp bao bọc xung quanh nhưng cũng đành bó tay, phải trồi lên bờ tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi.

Ấy vậy mà mẹ phải vơ lấy cái nón cũ, đội lên đầu, bước ra đồng trong nắng gay gắt để cấy nốt thửa ruộng này. Bóng mẹ in tròn trên thửa ruộng. Nó có lúc vỡ vụn ra, rồi thu lại, di chuyển từ đầu bờ này đến đầu bờ kia. Mẹ một tay cầm nắm mạ, taykia thao thóa đưa những rảnh mạ cắm xuống bùn thoan thoắt. Dáng mẹ gầy gầy xương xương nhưng có gì đó rất rắn chắc và khắc khổ. Thương mẹ biết bao nhiêu, mẹ ơi! Em thấy, trên đồng không mông quạnh, không có một bóng cây, bóng dâm nào cả. Chỉ có bùn đất bám vào đôi chân mẹ và mạ non xanh mơn mởn như đang cháy xém đi vì nắng. Mẹ vẫn cần cù , miệt mài để cấy những hàng mạ thẳng đều và trong mẹ mơ ước một mùa vàng bội thu, hạt gạo thơm ngon. Qua rặng tre dài, bóng mẹ chập chờn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, những giọt mồ hôi lăn xuống đôi má nóng hổi của mẹ ngày càng nhiều. Đôi mắt tinh nhanh của mẹ không hề bỏ sát bất kì một chỗ dày, chỗ mỏng nào. Tất cả những cây lúa tương lai đều thẳng tắp, trông thật đẹp. Một lát sau, như chừng đã làm xong công việc. Mẹ về nhà với một vẻ mệt mỏi nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Em rót bát nước chè xanh cho mẹ. Em lấy khăn cho mẹ lau mồ hôi. Khuôn mặt mẹ rạng ngời có vẻ như cháy xạm vì nắng. Mẹ vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Nụ cười của mẹ xua đi hết cái mệt mỏi của cái nắng hè.

Mẹ em là vậy. Em biết mai này có được hạt gạo trong ngần thì trong đó có vị mặn chát của mồ hôi mẹ những trưa tháng sáu trên đồng làng. Ôi! Mẹ mới vất vả làm sao! Em thương mẹ nhất trần đời.


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Phương Linh
Xem chi tiết
Nu Hoang Bang Gia
Xem chi tiết
hieu
Xem chi tiết
chi phạm
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Trân Châu
Xem chi tiết
Nguyễn Đỗ Như Quỳnh
Xem chi tiết
Kiều Thị Kim Tuyến
Xem chi tiết
Lê Việt Hằng
Xem chi tiết
Phạm Thị Hoàng Minh 11
Xem chi tiết