lúc nào cũng thấy nó nhưng ko chạm vào được?
Trả lời
Cái bóng
hok tốt .
sao tớ đố toàn câu dễ ợt à có đúng không các bạn
lúc nào cũng thấy nó nhưng ko chạm vào được?
Trả lời
Cái bóng
hok tốt .
sao tớ đố toàn câu dễ ợt à có đúng không các bạn
1)giải thích vì sao trong phòng có cửa gỗ đóng kín, ko bật đèn ,ta ko nhìn thấy mảnh giấy trắng đặt trên bàn
2) ta đã biết vật đen ko phát ra ánh sáng và cũng ko hắt lại ánh sáng chiếu vào nó nhưng ban ngày ta nhìn thấy miếng bìa màu đen để trên bàn . vì sao?
3)ta có thể dùng 1 gương phẳng hướng ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm sáng trong phòng. guong do co phai la nguon sang ko tai sao
Hôm trước trên đường đi học về , tôi liền nhặt được một chú cún màu vàng trông rất đẹp .Tôi liền đem nó về nhà và chăm sóc . Đến nay cũng được 1 tuần rồi . Cả nhà tôi ai cũng yêu quý nó . Tối nay , trong lúc cả nhà đang ngủ bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng sủa dữ dội của nó . Tôi liền bật dậy chạy ra thì thấy nó đang cắn ống quần của ai đó . Tôi liền hô hào lên gọi mọi người dậy . Mẹ tôi liền cầm cây chổi chạy ra thì tên kia chạy đi mất . Bố tôi đuổi theo thì hoá ra là thằng Long ở đầu ngõ nghiện ngập không có tiền trả nên mới đi ăn trộm , sau đó bố tôi liền giáo nó cho công an xã .Qua " chiến công " này tôi càng yêu cún hơn vì sự thông minh và dũng cảm của nó . Tìm và phân loại Đại từ thành hai cột Đại từ để trỏ và đại từ để hỏi
''Khi ngồi ở bậc thềm trước nhà , tôi nhìn thấy 1 con kiến đang tha chiếc lá trên lưng.Chiếc lá lớn hơn con kiến gấp nhiều lần.
Bò được một lúc , con kiến chạm phái một vết nứt khá lớn trên nền xi măng. Nó dừng lại giây lát. Tôi tưởng con kiến quay lại hoạc là sẽ một mình bò qua vết nứt đó.Nhưng không. Con kiến đặt chiếc lá qua vết nứt trước, sau đó đến lượt nó vượt qua bắng cách vượt mình trên chiếc lá. Đến bờ bên kia , con kiến lại tha chiếc lá và tiếp tục cuộc hành trình.
Hình ảnh đó bất chợt làm tôi nghĩ rằng tại sao mình không thể học loài kiến nhỏ bé kia, biến những trở ngại, khó khăn của ngày hôm nay thành hành trang quý giá cho ngày mai tươi sáng hơn.
1.1 Văn bản sử dụng những phương thức biểu đạt chính nào?
1.2 con kiến được nói đến trong bài văn trên gặp phải trở ngại gì và vượt qua bằng cách nào?
1.3Em hãy rút ra bài học sâu sắc nhất cho bản thân từ cách con kiến vượt qua trở ngại?
1.4 Xác định kiểu câu in đậm ở văn bản trên?
2.1 Đặt 1 câu bị động về đề tài môi trường
2.2 Đặt 1 câu có dùng phép tu từ liệt kê về đề tài giao thông
Khi ngồi ở bậc thềm trước nhà, tôi nhìn thấy một con kiến đang tha chiếc lá trên lưng. Chiếc lá lớn hơn con kiến gấp nhiều lần.
Bò được một lúc, con kiến chạm phải một vết nứt khá lớn trên nền xi măng. Nó dừng lại giây lát. Tôi tưởng con kiến hoặc là quay lại, hoặc là sẽ một mình bò qua vết nứt đó. Những không. Con kiến đặt chiếc lá ngang qua vết nứt trước, sau đó đến lượt nó vượt qua bằng cách vượt lên trên chiếc lá. Đến bờ bên kia, con kiến lại tha chiếc lá và tiếp tục cuộc hành trình.
Hình ảnh đó bất chợt làm tôi nghĩ rằng tại sao mình không thể học loài kiến nhỏ bé kia, biến những trở ngại, khó khăn của ngày hôm nay thành hành trang quý giá cho ngày mai tươi sáng hơn!
a, Em có nhận xét gì về cách giải quyết của con kiến trong văn bản. Viết 1 đoạn văn khoảng 10-15 câu
b,Từ nội dung đoạn trích trên, em hãy bàn về thái độ của con người trong việc đối diện và vượt qua thửu thách trong cuộc sống
Ta đã biết vật đen không phát ra ánh sáng và cũng không hắt lại ánh sáng chiếu vào nó, Nhưng ban ngày ta vẫn nhìn thấy miếng bìa màu đen để trên bàn. Vì sao? ( vật lí 7)
ai giúp mình nhận xét về bài văn về tình bạn của mình được ko ?
Trong những năm tháng đi xa quê hương, lòng tôi lại mong muốn trở về mái nhà, nơi cất chứa từng kỉ niệm đẹp trong tâm trí tôi. Không thể quên được những người thầy cô, bạn bè cùng đi qua gian nan, thử thách. Càng không thể quên được những người bạn tuyệt vời nhất, từng ngày lớn lên, tiếp thêm kiến thức để cho một tương lai đẹp. Tất cả chúng đều ở dưới cây phượng này.
Bước tới nơi đây, tôi lại ngắm nhìn lại nó mỗi khi quay trở về quê hương. Nhớ lại biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp cứ dần hiện trong tâm trí tôi, làn gió đi qua từng tán lá chạp khẽ vào tay tôi như muốn nói cho tôi biết rằng sẽ không bao giờ quên được nó, mãi mãi ko thể bởi vì nó đã là một phần trong trái tim của tôi. Ngước nhìn lên, một cánh hoa phượng chạm vào bàn tay tôi, tôi đã khóc lòng tôi ko thể kiềm chế được mà nó cứ đi ra, đem biết bao nhiêu sự đau lòng khi nhớ về năm xưa. Nhớ lại biết bao nhiêu bạn bè cùng nhau vui vẻ, học tập dưới gốc cây phượng.có những lúc vui, lúc buồn chia sẻ với nhau. Những lúc cùng học tập, chia sẻ kiến thức cho nhau để có thể làm tốt cuộc thi đại học này thôi. Đôi lúc chúng tôi lại xảy ra mâu thuẫn nhưng rất nhanh chóng lại vui vẻ với nhau. Từng kỉ niệm đó cứ hiện trong tâm trí tôi, ko thể phản kháng mà chỉ có thể khóc khi từng người bạn cứ mất dần đi, mất ở đây ko phải là họ đã đi mà chỉ là họ đã rời xa tôi thôi. Nhớ lại lời hứa cuối cùng của tất cả bạn thì đã quá đau xót, từng người đều có một lối đi của riêng mình... Cánh hoa thứ 2 lại khẽ chạm vào má tôi, trên dòng nước mắt trôi đi. Tâm hồn tôi lại thức dậy, nhìn đoá hoa cuối cùng rơi xuống tay tôi mong muốn gửi lại tất cả kỉ niệm cuối cùng cho tôi đó chính là lời hứa.
Cây phượng của tôi giờ đã héo tàn cho những đoá hoa cuối cùng cho tôi, cũng như đem lại tất cả kỉ niệm gửi nhắm vào trái tim tôi. Dù có mãi mãi không thể gặp lại những người bạn, dù có rời xa thân thể mãi mãi tôi cũng đã có những kỉ niệm tuyệt vời nhất rồi .những kỉ niệm mãi mãi không thể quên được và lời hứa đó nữa.
tớ là người Bắc và em gái nuôi tớ là người miền Nam. Trước khi tớ chưa nói nơi tớ sống thì nó rất quý tớ lúc nào nó cũng gọi call vd qua MESSENGER. cho đến khi tớ nói là người Bắc thì nó đã ko còn quý tớ nữa và nó đã chửi tớ. các cậu miền Nam cho tớ hỏi; các cậu có ghét người bắc chúng tớ không?
phần 1 : đọc hiểu :
"Con chó ấy, từ trước vẫn sợ tôi, thoáng thấy bóng tôi là tránh cho thật xa, đêm nay hình như nó cũng thấy có những cái gì khác hẳn, cái gì như là tan nát, thấy tôi về, nó mừng quá, nó quên cả cái thói quen sợ tôi của nó, nó chạy bổ ra với tôi, mừng rối rít. Nó quấn lấy tôi, dều dễu theo tôi, nằm phục dưới chân tôi mà hít hít, ngửi ngửi rên lên những tiếng ư ử sung sướng, thân thiết. Thì ra những lúc gian nguy, chẳng những con người, đến con vật cũng quên hết những ghét bỏ, hiềm khích cũ mà gần gũi, thương yêu nhau, thấy cần phải nương tựa vào nhau mà sống. Tôi bỗng đâm ra lưỡng lự không biết đối xử với con chó này như thế nào, bỏ nó lại, hay là mang nó đi?…"
a, xác định phương thức biểu đạt
b, hình ảnh nào về con chó khiến em xúc động nhất? vì sao
c, hãy cho biết giá trị biểu cảm của từ "Lưỡng lự" ở câu cuối?
d, trình bày nội dung chính của đoạn trích bằng 1 câu văn.
Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu
~Cô bạn gái đến từ tương lai~
~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)
~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)
-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian
-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước
- Cứu...cứu với...cứu- nó ngụp lên, chìm xuống. Cuối cùng khi nó chìm dần đi vì đuối sức thì Kakun đi qua thấy vậy liền nhảy xuống hồ. Lúc cứu nó lên bờ, nó đã ngất đi nên hắn đưa nó về nhà của mình.
+ Sáng hôm sau
-Ư..._nó mở mắt và ngồi dậy
-Đây... đây là đâu?_ nó nhìn xung quanh rất lạ, hoang mang
-Cậu tỉnh rồi à?!_ hắn bước vào trong phòng, hỏi
- Cậu...cậu là ai?_ nó hoảng hốt
- Ko phải sợ, tôi ko hại cậu đâu
-Tôi nhớ hôm qua tôi rơi xuống nước *sau đó thì tôi ko còn nhớ gì nữa_ nó cố gắng nhớ lại
-là tôi đã cứu cậu. Hôm qua cậu còn bị sốt rất cao nữa.
-cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi
-không có gì đâu
- à cho tôi hỏi ngu tí... hiện tại là năm bao nhiêu vậy?
-dây thần kinh của cậu có vấn đề đó à? Đây là năm 2018_hắn nói với giọng trêu ngươi
- Hì! Chắc zợ- nó cười méo rồi nghĩ " đây là Nhật 82 năm về trước sao"
- nhà cậu ở đâu? tôi đưa cậu về_ hắn hỏi
- tôi... tôi không có nhà, tôi..._ nó ấp úng đáp
- Vậy... cậu ở cùng tôi đi, dù sao tôi cũng ở 1 mình_hắn thấy nó khó nói thì suy nghĩ 1 lúc rồi bảo
-Cảm ơn cậu. vậy ba mẹ cậu?_nó hỏi
-họ...mất rồi_hắn buồn bã nói
-Xin lỗi cậu...
-ko sao. Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kaikun 17 tuổi_hắn
-tôi là kinki 17 tuổi~ Rất vui được làm quen_ nó cười nói khiến hắn hơi đơ
- Cậu vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng
-uh
10' sau
-cậu xuống rồi. Ngồi vào ăn sáng đi
-uh. Cảm ơn cậu_nó ngồi xuống rồi: woa cậu làm hết những món này sao_nó hỏi khi thấy trên bàn có rất nhiều món ngon
-uk. Tại sống 1 mình nên phải học cách nấu ăn chứ
-Hì! vậy sau này sẽ được ăn ngon rồi
-Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà, chúng ta ăn thôi
-uh, mà nè cậu học chế tạo máy móc à?_ nó hỏi
-uh! nó chỉ là sở thích thôi. Mà sao cậu biết?
-Tại mình đi qua 1 căn phòng toàn máy móc nên đoán vậy thôi
-vậy à. Chỗ đó khá bừa bộn
Rồi bữa ăn sáng diễn ra với những tiếng cười vui vẻ của nó và hắn
+Sáng thứ 2
-cậu đi đâu zậy?_ nó hỏi
-đi học_hắn đáp: cậu đi không?_hắn nói tiếp
-vậy có được không?_nó hỏi
-được. Chỉ cần cậu nộp đơn xin vào học là được_hắn nói
-oh yeah_nó reo lên vui mừng
Sau đó hắn đưa nó tới trường rồi nó được học cùng lớp với hắn.
Năm tháng trôi qua, nó quen được nhiều bạn mới, được mọi người quý mến và tình cảm của nó và hắn không còn chỉ là tình bạn nữa.
+5 năm sau
Hắn có công ty riêng. Công ty nghiên cứu máy móc của hắn hoạt động rất tốt, nó giúp hắn quản lí công ty cũng giúp hắn nghiên cứu máy móc.
-Kinki, lại đẫyem nè_hắn gọi
-gì vậy_nó hỏi rồi nhìn thấy chiếc máy gì đó_cỗ máy gì đây?
-đây là cỗ máy thời gian đó. Nó có thể đưa ta đến quá khứ hoặc tương lai. Thật ra mình chưa có thử nghiệm nó lên không biết nó có hoạt động được không_hắn gãi đầu nói
-Kaikun, tớ có chuyện muốn nói với cậu_nó buồn bã nói
-chuyện gì vậy_hắn thắc mắc
-thật ra…thật ra tớ…tớ….tớ là…._nó ấp úng
-là ai?_hắn thắc mắc
-tớ là người ở thế kỉ 22, tớ vô tình bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian. Tớ…_nó cúi mặt xuống
-cậu muốn về?_hắn hỏi, giọng trầm xuống
-uk! Tớ rất nhớ ba mẹ…
-Vậy cậu sắp được về rồi phải vui lên chứ!_hắn gượng cười
-nhưng…tớ sẽ nhớ cậu lắm…
-biết làm thế nào được_hắn nói,trong tim đau như cắt
Không khí im ắng đến ngạt thở bỗng nó phá tan bầu không khí này:
-hay cậu đi với tớ_nó vui vẻ nói rồi lại trầm xuống_nhưng còn công việc của cậu…
-không sao đâu tớ sẽ giao lại công việc cho Kin- người giúp hắn phát triển công ty-là được rồi
-uk vậy tốt rồi_nó vui vẻ
Ngày hôm sau nó và hắn tới tương lai. Gia đình nó được đoàn tụ, 2 ngày sau hắn tỏ tình với nó và 2 người sống hạnh phúc bên nhau.
_THE END_
Tác giả: Bạch
Thiên
Sam