Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 3 :Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì bỗng có thanh gỗ bất ngờ rơi xuống. Số cô coi như còn lớn nhờ phản xạ nhanh nên thanh gỗ chỉ rơi vào c...
Đọc tiếp
Anh cứ mãi như vậy nhé !
Chap 3 :
Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì bỗng có thanh gỗ bất ngờ rơi xuống. Số cô coi như còn lớn nhờ phản xạ nhanh nên thanh gỗ chỉ rơi vào chân tạo nên vết tím bầm sứt sát đau nhức nơi mắt cá chân. Đồ ăn thức uống đổ cả đi tong bữa sáng. Chủ cửa hàng ra hỏi thăm cô có sao không rồi xin lỗi rối rít. Vì đang vội nên cô trao đổi thông tin cá nhân với chủ cửa hàng để tiện liên lạc sau khi có kết quả khám vết thương. Bước vội đến công ty với cái chân đau thật khó nhọc. Trời như trêu người bỗng đổ mưa, lục lọi balo cô cười lớn không biết nên vui hay buồn - hôm nay cô không mang ô. Vậy là bước vào công ty với bộ dạng ướt như chuột lột và thảm hại nên mọi người trong công ty nhìn với ánh mắt tò mò không hiểu cô gặp gì mà trông thất thiểu vậy.
Cuối cùng thì cũng ngồi được xuống bàn làm việc. Kéo cánh tủ nhỏ phía dưới lấy ra một bộ quần áo dự phòng, cô bước vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô nhìn mình trong gương thật thất vọng. Mới sáng ra đã đen đủ đường rồi. Cầm điện thoại nhắn tin cho anh hỏi anh đã ăn sáng chưa. Anh trả lời nhanh chóng rằng J-hope đã mua đồ ăn cho cả nhóm. Đang định kêu ca với anh thì tin nhắn từ anh tới nói rằng hôm nay anh phải họp với các nhà sản xuất về mini album mới nên bận cả ngày có lẽ phải tối muộn mới gặp được nhau. Chỉ trả lời anh bằng icon có chữ "fighting" rồi cô cất điện thoại vào túi.
Giờ cô mới cảm nhận được thế nào là xót khi nước mưa lúc nãy ngấm vào vết thương. Lục tìm trong túi lấy miếng dán cá nhân băng tạm, mặt cô có chút nhăn nhó. Chắc lát nữa cô xin phép đi khám chứ anh mà biết cô chỉ xử lý qua loa như vậy thể nào cũng làm ầm lên cho coi.
"Chị đây rồi, em tìm chị nãy giờ" Yulhee - cô bé mới vào thực tập hớt hả chạy tới trước mặt cô.
"Tìm chị có việc gì?"
"Không xong rồi chị ơi, file hình ảnh của nhóm mình bị hỏng không dùng được" cô bé nói khuôn mặt cúi gằm.
"Sao lại hỏng được? Rõ ràng hôm qua chị đã kiểm tra kĩ rồi em chỉ việc gửi file thôi mà" cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Em...em...em nghĩ nên nâng chất lượng hình ảnh lên thì tốt hơn nên em đã chuyển sang dạng file khác nên giờ hỏng hình ảnh, giờ phải làm sao đây chị, 5h chiều nay phải nộp rồi" thấy cô im lặng cô bé ngân ngấn nước mắt
"Em không cố ý đâu chị".
"Em không lưu lại bản sao?"
Đáp lại cô là sự im lặng.
"Đây là file làm theo yêu cầu với concept như vậy chứ nếu không ngay từ đầu chị với chị Jane đã làm theo cách của em rồi. Em chưa nói chuyện này với trưởng phòng chứ?"
"Em...nói rồi" cô bé vẫn cúi gằm giọng lý nhí trong cổ họng.
" Lần sau có chuyện gì phải báo chị đầu tiên" cô bước đi trước trong lòng chỉ muốn gào thét lên hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế.
Bước vào chỗ làm việc cô đã bắt gặp ngay ánh mắt lưỡi hái của trưởng phòng "Các cô liệu thế nào nộp đúng giờ cho tôi là được" anh ta bỏ lại câu nói rồi quay gót đi vào phòng. Cô nghe rõ tiếng cửa đập mạnh.
Cô thở dài. Nhìn màn hình điện thoại nơi có anh đang mỉm cười rồi bắt tay vào việc. May là cô còn giữ một bản chưa hoàn chỉnh giờ chỉ việc chỉnh sửa thêm là được thôi nhưng có lẽ sẽ phải làm liên tục mà không được nghỉ trưa mất, như vậy mới kịp nộp đúng hạn, cô đã mất bữa sáng rồi giờ lại thêm bữa trưa.
1h chiều. Yulhee sau khi bị cô đuổi đi ăn trưa cũng đã quay lại, cô bé mang theo kimbap cùng một chai nước ép hoa quả cho cô. Tranh thủ ăn vội vài miếng cô lại vùi đầu vào máy tính. Yulhee nhìn cô với vẻ mặt ái ngại "em xin lỗi".
"Cái này cũng không thể trách em hết được vì em mới vào chưa rành hết, nhưng lần sau có ý tưởng gì thì nên chia sẻ trước với chị Jane hoặc chị"
5h chiều, sau khi cô vắt kiệt sức để làm kịp hạn nộp cuối cùng thì file cũng được gửi đi. Đang tính gọi cho anh vì cả ngày nay đã không nhắn được một tin nào chắc anh cũng bận, không biết anh tự chăm sóc bản thân tốt không vì lúc làm việc anh có thói quen uống coffee rất nhiều khi cần suy nghĩ, như vậy không tốt cho sức khoẻ của anh chút nào.
"Gill, Yulhee trưởng phòng muốn gặp hai người" anh chàng cùng phòng gọi hai người sau đó bày ra bộ mặt chia buồn không quên cái vỗ vai an ủi "Bảo trọng nhé".
Cô lê chân chậm chạp gõ cửa bước vào, Yulhee theo sau, bộ mặt cô bé xanh rờn không thấy hạt máu. Trưởng phòng bắt đầu lên giọng. Ba mươi phút trôi qua, một tiếng.
"Yulhee, cô có thể về trước" Nghe thấy vậy cô bé rời đi nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
"Nãy giờ tôi chỉ mới chỉ dạy người mới thôi, còn cô là người đã làm được một thời gian sao lại..."
Trưởng phòng vẫn cứ tiếp tục bài ca chán ngắt ấy. Nhóm trưởng là chị Jane nhưng vì chị ấy đang đi công tác nên dĩ nhiên người chịu cảnh này là cô.
Do bận làm gấp rút để kịp hạn nộp mà cô quên mất vết thương ở chân. Sau một tiếng hơn đứng nghe giảng dạy chân cô mỏi nhừ và bây giờ cô biết thế nào là đau nhức. Hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cô cũng nặng nhọc bước ra khỏi căn phòng ấy. Thu dọn đồ đạc cô xách balo ra về.
"Ting"
"Anh nhớ em nhiều lắm"
"Anh đang ở đâu?"
"Trong phòng studio. Em tan làm chưa?"
Yoongi ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn trả lời của cô mà chẳng thấy đâu. Hôm nay nhiều việc vì vậy anh nhớ cô rất nhiều muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh đưa tay cầm cốc coffee đang định đưa lên miệng bỗng có một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Chiếc cằm của ai đó ghì lên vai anh. Môi anh bất giác mỉm cười để lộ hàm răng trắng.
"Em nhớ anh đến phát điên rồi phải không?"
"Anh có chạy đi đâu mà ôm chặt vậy?"
Anh nghiêng đầu dụi dụi mái tóc xám vào cô. Bỗng anh cảm nhận được vai áo mình có gì đó rơi xuống, ấm nóng và làm ướt áo anh.
"Cả ngày không được gặp anh nhớ anh đến vậy hả? Anh định xoay người nhưng cô ôm chặt anh hơn
" Cứ như vậy một lúc nữa đi, người ta nhớ anh rất nhiều đó, sao đến giờ anh mới nhắn tin nói nhớ em"
Cô bắt đầu khóc to hơn. Lòng anh thấy nhói. Cô gái ngốc nghếc này chắc ngày hôm nay lại chịu khổ gì rồi nên mới mượn cái cớ này. Đã vậy còn sợ anh lo lắng nữa. Cô có biết cô mà khóc như vậy anh càng xót xa bao nhiêu không. Áo anh đã ướt một bên vai. Thấy cô đã nín anh nói bằng gịong trầm ấm đồng thời xoay người lại kéo cô vào lòng
"Anh xin lỗi người anh yêu vì nói nhớ em chậm trễ, giờ em muốn phạt gì, hay phạt anh hôn em nhé?" Anh nói mà mặt bình thản như không có gì. Cô đang sụt sùi cũng phải mỉm cười.
"Đồ đáng ghét, em phạt anh đi mua đồ ăn, em đói lắm rồi" cô đứng dậy rời khỏi lòng anh nhưng chân đau lại nhói lên khiến cô nhăn mặt vô thức kêu lên một tiếng "A"
Tất cả lọt hết vào tầm mắt anh. Cô ngồi xuống ghế đối diện cùng lúc nhận ra được sự nguy hiểm hiện ngay trứoc mắt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"À, em vô ý nên bị ngã thôi" cô nở nụ cười tươi xoa dịu anh
"Đã đi khám chưa?" Anh vẫn giữ ngữ điệu đó nhưng cô lại cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cố nặn nụ cười cô nói giọng trêu đùa giảm bớt không khí căng thẳng này
"Woa, Min swag hiển linh này..." Chưa nói hết câu cô đã thấy cả người mình được nhấc bổng lên
"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống, anh bế em đi đâu?" Cô dãy dụa trên đôi tay nhìn bề ngoài yếu ớt nhưng rất chắc chắn của anh.
Anh bỏ cô xuống. Cô chưa kịp đứng vững đã thấy anh khom người phía trước mặt "Lên nhanh"
"Em tự đi được"
"Lên nhanh đi bệnh viện"
"Không cần đâu lát về em bôi thuốc là được"
Không để cô đôi co nhiều anh nhanh chóng cõng cô lên, giọng anh đã dịu đi
"Chân sưng tấy lên rồi còn cứng đầu, lần sau mà em còn để bản thân bị thương thì đừng trách Yoongi này ác"
Cô không nhìn được biểu cảm của anh nhưng cô biết lời nói đó của anh là lời yêu thương. Anh lúc nào cũng vậy lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại trái ngựơc. Những lúc mệt mỏi nhất chỉ cần bên anh là mọi thứ lại tiêu tan. Yoongi anh như một liều thuốc yêu thương vậy.Vòng tay cô ôm chặt, đầu tựa vào vai anh thì thầm
"Yoongi à, em nặng lắm đó"
Môi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.