chị k giỏi văn lắm nên có mỗi 1 câu : Bạn em hơi lùn và hơi béo :)))))))
Trong lớp, em có rất nhiều bạn, ai nấy đều rất tốt và có nét đáng yêu. Nhưng em vẫn quý nhất là Sơn – thằng bạn thân đã cùng em lớn lên từ ngày còn bé.
Nhà hai đứa ở ngay cạnh nhau, bố mẹ hai nhà lại quen biết, vậy là nghiễm nhiên hai đứa trở thành bạn bè từ ngày còn chưa biết gì. Lớn lên rồi, hai đứa cùng học chung một trường mẫu giáo, chung một lớp; lên Tiểu học cũng là như thế cho đến tận bây giờ. Dù em là con gái, Sơn con trai nhưng hai đứa hợp tính nhau lắm. Đám bạn năm nào thấy hai đứa đi với nhau là hôm sau đều hỏi: “Chúng bây vẫn chơi với nhau được á?” Lúc đó Sơn chỉ cười mà bảo là: “Hai đứa bù trừ cho nhau là vừa.” Đúng là thế thật. Em kém thể thao, Sơn lại giỏi nó. Em được âm nhạc, Sơn lại là kẻ lệch tông trời sinh. Rất rất nhiều khuyết điểm hai đứa bù đắp cho nhau đấy.
Mỗi ngày hai đứa đều cùng nhau sáng đến trường, chiều đi về. Con đường nho nhỏ rợp mát bóng cây xanh, không gian tràn ngập tiếng trò chuyện trao đổi của hai đứa. Trên đường đi, nếu có chỗ nào không hiểu về bài học hôm nay, hai đứa sẽ giải thích cho nhau, cùng tranh luận. Nhờ có thế mà cả hai cũng hiểu vấn đề hơn rất nhiều. Nhà Sơn có một cái vườn cây ăn quả, cứ mỗi khi hè đến là nó lại kéo em sang nhà nó, hai đứa ra vườn thi nhau hái những quả mình thích, ngồi nơi hiên nhà mà ăn cho đến khi nào chán thì thôi.
Tình bạn của em và Sơn ấy thế mà lâu năm lắm đấy. Em mong là sau này, dù có lớn lên thì hai đứa vẫn mãi là bạn tốt của nhau, giúp đỡ và quan tâm nhau như bây giờ.
Tớ bảo tả hình dáng chứ đâu bảo tả hoạt động đâu,Khánh Ngọc