Những câu thơ nào dưới đây sử dụng biện pháp nghệ thuật so sánh?
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi.
Đêm lạnh cành sương đượm
Long lanh bóng nguyệt vờn.
Những tia nắng ùa tới
Nhảy múa khắp căn phòng.
Chân trời như cửa ngõ
Thả sức gió đi về.
giúp mình với tôi đang gấp
Khổ thơ sau sử dụng biện pháp nghệ thuật nào? Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh. (Đoàn Văn Cừ) A. nhân hóa và điệp từ B. so sánh và điệp từ C. so sánh và nhân hóa D. nhân hóa và đảo ngữ
Khổ thơ sau sử dụng biện pháp nghệ thuật nào?
Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.
(Đoàn Văn Cừ)
A. nhân hóa và điệp từ
B. so sánh và điệp từ
C. so sánh và nhân hóa
D. nhân hóa và đảo ngữ
Câu thơ nào sau đây sử dụng biện pháp nhân hoá và so sánh?
A. Hoa lựu như lửa lập loè
Nhớ khi em tưới, em che hằng ngày.
B. Đám mây xốp trắng như bông
Ngủ quên dưới đáy hồ trong lúc nào.
C. Mẹ ơi! Con thấy tội ghê!
Mặt trời đi lạc biết về ngủ đâu?
D. Đàn chim về ngủ trên cành
Con đò về ngủ bồng bềnh bến quê.
Câu thơ nào sau đây sử dụng biện pháp nhân hoá và so sánh?
Cửa sổ là bạn của người
Giơ lưng che cả khoảng trời gió mưa.
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai.
Trẻ em như búp trên cành
Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan.
Đời cha ông với đời tôi
Như con sông với chân trời đã xa.
Câu thơ nào sau đây sử dụng biện pháp nhân hoá và so sánh?
Trên trời mây trắng như bông
Ở dưới cánh đồng bông trắng như mây.
Lá chuối là những con tàu
Bồng bềnh chở nặng một màu gió trăng.
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Vài bác về hưu ngồi đàm đạo
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh.
Sông La ơi sông La Trong veo như ánh mắt Bờ tre xanh im mát Mươn mướt đôi hàng mi.
a. Đoạn thơ trên sử dụng những biện pháp nghệ thuật nào?
b. Đọc đoạn thơ, em có cảm nhận gì về vẻ đẹp của dòng sông La?
TRÁI TIM NGƯỜI MẸ
Một cây Bạch Dương sống trong rừng cùng ba đứa con của mình – ba cây Bạch
Dương Con non nớt. Những ngày giá rét, Bạch Dương Mẹ xòe cành lá che mưa gió cho
con. Ngày nóng, mẹ lại xòe bóng mát che nắng, bảo vệ con mình. Ba cây Bạch Dương
Con vui vẻ lớn lên. Ở bên mẹ, chúng chẳng biết thế nào là lo sợ cả.
Một hôm, cơn mưa dông ập tới. Sấm sét đùng đùng, chớp giật nhấp nhoáng cả bầu
trời. Ba cây Bạch Dương Con run rẩy sợ hãi. Bạch Dương Mę xòe cành ôm chặt ba đứa
con vào lòng và dô dành: “ Các con đừng sợ! Sấm sét không nhìn thấy các con đâu, cành
của mẹ che kín hết rồi. Mẹ là cây cao nhất trong khu rừng này mà!". Nhưng Bạch Dương
Mẹ chưa kịp nói hết câu thì một tiếng nổ chói tai vang lên. Tia sét đã đánh trúng Bạch
Dương Mẹ, đốt cháy sém cả thân cây. Vẫn nhớ phải bảo vệ các con nên Bạch Dương Mẹ
cố hết sức để không bốc cháy. Mưa rào xối xả, gió mạnh gào rít nhưng Bạch Dương Mẹ
vẫn cố đứng vững, xòe cành ôm chặt các con. Chi đến khi cơn dông gió hung tợn đã qua,
Bạch Dương Mẹę mới chịu gục ngã. Khi ngã, Bạch Dương Mẹ vẫn cố thì thầm: “ Các con
đừng sợ, mẹ không bỏ các con đâu. Tia sét không đánh nổi trái tim mẹ, trái tim mẹ vẫn
còn nguyên lành. Thân cây bị đổ của mẹ sẽ bị rêu phủ đầy, nhưng trái tim mẹ thì không
bao giờ ngừng đập, không bao giờ...". Nói đến đây, thân cây mẹ đổ gục xuống nhưng
không hề làm gãy cành lá của ba đứa con mình.
Con hãy đặt một câu hỏi để khen ngợi cây Bạch Dương Mẹ trong câu chuyện.