Vườn nhà em có rất nhiều loại cây nhưng em thích nhất là cây ổi trồng ở đầu vườn.
Nhìn từ xa cây ổi như một chiếc ô khổng lồ. Thân cây to, chắc khoẻ mọc thẳng. Cái gốc của cây to hơn thân, sần sùi. Cái rễ của cây như những con giun cắm sâu xuống đất để hút chất dinh dưỡng, vận chuyển ngược lên nuôi cây. Cái lá của cây to, mượt, những đường gân nổi rõ nét. Lá ổi mùa xuân có màu tươi dịu, khi sang mùa đông thì có màu xanh đậm. Khi có gió thổi qua, tiếng lá xào xạc như muốn nói với em điều gì đó.
Quả ổi tròn, to mọc ra từng chùm. Hạt của nó bé và tập trung vào giữa quả. Quả ổi có mùi thơm, khi ăn vào có vị ngọt, rất nhiều vitamin. Thỉnh thoảng, có vài chú chim sơn ca hay đến để bắt những con sâu và cất tiếng hót líu lo. Cây ổi chẳng những cho chúng em bóng mát để vui chơi mà còn cho chúng em quả để ăn.
Em rất thích cây ổi, hằng ngày em sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Cây ổi là người bạn thân thiết nhất của em. Và khi nào lớn lên, em sẽ nhớ mãi những kỉ niệm về nó.
Điều khiến em ấn tượng nhất của cây phượng trước cổng trường là phần gốc của nó. Gốc cây phượng to lắm, nếu tính nó là một cái trụ, thì sẽ là cái trụ lớn nhất của ngôi nhà. Phần vỏ của gốc cây phượng dày và cứng hơn hẳn những chỗ khác. Nhiều chỗ nứt ra thành từng rãnh, to có, nhỏ có, khiến bề mặt gốc xù xì và xấu xí. Thế nhưng, những điều đó vẫn chẳng thể làm giảm đi sức hút của nó. Gốc cây phượng vẫn là chỗ dựa lưng lý tưởng cho các bạn học sinh khi ngồi chơi dưới gốc cây. Chính gốc cây phượng ấy, là nơi cho biết bao thế hệ học sinh tâm sự, lưu giữ những kỉ niệm tuổi học trò.