Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Ga

Tả lại một kỉ niệm đáng nhớ thời học sinh của em

ღTruzgღ★ - FϏ
20 tháng 7 2021 lúc 13:05

undefinedk cho mk nhé 

cảm ơn 

các bn

Khách vãng lai đã xóa
Minh Dương
20 tháng 7 2021 lúc 13:13

Bạn tham khảo nha !

Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.

Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.

Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!

Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.

Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:

- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!

Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.

Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.

Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.

Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.

Khách vãng lai đã xóa
bé linh çutę❤❤
20 tháng 7 2021 lúc 14:22

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

Khách vãng lai đã xóa
𝟸𝟿_𝟸𝟷
6 tháng 8 2021 lúc 13:12

Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, mọi thứ dường như đều thay đổi. Bầu trời xanh hơn, gió mát rượi, trên đường tràn đầy cờ hoa đủ màu sắc. Hôm nay, em ngồi sau xe mẹ, hãnh diện về bộ đồng phục mới, chiếc áo trắng có hàng khuy thẳng tắp, chiếc váy có dây đeo và hai bím tóc cứ phất phơ trước gió. Hôm nay, em cũng dường như lớn hơn vi em đang đứng trước cổng trường cấp I. Đây là ngày đầu tiên em đi học. Cũng như em, bao cô bé, cậu bé học trò đều nép vào lòng bố mẹ chẳng muốn rời. Mấy hôm trước ở trường đã tập rồi mà giờ em vẫn còn run thế. Mới là học sinh lớp Một – lớp bé nhất, chúng em phải đi vào trường trước tất cả mọi người, lớp 1A đã đi qua rồi. Tiếp theo là lớp 1B của em. Tự hào là học sinh lớp Một, em quên cả sợ hãi mà vẫy tay chào các anh chị lớp lớn. Bây giờ em là một học sinh đứng giữa ngôi trường thân yêu mà mình sẽ gắn bó suốt năm năm. Giây phút này sẽ không bao giờ phai nhạt trong em. Nhìn thấy những dãy bàn ghế sao mà thẳng như khi xếp hàng. Còn chiếc bảng đen vẫn còn sáng bóng. Em được học bài học đạo đức đầu tiên. Giọng cô giáo sao mà trầm ấm đến thế. Giữa bao nhiêu người bạn mới, em đồng thanh đọc Năm điều Bác Hồ dạy. Với em, nơi đây thật là lạ lẫm nhưng em tự nhủ rồi sẽ quen thôi. Ngày hôm nay em sẽ luôn ghi nhớ mãi trong lòng không bao giờ quên.

Đi học là cả một quãng thời gian rất dài. Năm nay, em đã học lớp Tám mà vẫn nhớ về cô giáo thân yêu hồi lớp Một. Sau năm học đầu tiên, em đã lên lớp Hai nhưng vẫn còn rất nhớ cô Liên dạy em năm trước. Cô thường xoa đầu chúng em và nở một nụ cười hiền hậu. Cô Liên rất tốt nên đứa nào lớp em cũng yêu cô. Cô như một người mẹ thứ hai của em ở trường. Mỗi buổi trưa ngủ dậy, cô luôn tết tóc cho các bạn gái và cài lại áo cho các bạn trai. Người dạy cho bọn em biết đọc, biết viết nét chữ đầu tiên cũng là cô. Vậy mà, chẳng ai ngờ cô lại xa chúng em sớm như vậy. Kết thúc lễ bế giảng học kì I năm học lớp Hai, như thường lệ em lại vào chào cô. Nhưng hôm nay em thấy cô đang dọn đồ. Và cô bảo với bọn em là cô nghỉ hưu rồi. Cả ngày hôm đó, em cứ thấy trống trải lạ thường. Cuối giờ, chạy xucíng lớp 1B cũng không còn thấy cô Liên ở đó nữa. Vậy là bây giờ em chỉ gặp cô vào những ngày kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 hằng năm mà thôi. Cô vẫn xoa đầu bọn em như những ngày nào. Cảm giác đó thật ấm áp. Cô rất tự hào vì bây giờ nhiều học sinh của cô đã được vào Trường THCS Trưng Vương. Dù bây giờ không được học cô nữa nhưng cô vẫn mãi mãi là thần tượng của em. Cô ơi, con nhớ cô lắm!…

Giờ đây, mỗi ngày đến trường với em luôn là một ngày thật vui vì ngày nào em cũng có những người bạn đi cùng. Trong sô đó có Giang — người bạn thân nhất của em. Em và Giang chơi với nhau rất thân từ hồi lớp Bốn. Nhưng không 

mấy ai biết bọn em đã kết bạn với nhau như thế nào. Lên lớp Bốn, cô Ngọc chuyển chỗ của em sang ngồi bàn thứ ba, cạnh Giang và Huyền. Cả hai đều dong dỏng cao, đều có mái tóc buộc gọn và làn da trắng trẻo. Tuy hình dáng giống nhau nhưng tính tình lại khác nhau hoàn toàn. Giang thì học giỏi và chăm chỉ, được bạn bè, thầy cô giáo yêu mến. Còn Huyền thì ngỗ ngược, chỉ làm người khác phiền lòng. Nhưng cũng chỉ nhờ những tính cách đó của Huyền mà em lại quen và thân được với Giang. Hôm ấy, giờ ra chơi, em đang tranh thủ làm nốt bài tập thì Huyền giật mất quyển vở của em. Em bảo Huyền :

 – Trả quyển vở cho tớ đi, tớ không đùa đâu.

Thế mà Huyền không nghe, cứ chạy miết làm em phải đuổi theo. Ra đến sân trường thì em chẳng thấy Huyền đâu cả. Nhìn một lúc em thấy bạn ấy vừa chạy vừa cười. Tức quá, em định chạy đến lấy quyển vở thì vô tình xô ngã bạn. Quay lại thì hóa ra đó không phải là Huyền mà là Giang. Hai bạn giống nhau quá nên em bị nhầm lẫn. Bạn ấy còn bị chảy máu ở tay nữa. Em vội đưa bạn vào phòng y tế băng bó. Khi biết chuyện, cô giáo đã khiển trách cả em và Huyền và định phạt bọn em đứng ở góc lớp. Nhưng Giang dã xin cô để em về chỗ vì em không cố ý làm bạn ngã. Từ lúc đó, em rất cảm phục bạn vì em đã khiến bạn đau như vậy mà bạn không những không giận mà còn lại xin cho em nữa. Lúc tan học, em chạy đến xin lỗi bạn nhưng Giang nói bạn không còn đau nữa. Thế là chúng em đi bộ về nhà, trò truyện vui vẻ. Từ ngày hôm đó, Giang và em là bạn thân từ lúc nào không biết nữa. Có Giang, đường về nhà trở nên ngắn hơn. Em cũng có người để chia sẻ những lúc vui buồn. Cảm ơn Giang nhiều!

Em yêu tất cả những ki niệm dù vui lẫn buồn. Đó là những lần em có thể có thêm một điều gì đó và cũng có thể mất đi một thứ nào đó. Đó là lúc em thấy thật nhiều cảm xúc về thời đã xa: “Cảm ơn kỉ niệm nhé! Mình sẽ không bao giờ quên bạn!”

~ HT ~

Khách vãng lai đã xóa
2K9-(✎﹏ ΔΠGΣLS ΩҒ DΣΔTH...
20 tháng 7 2021 lúc 13:02

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. 
Trong lòng tôi hết sức bồi hồi, lúc thì vui vui, lúc lại hơi buồn khi không có bố mẹ ở bên. Tới lúc vào lớp, khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến, nỗi sợ hãi trong lòng không còn nữa, tôi an tâm phần nào.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, mọi người vui như đi hội,tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo....'' thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Khách vãng lai đã xóa
_ Halou:33
20 tháng 7 2021 lúc 13:03

Tham khảo:

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.

Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.

Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.

Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.

Khách vãng lai đã xóa

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.



 

Khách vãng lai đã xóa
M A S T E R🍎『LⓊƒƒỾ 』⁀...
20 tháng 7 2021 lúc 13:07

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.

Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.

Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.

Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.

Khách vãng lai đã xóa

Đời học sinh đẹp như những áng mây trời, bồng bềnh trôi mãi trong kí ức của mỗi người. Trong dòng chảy của thời gian, quãng đời tươi đẹp ấy sẽ dần qua đi mất. Chỉ còn những kỉ niệm mãi vẹn nguyên trong nỗi nhớ. Nhắc về đời học sinh, kỉ niệm khó quên năm ấy chợt ùa về.

Ba năm trước, tôi mới chỉ là cô học trò nhỏ lớp 6. Chân ướt chân ráo, tôi bước chân vào trường, trởi thành một trong những chú chim non của mái trường thân yêu này. Chưa được bao lâu thì Tết Trung Thu tới.Một hôm, lớp chúng tôi đang nô đùa vui vẻ thì cô giáo chủ nhiệm bước vào. Cô ổn định trật tự lớp rồi thông báo:

- Trung Thu năm nay, trường chúng ta tổ chức cắm trại cho toàn bộ học sinh. Các em về suy nghĩ ý tưởng rồi chúng ta cùng nhau lên kế hoạch nhé!

Sau mấy giây im lặng vì bất ngờ, cả lớp òa lên sung sướng. Từ nhỏ, chúng tôi chỉ được cắm trại ở thôn, xóm với các anh chị lớn tuổi chứ chưa được tự tổ chức bao giờ. Từ ngày cô thông báo tin đó, lớp tôi và dường như cả trường náo nhiệt hẳn lên. Những giờ giải lao, chúng tôi không chạy nhảy đùa nghịch nữa mà ngồi lạ với nhau, cùng bàn bạc, nêu ý tưởng.

Chẳng báo lâu sau đó, Tết Trung Thu đã đến, chúng tôi cũng đã quyết định xong ý tưởng. Mỗi thành viên trong lớp được giao một nhiệm vụ khác nhau. Chúng tôi chia ra chuẩn bị các dụng cụ, vật dụng cần thiết để trang trí trại. Nhiệm vụ của tôi là chuẩn bị ruy băng để treo khẩu hiệu của lớp. Tôi phải nhờ chị gái dẫn đi mua mới được. Nhờ sự hướng dẫn, giúp đỡ của ô chủ nhiệm và thầy phụ trách trường chúng tôi mới hoành thành được trại Trung Thu thành công.Trại được cố định bằng những chiếc cột vững chắc bằng tre, nứa cùng tấm bạt bọc vải màu xanh dương hình tam giác úp xuống mặt đất. Nhìn cổng trajilaasp lánh những ánh điện nháy, nổi bật dòng chữ: “Trại Thu chi đội 6A” mà lòng tôi rạo rực niềm vui. Bên trong trại trải chiếu, bày đầy sách truyện, hoa quả và đồ ăn. Lớp chúng tôi quây quần bên nhau, cùng trò chuyện và hát hò.

Ông mặt trời chuẩn bị khuât dần, ánh tà dương rực đỏ cả sân trường. Người qua kẻ lại đông vui náo nhiệt. Tiếng loa và tiếng nhạc đã bắt đầu ngân lên phía khán đài báo hiệu giờ phút rước lửa trại đã đến. Chúng tôi kéo nhau ra xem các em tiểu học múa hát rước lửa. Khuôn mặt các em ai cũng xinh tươi, rạng rỡ. Cầm đèn lồng đủ loại hình thù, màu sắc trên tay, các em tung tăng nhảy múa. Kí ức tuổi thơ trong tôi chợt gợi nhắc lại, ngày xưa tôi cũng từng tham gia múa lửa trại như thế.

Tiết mục múa lửa trại kết thúc, chương trình văn nghệ bắt đầu. Lớp tôi xem một lát rồi trở về trại, trang trí lại cho đẹp để chờ ban giám khảo đến chấm điểm. Chờ mãi, khi cả lớp đã ăn no căng thì ba thầy cô trong ban giám khảo mới đến. Các thầy cô khen trại lớp tôi sáng tạo và đẹp mắt. Trước khi đi, thầy cô còn nói:

- Năm đầu tiên cắm trại ở trường, chúc các em Trung Thu vui vẻ nhé!

Nghe xong đứa nào đứa ấy vui vẻ ra mặt, rối rít cảm ơn. Trại chấm xong, ông trăng tròn vành vạnh cũng đã lên tít đỉnh đầu. Hôm nay, chúng tôi đã xin phép bố mẹ được về muộn. Vậy nên cả lớp lại kéo nhau ngồi tâm sự. Có những câu chuyện không bao giờ nói ra, hôm ấy lại được tiết lộ hết. Chuyện vui có, chuyện buồn cũng có. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, hết khóc rồi cười, hết cười lại khóc. Mãi đến khi ra về rồi, nhiều đứa vẫn còn sụt sùi.

Chúng tôi được bố mẹ đón về, trại thì giao cho hai bạn nam cùng thầy phụ trách trông. Sáng hôm sau chúng tôi sẽ đến để thu dọn. Dêm hôm ấy, có lẽ đứa nào cũng háo hức, mong chờ nên chẳng ngủ được. Mới sáu giờ sáng, tôi đã thấy cả lớp có mặt đông đủ ở trại. Chúng nó cùng nhau đoán xem lớp tôi sẽ đạt giải gì. Nôn nóng một hồi lâu, giờ phút công bố giải cũng đến. Bất ngờ thay, lớp tôi đạt giải nhất. Vượt qua nhiều lớp trong khối và các  anh các chị, chúng tôi được xướng lên giải nhất trại Thu. Cả lớp lại như vỡ òa một lần nữa, vui vẻ ôm chầm lấy người bên cạnh. Các thầy cô nhìn thấy, bất giác cũng mỉm cười.

Buổi cắm trại đáng nhớ đầu tiên kết thúc, chúng tôi nhận tiền thưởng, trao cho bạn có hoàn cảnh khó khăn nhất lớp.Sau lần đó. Lớp chúng tôi thân nhau hơn, đoàn kết và hiểu nhau hơn rất nhiều. Mỗi khi được hỏi về kỉ niệm, đúa nào cũng vanh vách kể lại buổi cắm trại. Giôngs như một kỉ niệm đẹp, nó mãi mãi khắc ghi trong nỗi nhớ về quãng đời học sinh của chúng tôi.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Phương Liên
20 tháng 7 2021 lúc 13:13

Tham khảo !

Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.

Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:

- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.

Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.

Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:

- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.

Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.

Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.

Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau.

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Tôi là ai
Xem chi tiết
Xem chi tiết
nguyễn thị ngọc anh
Xem chi tiết
Minh Dương
Xem chi tiết
CLB Toán Học Lớp 5b
Xem chi tiết
pham van phong
Xem chi tiết
Lê Phương Mai
Xem chi tiết
Phan Nguyễn Khánh	Lâm
Xem chi tiết
chu thành nhân
Xem chi tiết