Mn nhận xét đc k ạ
Đề bài: Cảm nghĩ về người thân ( ông,bà,cha,mẹ,chị,bạn,thầy,cô giáo,… )
Bài làm
“ Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy ”
Trong trái tim của mỗi người học sinh, một phần là tình yêu dành cho ba mẹ của mình, và một phần là tình yêu dành cho những người thầy cô. Thầy cô – là người thân bên cạnh chúng ta, truyền đạt những kiến thức bổ ích cho mỗi con người. Và người mà đã cho em được tìm thế giới muôn hình muôn sắc được ghép lại từ những cái nhìn, chính là cô Hoa.
Cô là một giáo viên dạy Văn. Tuy cô đã 30 nhưng vóc dáng cô rất thư sinh và thanh nhã.Làn da của cô mịn màng và trắng trẻo. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. . Khuôn mặt cô hình trái xoan cùng với đôi mắt tinh anh, dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương ấm áp của cô.
Cô như là một người mẹ thứ hai của chúng em. Một người mẹ chân thực, hiền lành, luôn lắng nghe những cảm xúc buồn vui của chúng em, luôn thấu hiểu chúng em mọi điều dù có đôi lời chúng em cũng chưa nói ra.Vào mỗi buổi chào cờ hoặc vào những buổi thứ năm oi ả, cô thường mặc một bộ áo dài thướt tha điểm tô thêm vài bông hoa đỏ thắm, qua chiếc áo dài cũng có thể thấy rõ sự tinh tế trong thẩm mỹ của cô giáo dạy văn. Cô có một giọng nói dịu dàng, ấm áp, nên chúng em đều rất hứng thú nghe cô giảng bài. Cô luôn gửi cho chúng em một lời nhắn nhủ, một ý nghĩa của bài văn, một cái nhìn, một sự đúc kết, là nơi kết tinh lại những tư tưởng, đạo lý của loài người. Những lúc cô kể vài câu chuyện sâu sắc, chứa chan nhiều cảm xúc. Lúc ấy, cũng có một vài bạn đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, bạn thì sụt sịt nín khóc. Cô luôn cho chúng em thấu hiểu những ý nghĩa chân thực về cha mẹ, về thầy cô, … cho chúng em thấy được công lao, tình cảm họ đối với chung em sâu đậm như thế nào. “ Trong cuộc sống, bao giờ cũng có người thua cuộc, bao giờ cũng có người chiến thắng, nhưng các em đừng bỏ cuộc mà hãy tự đứng dậy chiến đấu với nó.” Đây chính là câu nói đầu tiên và cũng là câu nói cuối cùng trước khi cô chia tay lớp. Tới giờ em vẫn nhớ lắm, từng ngày chúng em đều đợi cô trở về, được nhìn thấy hình dáng của cô bước vào lớp em, và muốn được nghe giọng nói đầm ấm của cô. Mỗi lời cô dạy, chúng em đều khắc sâu trong trái tim. Thời gian sẽ trôi qua, những ký ức về cô có một tâm hồn giàu lòng nhân ái sẽ mãi mãi còn lại với em. Mỗi ngày đến lớp, qua những bài học ý nghĩa từ cô, chúng em như được bước thêm một bước để cố gắng hoàn thiện mình hơn. Từ ngày cô giảng dạy chúng em tới giờ,chúng em đã thấy thấp thoáng bóng hình của một tư tưởng sống, cô đã giũa lại nhân cách lại, dạo đức con người, chuẩn bị bước vào xã hội. Cô đã dạy chúng em cách sống sao cho có ích, sống ngẩng cao đầu, dạy ta biết cách chấp nhận và giải quyết khó khăn trong văn học sẽ luôn thấp thoáng bóng hình của một tư tưởng sống.Khi thất bại hay muốn bỏ cuộc, luôn có bàn tay của cô nồng ấm, nâng đỡ chúng em đứng dậy, dạy cho chúng em biết cách tự chữa lành vết thương... Tất cả đã thấm sâu vào mỗi chúng em từng ngày, từng giờ. Để hôm nay, chúng em có đủ tự tin bước vào một hành trình mới.
Chúng em rất ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô, cũng giống như tình cảm của con gái dành cho người mẹ. Em muốn nhắn đôi lời nhỏ nhẹ với cô rằng: “ Cô ơi, em cảm ơn cô tất cả, cô đã đồng hành cùng chúng em trên con đường chiếm lĩnh những đỉnh cao trí thức. Thành tích mà chúng em tạo dựng được, ấy chính là công lao của cô.Cảm ơn cô rất nhiều vì đã có mặt trong cuộc đời chúng em, cho chúng em được cảm nhận những yêu thương vô giá, và hơn hết, một vòng tay rộng mở lúc chúng em cần.”