Tham khảo
Nhà tôi ở thành phố còn ông bà tôi lại ở quê. Mười mấy tuổi đầu mà chưa một lần về quê thăm ông bà và quê hương một lần. Thỉnh thoảng, ông bà có lên thăm chúng tôi nhưng chỉ ở lại mấy ngày. Nhiều lần chúng em đòi về quê, bố mẹ em đều bảo chờ dịp, vì đường xa lắm. Rồi một ngày ở quê làm giỗ Tổ, thế là cả nhà em có dịp về quê.
Nói đến việc về quê, lòng tôi vô cùng háo hức. Thật kì lạ, có cái gì đó cứ nôn nao thôi thúc trong người dù tôi đã hết sức lí giải và trán an mình. Cả lúc ngủ, tôi cũng nằm mơ đang đi trên đường quê. Tôi hình dung quê hương là những bà con thỉnh thoảng ghé thăm cho em nào nếp, nào lạc.
Chuyến về quê năm ấy, cả nhà đi xe lửa. Đó thực sự là một hành trình gian nan. Sau một đêm ngủ trên tàu thì đi xe lam, qua đò và cuối cùng đi bộ. Mẹ tôi bảo, về nhà ông chỉ còn một cây số thôi, đi bộ mà xem cho biết. Làng ở dưới chân núi. Xung quanh làng, cánh đồng lúa trải rộng tít tắp. Nhìn về làng, tôi thấy rặng tre xanh xanh bao quanh những ngôi nhà nhỏ nhắn, ẩn khuất trong hàng cây xanh. Con đường thẳng tắp dẫn vào làng mùa này hoa gạo nở đỏ. Qua cánh đồng đến những mương nước, máy bơm đang xả nước rào rào, bọt bắn tung tóe, dòng nước cuồn cuộn chạy về phía trước. Vượt qua cổng làng là những ngôi nhà ngói, có cổng và vườn bao bọc.
Đi vào quá giữa làng là đến nhà ông bà tôi. Biết chúng tôi sắp về, cô bác nhiều nơi đã về, tay bắt mặt mừng, hỏi thăm rối rít. Bác ba xoa đầu tôi khen tôi mau lớn. Ba tôi hỏi chuyện cúng giỗ đã chuẩn bị đến đâu, còn mẹ đem các thứ đã chuẩn bị xuống bếp cùng bác gái và các tím nấu nướng làm cơm trưa.
Hôm sau, tảo mộ tổ tiên, ông và ba đưa chúng tôi đi thăm mộ các cụ, thắp hương, rồi về thăm nhà thờ họ. Sau khi bái lễ, ông và ba về trước còn chúng tôi cùng mấy chị ra xem dòng sông, xem cây cổ thụ ở đầu làng. làng quê thật yên bình chứ không ồn ào tất bật như ở phố. Mọi vật đều tĩnh lặng, êm đềm như một bức tranh. Tôi thấy nhẹ nhõm khi đón làn gió mắt thổi vào mặt, hất tung mái tốc dài. Thằng Tuấn cũng thích thú nhìn mấy con cá nhỏ lội ở dưới mương con rồi vội đuổi theo làm đàn cá sợ quá lẩn trốn trong đám cỏ không dám ra nữa.
Mấy ngày ở quê tôi học hỏi được không biết bao điều hay. Chị Loan con bác ba dẫn chúng tôi đi chơi khắp mọi nơi. Hết đi tắm sông, bắt hến ở đầu sông lại lên đồi hái hạt dẻ. Mùa này dẻ bắt đầu chín vàng. Tuy không nhiều nhưng tôi vẫn hái được mấy chùm thật ngọt. Chú năm còn dẫn thằng Tuấn đi bẫy chim cuốc. Buổi trưa đi, buổi chiều về, thằng Tuấn cầm mấy con chim cuốc cười nức nẻ khoe chiến công. Bữa đó, chúng tôi được thím năm đãi cho bữa sôi chim cuốc ngon nức mũi, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mùi thơm của nó.
Trở về thành phố, hình ảnh miền quê thân thiết in đậm trong lòng tôi. Quê hương đẹp quá, thân thương quá. Ước gì, năm nào, vào ngày giỗ kỵ tổ tiên, ba mẹ đều đưa chúng tôi về thăm quê. Ba mẹ còn vất vả, công việc hãy còn nhiều, tôi chỉ dám hi vọng chứ không dám đòi hỏi điều đó.
Tham Khảo!!
Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.
Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:
- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.
Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.
Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:
- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.
Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.
Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.
Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về s