Ai cũng cần được yêu thương và yêu thương ai đó. Chúng ta thường bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình. Chúng ta khóc để xem ai sẽ lau đi giọt lệ. Và chúng ta để trái tim tan vỡ, muốn thấy ai sẽ đến và chữa lành trái tim ta. Trái tim không tình yêu thương thì cũng chẳng khác gì dòng sông không có nước, ban ngày không có ánh sáng mặt trời. Cuộc sống có thể sẽ khó khăn hơn khi chúng ta sống vì người khác nhưng chắc chắc sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn.
Bạn tham khảo ở:https://hoc247.net/hoi-dap/ngu-van-6/suy-nghi-ve-noi-dung-cau-chuyen-ban-tay-co-giao-faq312129.html
Tham khảo
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay vẫn còn rất nhiều câu chuyện cảm động mà tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ tích. Những câu chuyện đó xoay quanh tình yêu thương, sự quan tâm giữa con người với nhau. Và có rất nhiều tình yêu thương, sự quan tâm, an ủi tốt đẹp, xuất phát từ tấm lòng chân thành đã trở thành nguồn động viên, an ủi cho một ai đó dễ dàng vượt qua khó khăn. Câu chuyện Bàn tay yêu thương là một trong những số đó.
Đây là một câu chuyện ngắn kể về cô bé tật nguyền Douglas. Trong một giờ học vẽ, cô giáo đã bảo các em học sinh lớp một vẽ điều gì đã làm các em thích nhất trong đời. Trong khi cô thầm nghĩ rằng học sinh sẽ vẽ những gói quà, những ly kem, những món đồ chơi, hay những quyển truyện tranh,… thì Douglas lại vẽ "một bàn tay". Và bức tranh về một bàn tay ấy đã cuốn hút cả lớp. Có bạn đoán rằng đó là "bàn tay bác nông dân”, một em khác cho rằng: “Bàn tay thon thả thế này phải là bàn tay của một bác sĩ giải phẩu…”. Cô giáo đợi cả lớp bớt xôn xao dần rồi mới hỏi tác giả. Douglas cười ngượng ngịu: “Thưa cô, đó là bàn tay của cô ạ!”.
Vậy, chúng ta tự hỏi vì sao Douglas không vẽ bất cứ thứ gì khác mà vẽ bàn tay của cô giáo. Vì chính bàn tay ấm áp này đã dắt Douglas bước ra sân, bởi "em là một cô bé tật nguyền, khuôn mặt không được xinh xắn như các bạn trẻ khác, gia cảnh từ lâu lâm cảnh ngặt nghèo". Bàn tay và những cử chỉ yêu thương tưởng chừng như nhỏ bé ấy nhưng đối với cô bé tật nguyền Douglas thì bàn tay ấy đã trở thành một biểu tượng của tình yêu thương lớn lao: "bàn tay cô lại mang một ý nghĩa sâu xa, một biểu tượng của tình yêu thương".
Cô cũng dắt các bạn khác, cô cũng làm những hành động tương tự như khi cô làm với Douglas. Với những cô bé, cậu bé bình thường khác thì hành động của cô hoàn toàn bình thường, nhưng với cô bé tật nguyền, hành động ấy đã không dừng lại ở việc dắt tay mà là cả một bầu trời yêu thương, quan tâm, giúp đỡ. Chính những việc làm yêu thương của cô giáo đã giúp cô bé vượt lên khỏi nỗi đau, có được nhiều niềm vui, niềm tin yêu trong cuộc sống. Việc làm của cô tưởng chừng nhỏ bé nhưng đã lay động được tâm hồn của một cô bé yếu ớt, tật nguyền. Qua câu chuyện đã giúp ta hiểu được ý nghĩa lớn lao của tình yêu thương. Tình yêu thương xuất phát từ tấm lòng không toan tính sẽ giúp mọi người xích lại gần nhau hơn, mang lại nghị lực vươn lên cho họ trong cuộc sống, giúp họ vượt qua những bất hạnh của bản thân. Tình yêu thương không chỉ được bộc lộc qua những lời nói, động viên, mà còn được thể hiện qua chính những hành động nhỏ bé nhưng hết sức chân thành.
Tuy nhiên, trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều người thờ ơ, lãnh đạm với những số phận bất hạnh. Họ đi qua nỗi đau của người khác một cách dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Đó là những con người đáng lên án, đáng phê phán vì đi ngược lại với truyền thống "Thương người như thể thương thân" của dân tộc Việt Nam. Hãy yêu thương người khác, và thể hiện tình yêu thương ấy bằng những hành động nhỏ bé. Câu chuyện nhắc chúng ta nhớ đến Cô bé bán diêm của nhà văn người Đan Mạch An-đéc-xen. Giá như trong cái đêm giao thừa giá rét ấy, cũng có một bàn tay yêu thương giang ra giúp đỡ cô bé, cho cô bé một chút thức ăn, giúp cô bé sưởi ấm một chút thì cô bé đã không phải chết đi một cách tội nghiệp như thế. Bàn tay yêu thương quả thực có ý nghĩa lớn lao biết bao!
Tóm lại, là một câu chuyện ngắn, nhưng Bàn tay yêu thương đã mang lại cho người đọc nhiều bài học quý giá. Nó giúp chúng ta nhìn nhận lại cách sống của bản thân mình, bớt đi những gì là hẹp hòi, ích kỷ; để biết quan tâm hơn đến đồng loại, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Chính những hành động nhỏ ấy sẽ có ý nghĩa lớn lao, giúp cho cuộc sống trở nên đáng sống hơn, tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn.