Có lẽ thứ tình cảm hư hư thực thực nhất trên đời này chính là ôm tim mình đi yêu đơn phương một người khác. Yêu mà không dám nói, chỉ thầm thương trộm nhớ rồi thôi. Hờn giận ghen tuông thì không được phép, bởi chẳng là gì của người ta mà quản. Người ngoài nhìn vào đã thấy trăm bề khổ, mà người trong cuộc lại chẳng đành lòng buông.
Không phải là không biết đau đớn, mà là không biết làm cách nào để có thể quên đi. Bởi con tim vẫn luôn đòi hỏi được làm theo những lý lẽ của riêng nó – những lý lẽ mà lý trí không bao giờ có thể rạch ròi.
Em đã đếm những ngày dài khờ dại yêu anh. Em đã nhủ rằng ít ra thì thanh xuân tươi đẹp của em cũng đã xuất hiện một người thật đặc biệt. Có chăng là, người ấy chưa một lần ngoảnh mặt lại nhìn em, cũng chưa một lần biết tới sự tồn tại của em trên đời.
Đối với em và mối tình đơn phương vừa dài vừa rộng này, mong rằng anh sẽ không biết. Chẳng thà anh không biết để em còn có lý do để khuyên can trái tim mình từ bỏ. Còn hơn là anh biết rồi mà ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc đoái hoài đến em một chút như em đang cầu xin lòng thương hại.
Em nguyện sẽ cứ mãi mờ nhạt thế này, nép phía sau những ngày dài hoang hoải, mặc kệ người ta xì xào, chỉ cần em vui là được, có đúng không? Tình yêu đơn phương của một đứa con gái như em, nói ngắn chẳng ngắn mà nói dài cũng chẳng dài. Bởi em biết, một ngày nào đó em cũng không thể mãi ích kỷ giam mình trong một thứ tình yêu không lối thoát.
Ngày ấy em sẽ gom đủ quyết tâm để có thể quên đi anh. Anh thì đi trên đoạn đường hạnh phúc cùng người anh đã chọn, còn em cũng quay về một lối rẽ khác cho riêng em – sẽ không còn đứng đợi anh mòn mỏi ở một đoạn đường mà biết chắc rằng anh không đến.
Ngày ấy em sẽ không buồn nhiều và thấy lòng nặng trĩu như bây giờ. Em sẽ không khóc lóc như một đứa trẻ bị đánh rớt đồ chơi đâu. Chỉ cần thấy anh mỉm cười bên người có thể mang cho anh hạnh phúc – là em cũng thấy an yên.
Ngày ấy có thể thật gần, cũng có thể rất xa. Nhưng em tin là ngày ấy sẽ đến. Bởi vì em là một cô gái nhỏ xứng đáng nhận được một tình yêu to, cũng xứng đáng được hạnh phúc với một người thương em thật dạ, đúng không anh?
Em chỉ mong rằng, vào cái ngày mà em quyết định sẽ buông bỏ mối tình đơn phương khờ dại này, anh đừng quay lại nhìn em và mỉm cười. Hãy cứ lạnh lùng như anh vẫn thế, hãy cứ bỏ mặc em như là anh đã từng, để em biết trái tim mình chịu đớn đau đủ nhiều cũng sẽ cầu những lúc bình an.
Chắc có lẽ, tình yêu của tuổi trẻ thường mặc kệ đớn đau, thường quên hết buồn phiền và mỏi mệt. Nhưng bây giờ thì tuổi trẻ của em đang trôi qua, trôi qua… Nên em nghĩ rồi cũng sẽ đến lúc trái tim em biết buồn thôi anh!
Mỗi trải nghiệm trong cuộc đời đều đem lại cho chúng ta những ý nghĩa, dù đó là trải nghiệm vui hay buồn. Ở độ tuổi 11-12 của cuộc đời, em đã có những trải nghiệm đáng nhớ nào? Hãy kể lại một trải nghiệm đáng nhớ nhất mà em đã trải qua.
Đề 1: Hãy kể về kỉ nghỉ hè của em
Đề 2: Kể lại một giấc mơ, trong đó em dc gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày
Đề 3: Tả lại hình ảnh ng thầy, cô giáo của em trong một khoảnh khắc mà em nhớ mãi
Đề 4: Hãy tả ng thân trong gia đình gắn với kỉ niệm sâu sắc của em về ng đó
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi cùng ta qua nhiều năm tháng và ngày hôm nay, khi đã trưởng thành, em mới cảm nhận được hết những giá trị của tình bạn đã mang lại cho mỗi chúng ta. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học sinh bởi khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất cứ điều gì ảnh hưởng tới tình bạn. Khi ấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh cùng em là hai người bạn thân với nhau từ khi còn học lớp bốn. lúc nào hai đứa cùng đi cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường, cùng đi học, cùng đi ăn quà, thậm chí là cùng nhau trốn bố mẹ để đi chơi. Và có lẽ gây ấn tượng nhất trong em là có lần chúng em đã cùng nhau đi chơi, tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng với hai người bạn khác cùng bàn. Buổi sáng, em và Linh cùng nhau đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người phụ trách mang một thứ đồ đi cùng: em thì mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Tới nơi hai người bạn kia đã tới đó từ trước, chúng em cùng nhau bật đĩa nhạc mới mua và tập nhảy theo những nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những ca khúc mà chúng em đã hát theo. Có thể nói là vui biết chừng nào, bởi có đôi khi bản thân chúng ta cũng có những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có những người bạn thân ở cạnh mình, có cùng những ý nghĩ với mình thì tình cảm ấy suy nghĩ ấy mới được thể hiện hết tất cả.
Hát hò xong, tất cả cùng nhau nấu ăn. Chỉ là những đứa trẻ nên tất cả cùng làm những món ăn đơn giản như: khoai lang tẩm bột và bánh đa cùng tương ớt. những món ăn đó đã giúp mấy đứa trẻ gần nhau hơn và đó là lần đầu tiên chúng em đã cùng nhau nói lên ước mơ của mình. Những ước mơ tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng nói cùng với cha mẹ mà chỉ có thể tâm sự cùng với những người bạn. và cho tới tận bây giờ, có người đã đi theo đúng suy nghĩ của mình lúc đó cũng có những người không theo con đường ấy nhưng mỗi lần nhớ lại em vẫn luôn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, con người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận bây giờ. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.
Các bn có thấy hay ko
Hãy viết một bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em trong mùa dịch COVID-19
giúp em với ạ
Chắc hẳn, ai cũng có nhưng trải nghiệm của riêng mình.Và mỗi trải nghiệm ấy sẽ mang đến cho ta những bài học sâu sắc.
Viết một bài văn (khoảng 400 - 500 chữ) kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của em với bạn bè (với người thân).
♪ Lyrics: Người Âm Phủ - OSAD x VRT
Ba giờ anh còn chưa ngủ Tương tư về em biết bao nhiêu là cho đủ Chẳng phải người âm phủ ngày ngủ đêm bay Nhưng mà giờ lúc nào anh cũng như thằng đang trên mây Tóc em là suối Mắt em là hồ Nụ cười em là nắng để cho lòng này ngẩn ngơ Chẳng phải là xuân diệu anh cũng biết làm thơ Vì đơn giản là giờ trong đầu anh toàn thương với nhớ đi cùng với em trên một đoạn đường dài chỉ mong được một lần nắm tay dù là đi đến sáng mai chuyện anh nói đâu phải ngày một ngày hai nếu như em gật đầu mình bên nhau đến mãi mãi cuộc đời anh đã từng là bản nhạc buồn chỉ đợi em remix là anh sẽ lên luôn =))) từ ngày gặp em anh lại thấy bay bổng chẳng còn thấy chật chội chẳng còn dập khuôn lại đây anh nói nhỏ em làm cái gì cũng để anh phải nói ỏ mặt thì ngáo ngáo, điệu cười thì ngơ ngơ suốt ngày nói linh tinh vớ vẩn cũng để anh đêm về nhà ôm mơ chuyện trò với em cả đêm đến sáng chẳng cần một giọt cà phê không cần không cỏ không men không rượu nhưng em vẫn làm anh mê em có yêu bản thân mình ko? Nếu có thì làm tình địch với anh nhá Nhà có bán rượu ko ? Mà nói chuyện với em anh say quá Dừng lại nhanh Cười thêm cái nữa là tim anh đứt phanh Nhà em có sao em ko ở Mà lại đi chuyển hộ khẩu vào tim anh? em có thấy cuộc đời mình nhàm chán khi cứ hoài lặp đi lặp lại vậy thì đến đây với anh đi chứ sao còn cứ hoài tìm ai vòng tay anh không quá lớn, chân cũng chẳng được quá dài nhưng mà để ôm em hay chạy đến với em thì việc gì với anh cũng không ngại
KỂ LẠI MỘT KHOẢNH KHẮC QUÂY QUẦN, SUM HỌP ĐÁNG NHỚ CỦA GIA ĐÌNH EM NHÂN MỘT NGÀY ĐẶC BIỆT NÀO ĐÓ TRONG MÙA COVID NÀY.
Góp ý cho bài văn kể bộ phim em thích nhất sau đây:
Gravity Falls là bộ phim hay nhất em từng xem trong đời. Phim bộ này đã cho em biết dù có cãi nhau đi chăng nữa, những người anh em thực sự sẽ luôn luôn tha thứ cho nhau.
Câu chuyện kể về hai người song sinh được bố mẹ gửi về Gravity Falls để sống cùng ông bác dở hơi “Grunkle Stan”. Tên của người anh là Dipper. Còn người em là Mabel. Cuộc sống của hai người tưởng như chán phèo nhưng thực sự rất li kì và sôi động. Ở tập một, chưa gì hai người này đã phải đối mặt với một con quái vật khổng lồ mà thực ra rất nhỏ. Nhưng, thủ phạm gây ra mới thật sự chính là Bill Cipher – một gã hình tam giác màu vàng đeo nơ đen. Câu chuyện sẽ tệ hơn hay tốt hơn? Waddles – chú lợn của Mabel sẽ làm sao? Liệu họ có thể giải quyết Bill? Mời xem phần hai của phim.
Phần hai – phần thú vị hơn của phim sẽ có sự kết thúc của Bill. Nhạc khởi đầu của Gravity Falls trong ba tập cuối sẽ biến thành “Weirdmageddon” và tác giả lại là Bill Cipher. Ai cũng biết đó là sự thống trị của Bill quá mạnh nên tác giả ghi thế. Khi hết, khi kết thúc mới là phần đau buồn nhất. Đau vì phải giã từ Gravity Falls quý mến đi xa mãi mãi, buồn vì phải nghẹn ngào trong lòng nỗi nhớ nhung. Bao giờ nhớ lại đoạn kết, cổ họng tôi như có gì vướng mắc, mắt tôi tự dưng ướt đi, nhòa phai trong sự hấp dẫn đỉnh cao của Gravity Falls.
Chả ai muốn có cái kết nhanh đến thế cả. Không một ai muốn thế. Nhiều người đã thử tạo phần ba, nhưng sức hấp dẫn trôi tuột hết. Chỉ có mỗi từ và từ, chán chết đi được! Ước gì tác giả làm thêm phần 3 thì tốt hơn… Có lẽ tác giả bận? Không ai biết, nhưng với một niềm tin lớn lao, người đó sẽ tạo phần ba của Gravity Falls.
ôi má ơi con yêu Gravity Falls quá!!!!!!!