Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Hermione Granger

Ta cảnh hoàng hôn quê em.

​             Giúp mk nhé! Mk đng cần gấp! Ai trả lời mk sẽ k! Cảm ơn!

Phạm Hoàng Khánh Chi
27 tháng 7 2021 lúc 9:13

Tham khảo nha !!!

Quê hương em là một miền quê thanh bình và hạnh phúc. Trong mắt em, dù là khi nào, quê hương cũng mang một vẻ đẹp khó mà dời mắt. Thế nhưng, quê hương em đẹp nhất, có lẽ vẫn là những buổi hoàng hôn.

Khi chiều dần về cuối, mặt trời lui về căn gác nhỏ dưới vách núi. Những chú nắng tinh nghịch vẫn cổ nhảy nhót những nốt cuối trên bụi cây thấp bé, rồi mới chịu về nhà. Ánh sáng trở nên dịu hơn, giống như buổi sáng sớm. Thế nhưng, trong cái ánh sáng ngày muộn ấy, có cái gì đó ấm áp, vàng cam, khiến người ta thư giãn nhiều hơn là sự năng động của sớm mai. Xa xa, từng đàn chim vỗ cánh bay về tổ. Có mấy chú chim nhỏ, còn luyến tiếc một quả mọng chín, cố nán lại thêm một chút rồi mới vội bay theo đàn.

Ngoài đồng, các cô, chú nông dân cũng thu cuốc, dắt trâu về làng. Những đứa trẻ ở trường cũng đang trở về nhà sau ngày học tập căng thẳng. Cái thú vị ở đây, chính là cái nhịp chậm rãi của mọi người. Khác với ở thành phố, giờ tan tầm luôn đông đúc và tiếng còi xe thúc dục nhau ồn ào. Thì ở nơi đây, ai cũng thảnh thơi, di chuyển chậm rãi, vừa đi vừa trò chuyện. Họ không vội vàng, hấp tấp, đó là cái nhàn trong lối sống của nhà nông. Thỉnh thoảng, những cơn gió lướt qua tán lá, gợi lên âm thanh xào xạc, mang theo hương thơm của đất, của lúa, của cỏ cây đã chín say dưới ánh nắng của một ngày dài. Đó đích thị là hương đồng cỏ nội mà ông cha ta vẫn thường hay bảo. Đợi đến khi mọi người trở về nhà thì mặt trời cũng đã đi ngủ, những ngọn đèn vàng sáng ấm áp dần thắp lên khắp nơi. Nếu nhìn từ trên cao, thì giống như có hàng trăm chú đom đóm khổng lồ đang thích chí nằm nghỉ vậy. Và rồi, tiếng nói chuyện, tiếng xô đẩy dọn dẹp, tiếng xoong nồi sau bếp rộn rã vang lên, gợi sự ấm áp, sung túc của gia đình. Những âm thanh ấy là âm thanh của sinh hoạt gia đình, của sự đoàn tụ cuối ngày. Ngoài kia, những ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất, để cho ánh trăng của màn đêm ngự trị khắp nơi. Thế là hoàng hôn đã tắt.

Mỗi ngày, vào thời khắc hoàng hôn buông xuống, em luôn cảm thấy thật thư thái và nhẹ nhàng. Được ngắm nhìn khung cảnh làng quê yên bình lúc ấy, như là một món quà dành cho em. Mong rằng, dù thời gian đi qua, làng quê ngày càng phát triển, thì quê hương em vẫn mãi bình yên như thế.

Khách vãng lai đã xóa
Đặng Anh Thư
27 tháng 7 2021 lúc 9:13

nguồn : vndoc

Quê hương em là một ngôi làng nhỏ phía dưới chân núi. Nơi đây cuộc sống bình dị, con người chất phác, thật thà. Dù đi xa đến đâu, em vẫn luôn nhớ mãi từng khung cảnh ở quê hương mình. Nhưng nhớ nhất, chính là những buổi hoàng hôn của những ngày mùa đông.

Vào những chiều đông giá rét, chỉ tầm năm giờ chiều là trời bắt đầu tối lại, hoàng hôn buông dần xuống. Từ trên cao, ông mặt trời từ từ lùi về ngôi nhà nhỏ ở phía cuối chân trời. Bác đi xuống đến đâu, đất trời tối lại đến đó. Thoạt đầu là một sắc đỏ rực bao trùm lên mọi vật, khiến đất trời trở nên nhá nhem. Cũng là màu đỏ như lúc bình minh. Nhưng tông đỏ của buổi hoàng hôn như trầm lặng và nặng nề hơn rất nhiều. Những cơn gió theo đó bỗng chốc thổi nhanh và mạnh hơn, quét từng cơn rét buốt. Trời về tối, nên càng thêm lạnh lẽo. Hàng tre đan thành bụi thành đàn, oằn mình chống lại gió rét. Trên bầu trời vắng tanh, bởi đàn chim đàn vội kéo nhau về tổ trước khi đêm đen sụp xuống. Tiếng dế, tiếng chim im phăng phắc. Cả không gian chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây.

Trên những con đường xi măng trong làng, các bóng đèn đường vàng cam ấm áp dần bật sáng lên. Lúc này, trời đã gần tối hẳn, chỉ còn thấy những vùng sáng tờ mờ trên nền trời sậm sịt. Cây cối cũng chỉ còn là những hình khối đen nhẻm mà thôi. Và sương đêm cũng dần dần ướp xuống, rải đều lên mặt đường, lên mái nhà, lên ngọn cây. Những ngôi nhà gạch mái đỏ nhỏ bé, dần sáng đèn và đỏ lửa. Mọi người sung sướng ngồi cạnh nhau, sẻ chia cho nhau những ấm áp. Rủ rỉ cho nhau nghe những chuyện của ngày dài. Bên đống lửa, chú mèo mướp nằm ngủ gà ngủ gật. Góc cạnh đó, con chó mực cũng cuộn mình ngủ say. Ngoài đường, lác đác vài người đi làm về muộn, cúi gằm lao nhanh để mong sớm về nhà. Họ chạy vụt qua, để lại những vệt sáng trong đêm. Và rồi, trời tối hẳn, đất trời lạnh lẽo, yên ắng, chỉ còn tiếng lá rít gào, tiếng lá khô xào xạc. Tất cả mọi người đều đã yên vị trong mái ấm của mình. Thế là trời đã về đêm.

Khung cảnh hoàng hôn của làng quê vào những ngày đông, đem đến cho em những cảm giác thật đặc biệt. Là rét, là tối đấy. Nhưng chính nhờ đó, cảm giác hạnh phúc khi được ôm chú mèo nhỏ, tựa vào lưng cha xem mẹ nấu cơm trong bếp mới càng thêm ấm áp. Những sung sướng mộc mạc, giản dị ấy chỉ có những buổi hoàng hôn mới đem về được.

Khách vãng lai đã xóa

Quê hương em là một ngôi làng nhỏ phía dưới chân núi. Nơi đây cuộc sống bình dị, con người chất phác, thật thà. Dù đi xa đến đâu, em vẫn luôn nhớ mãi từng khung cảnh ở quê hương mình. Nhưng nhớ nhất, chính là những buổi hoàng hôn của những ngày mùa đông.

Vào những chiều đông giá rét, chỉ tầm năm giờ chiều là trời bắt đầu tối lại, hoàng hôn buông dần xuống. Từ trên cao, ông mặt trời từ từ lùi về ngôi nhà nhỏ ở phía cuối chân trời. Bác đi xuống đến đâu, đất trời tối lại đến đó. Thoạt đầu là một sắc đỏ rực bao trùm lên mọi vật, khiến đất trời trở nên nhá nhem. Cũng là màu đỏ như lúc bình minh. Nhưng tông đỏ của buổi hoàng hôn như trầm lặng và nặng nề hơn rất nhiều. Những cơn gió theo đó bỗng chốc thổi nhanh và mạnh hơn, quét từng cơn rét buốt. Trời về tối, nên càng thêm lạnh lẽo. Hàng tre đan thành bụi thành đàn, oằn mình chống lại gió rét. Trên bầu trời vắng tanh, bởi đàn chim đàn vội kéo nhau về tổ trước khi đêm đen sụp xuống. Tiếng dế, tiếng chim im phăng phắc. Cả không gian chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây.

Trên những con đường xi măng trong làng, các bóng đèn đường vàng cam ấm áp dần bật sáng lên. Lúc này, trời đã gần tối hẳn, chỉ còn thấy những vùng sáng tờ mờ trên nền trời sậm sịt. Cây cối cũng chỉ còn là những hình khối đen nhẻm mà thôi. Và sương đêm cũng dần dần ướp xuống, rải đều lên mặt đường, lên mái nhà, lên ngọn cây. Những ngôi nhà gạch mái đỏ nhỏ bé, dần sáng đèn và đỏ lửa. Mọi người sung sướng ngồi cạnh nhau, sẻ chia cho nhau những ấm áp. Rủ rỉ cho nhau nghe những chuyện của ngày dài. Bên đống lửa, chú mèo mướp nằm ngủ gà ngủ gật. Góc cạnh đó, con chó mực cũng cuộn mình ngủ say. Ngoài đường, lác đác vài người đi làm về muộn, cúi gằm lao nhanh để mong sớm về nhà. Họ chạy vụt qua, để lại những vệt sáng trong đêm. Và rồi, trời tối hẳn, đất trời lạnh lẽo, yên ắng, chỉ còn tiếng lá rít gào, tiếng lá khô xào xạc. Tất cả mọi người đều đã yên vị trong mái ấm của mình. Thế là trời đã về đêm.

Khung cảnh hoàng hôn của làng quê vào những ngày đông, đem đến cho em những cảm giác thật đặc biệt. Là rét, là tối đấy. Nhưng chính nhờ đó, cảm giác hạnh phúc khi được ôm chú mèo nhỏ, tựa vào lưng cha xem mẹ nấu cơm trong bếp mới càng thêm ấm áp. Những sung sướng mộc mạc, giản dị ấy chỉ có những buổi hoàng hôn mới đem về được.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hữu Đức
27 tháng 7 2021 lúc 9:18

Sau một ngày học tập căng thẳng, trên đường về nhà, em dừng chân đứng lại ven đường để ngắm phong cảnh quê hương. Một cảm giác dễ chịu khiến cho những mệt mỏi của một ngày tan biết hết, nhất là khi được ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn núi xa xa. Ngắm phong cảnh quê hương trong buổi hoàng hôn, em bỗng ao ước mình được trở thành một thi sĩ.

Dưới ánh hoàng hôn, phong cảnh quê em đẹp lạ kì. Nếu có thể làm thơ, em sẽ làm một bài thơ để ca ngợi bức tranh thiên nhiên này. Ở phía Tây, ông mặt trời đang dần khuất sau những nặng núi cao, ánh rẻ quạt chiếu lên bầu trời như muốn xiên thủng màng mây trắng ngà. Dưới ánh hoàng hôn, nhiều cánh chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn, màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi trú cánh vào một nơi nào đó. Nhìn những cánh chim. Em ước mình có thêm đôi cánh để được bay cao, bay xa, bay với những ước mơ bay bổng của mình, bay để được ngắm phong cảnh quê hương thanh bình.

Khung cảnh bên dưới mặt đất càng làm em thích thú hơn. Trên cánh đồng làng, các bác nông dân đã thu xếp nông cụ để trở về nhà sau một ngày lao động hiểu quả. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng đang cười nói vui vẻ, tựa như họ đang rất hài lòng về thành quả lao động của mình. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường, tiếng trâu bò rống rộn ràng vang cả xóm. Tất cả như một dàn hòa ca đang hòa tấu trên một vùng quê. Ngắm những gì đang diễn ra mà lòng em cảm thấy tự hào biết bao.

Em bước chầm chậm theo các bác nông dân. Càng về chiều, ánh nắng càng đẹp hơn và phản chiếu xa hơn. Ông mặt trời như muốn mở to đôi mắt soi xuống quê em để cùng chung không khí vui tươi, thanh bình của mọi người, và cũng để dần đưa mọi người về với gia đình, về với tổ ấm của họ.

Bây giờ nắng đã nhuộm hàng cau bên đường, hương cau thoang thoảng càng quyến rũ lòng người. Em lại dõi mắt nhìn theo đôi chim vừa về tổ. Các con của chúng ríu ra ríu rít gọi mẹ để được mớm mồi. Nhìn cảnh tưởng ấy, em chợt mỉm cười một mình vì lát nữa thôi, em cũng như con chim non kia, sẽ được ông bà, cha mẹ ra đón và sẽ dành cho em thật nhiều tình thương còn hơn lũ chim kia.

Mải suy nghĩ mà em quên mất là mặt trời đã khuất hẳn, những tia nắng cuối cùng còn hắt lại trên những đám mây nhiều hình. Bóng tôi lan dần trên bầu trời. Cảnh vật mờ dần, đôi chỗ sương trắng đã chập chờn. Người đi đường thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đưa trâu về muộn còn quát tháo chúng đi nhanh hơn.

Trong xóm, cây cối, nhà cửa đã nhòa đi trong ánh sáng mờ mờ. Khói bếp của mọi nhà lan tỏa trong bóng chiều sương mờ bao phủ. Trời tối hẳn, những ánh sao bắt đầu lấp lánh khoe sắc trên bầu trời. Trên đồng, những chú côn trùng cũng mở dàn đồng ca muôn thuở. Trong xóm, ánh đèn đã sáng lên trong các nhà và có gia đình đã quây quần bên mâm cơm chiều.

Mải ngắm nhìn cảnh quê đẹp quê hương mà em quên mất là mình phải về nhà vì chắc giờ này ông bà, cha mẹ đang mong ngóng.

Về tới nhà nhưng trong tâm trí em vẫn hiện rõ bức tranh quê hương đẹp rực rỡ trong nắng chiều, đẹp mờ ảo trong hoàng hôn. Có ngắm nhìn hoàng hôn quê hương mới thấy không đâu đẹp bằng quê hương mình.

Đề bài: Tả cảnh hoàng hôn quê em

Khi chiều về những đám mây trên nền bầu trời không mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban mai nữa mà thay vào đấy là màu hồng tìm sầu buồn, mát mẻ của buổi hoàng hôn.

Trên tấm màn to lớn màu hồng tím ấy, ta có thể thấy rõ ông mặt trời như trai bóng tròn khổng lồ màu đỏ từ từ khuất bóng dưới ngọn tre già. Ngay sau đó, từng đàn cò trắng bay thẳng thành hình chữ V và không ngừng đổi kiểu, vội vã bay qua. Có một vài con còn đậu trên cành cây, đáp xuống đồng... Đồng ruộng màu lúa chín vàng ruộm, ta có thể ngửi thấy mùi lúa chín thơm thoang thoảng, ngọt ngào đưa hương. Từng tốp người vui vẻ đi về nhà sau một ngày gặp lúa dù trông có vẻ mệt nhọc với những vệt mồ hôi thấm trên lưng áo. Trên cánh đồng giờ đây còn lác đác được mấy người, không khí trở nên im lặng, vắng vẻ và rất dễ gợi lên nỗi buồn. Nhìn từ xa, ta không thấy rõ những nét đặc biệt của cánh đồng và bầu trời nhưng có thể thấy một cảnh thú vị tạo nên bởi bầu trời như tấm vải lụa màu hồng tìm có thể phân biệt nhờ màu sắc riêng rõ nét.

Bầu trời hoàng hôn như bao trùm cả đồng quê châu thổ. Mái nhà, hàng cây và con người trở nên nhỏ bé so với bầu trời. 

HT

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Phương Liên
27 tháng 7 2021 lúc 15:11

Quê hương em là một miền quê thanh bình và hạnh phúc. Trong mắt em, dù là khi nào, quê hương cũng mang một vẻ đẹp khó mà dời mắt. Thế nhưng, quê hương em đẹp nhất, có lẽ vẫn là những buổi hoàng hôn.

Khi chiều dần về cuối, mặt trời lui về căn gác nhỏ dưới vách núi. Những chú nắng tinh nghịch vẫn cổ nhảy nhót những nốt cuối trên bụi cây thấp bé, rồi mới chịu về nhà. Ánh sáng trở nên dịu hơn, giống như buổi sáng sớm. Thế nhưng, trong cái ánh sáng ngày muộn ấy, có cái gì đó ấm áp, vàng cam, khiến người ta thư giãn nhiều hơn là sự năng động của sớm mai. Xa xa, từng đàn chim vỗ cánh bay về tổ. Có mấy chú chim nhỏ, còn luyến tiếc một quả mọng chín, cố nán lại thêm một chút rồi mới vội bay theo đàn.

Ngoài đồng, các cô, chú nông dân cũng thu cuốc, dắt trâu về làng. Những đứa trẻ ở trường cũng đang trở về nhà sau ngày học tập căng thẳng. Cái thú vị ở đây, chính là cái nhịp chậm rãi của mọi người. Khác với ở thành phố, giờ tan tầm luôn đông đúc và tiếng còi xe thúc dục nhau ồn ào. Thì ở nơi đây, ai cũng thảnh thơi, di chuyển chậm rãi, vừa đi vừa trò chuyện. Họ không vội vàng, hấp tấp, đó là cái nhàn trong lối sống của nhà nông. Thỉnh thoảng, những cơn gió lướt qua tán lá, gợi lên âm thanh xào xạc, mang theo hương thơm của đất, của lúa, của cỏ cây đã chín say dưới ánh nắng của một ngày dài. Đó đích thị là hương đồng cỏ nội mà ông cha ta vẫn thường hay bảo. Đợi đến khi mọi người trở về nhà thì mặt trời cũng đã đi ngủ, những ngọn đèn vàng sáng ấm áp dần thắp lên khắp nơi. Nếu nhìn từ trên cao, thì giống như có hàng trăm chú đom đóm khổng lồ đang thích chí nằm nghỉ vậy. Và rồi, tiếng nói chuyện, tiếng xô đẩy dọn dẹp, tiếng xoong nồi sau bếp rộn rã vang lên, gợi sự ấm áp, sung túc của gia đình. Những âm thanh ấy là âm thanh của sinh hoạt gia đình, của sự đoàn tụ cuối ngày. Ngoài kia, những ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất, để cho ánh trăng của màn đêm ngự trị khắp nơi. Thế là hoàng hôn đã tắt.

Mỗi ngày, vào thời khắc hoàng hôn buông xuống, em luôn cảm thấy thật thư thái và nhẹ nhàng. Được ngắm nhìn khung cảnh làng quê yên bình lúc ấy, như là một món quà dành cho em. Mong rằng, dù thời gian đi qua, làng quê ngày càng phát triển, thì quê hương em vẫn mãi bình yên như thế.

Khách vãng lai đã xóa
Mai Anh Nguyen
28 tháng 7 2021 lúc 15:26

Ngày chủ nhật được nghỉ học, sau khi làm xong hết mọi việc, tôi cùng anh bạn hàng xóm  ra đầu làng chơi. Trời bắt đầu khuất sau rặng tre, tôi chợt nhận ra cảnh hoàng hôn trên quê mình thật tuyệt đẹp.

Ông mặt trời đang dần dần khuất, cái nắng đã không còn gắt như trước đó, không khí đã dịu, ánh rẻ quạt chiếu lên bầu trời như muốn xiên thủng màng mây trắng ngà. Dưới ánh hoàng hôn, nhiều cánh chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn, màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi trú cánh vào một nơi nào đó. Nhìn những cánh chim. Em ước mình có thêm đôi cánh để được bay cao, bay xa, bay với những ước mơ bay bổng của mình, bay để được ngắm phong cảnh quê hương thanh bình. Gió chiều thoang thoảng, phả vào mặt em làm em cảm thấy hân hoan, sảng khoái.

Đó là không khí của cảnh hoàng hôn trên vùng quên em, khung cảnh bên dưới mặt đất càng làm em thích thú hơn. Trên cánh đồng làng, các bác nông dân đã thu xếp nông cụ để trở về nhà sau một ngày lao động hiệu quả. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng đang cười nói vui vẻ, tựa như họ đang rất hài lòng về thành quả lao động của mình. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường, tiếng trâu bò rống rộn ràng vang cả xóm. Tất cả như một dàn hòa ca đang hòa tấu trên một vùng quê. Ngắm những gì đang diễn ra tại quê mình mà lòng em cảm thấy tự hào, vui sướng biết bao. Những lúc nhìn thấy quê mình đẹp như vậy tôi mới hiểu được những người xa quê người ta mới nhớ quê biết nhường nào.

Trên con đường làng với những hàng cây râm mát, những chú chim đang tụ về để tìm tổ, chúng đang hót líu lo. Dưới đường các bác nông dân đang đi làm đồng về. Em cùng hòa mình vào dòng người đang chầm chậm trở về nhà, trên mặt mỗi người tuy mệt mỏi nhưng vẫn thể hiện một niềm vui sướng hân hoan. Càng về chiều, ánh nắng càng đẹp hơn và phản chiếu xa hơn. Ông mặt trời như muốn mở to đôi mắt soi xuống quê em để cùng chung không khí vui tươi, thanh bình của mọi người, và cũng để dần đưa mọi người về với gia đình, về với tổ ấm của họ.

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Phạm Mai  Anh
Xem chi tiết
Hermione Granger
Xem chi tiết
Kiên-Messi-8A-Boy2k6
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Hồ Thùy Linh
Xem chi tiết
란 티엔 문즈
Xem chi tiết
Khi bạn cần
Xem chi tiết
Kiên-Messi-8A-Boy2k6
Xem chi tiết
Hermione Granger
Xem chi tiết