Ông lão tần ngần đứng trên bờ biển đợi chờ mãi đành lủi thủi quay về. Tòa lâu đài và cung điện nguy nga đã biến đi đâu mất. Mụ vợ đang âu sầu rầu rĩ ngồi trước cái máng lợn sứt mẻ trong túp lều rách nát ngày nào.
hok tốt
Vì sự tham lam quá mức của mụ vợ,cá vàng hết sức tức giận. Mỗi lúc mụ ta lại mất đi một thứ vô cùng quí giá, mất hết quyền uy. tiền bạc, mất hết cung điện nguy nga, người hầu kẻ hạ, giờ chỉ còn duy nhất một căn nhà. Mụ ta đang thấy sự trừng phạt của cá vàng. Mụ ta lo sợ rằng nếu còn đòi hỏi nữa chắc sẽ phải quay về với căn lều nát và cái máng lợn sứt mẻ. Mụ ta vô cùng hoang mang, mụ không muốn mình nghèo khổ như xưa, đến một tấm lưới lành lặn cũng không có. Sống trong thiếu thốn, cực nhọc gần hết cuộc đời rồi mụ vẫn chưa một lần được sung sướng. Mụ mong muốn một lần trong đời được hưởng thụ tất cả. Thế nên nhân cơ hội cá vàng trả ơn mụ thực hiện điều ước đó. Mụ không ngờ cá vàng lại hào phóng đến thế nên mỗi ngày đòi hỏi cao thêm. Cuối cùng, mụ nhận ra mình đi quá xa rồi và muốn xin cá vàng một căn nhà rộng, đẹp. Như thức tỉnh sau cơn mê dài, mụ khẩn khoản nhờ ông lão dẫn ra biển gặp cá vàng.
Cá vàng xuất hiện. Không chờ mụ nói gì, cả vàng hô biến và trong chốc lát, mụ ta không chỉ còn cái máng lợn mới, tấm lưới đánh cá lành lặn mà còn cả ngôi nhà rộng đẹp, chắc chắn. Mụ ta ngạc nhiên và sung sướng lắm, tha thiết cảm ơn cá vàng. Cá vảng quẫy đuôi rồi lặn mất xuống đáy biển sâu.
Ông lão cùng vợ trở về nhà, trong lòng biết ơn cá vàng tốt bụng. Mụ vợ đã nhận ra lỗi cùa mình và xin ông lão tha thứ. Từ đó, dựa vào những gì cá vàng giúp đỡ hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn, sống vui vẻ hoà thuận. Vợ ông lão cũng không còn mơ tưởng đến những gì quá xa xôi nữa.
mình thấy cái kết của bạn Quách Vũ Trần thì mụ vợ lại sướng quá với lòng tham vô đáy của mụ ta thì phải bị trừng trị thích đáng hơn
Ông lão thật khốn khổ vì mụ vợ tham lam,độc ác.Sau bao lần đòi hỏi những của cải ngày càng nhiều như vàng bạc,châu báu,lâu đài,...mụ còn muốn cá vàng cho mụ làm nữ hoàng.Mặc dù đã đạt tới tột đỉnh cao sang nhưng giờ đây mụ lại muốn trở thành Long Vương để bắt cá vàng trực tiếp hầu hạ,nhằm thỏa mãn lòng tham khôn cùng của mụ.
Cũng như những lần trước,không dám trái lời mụ,ông lão lại đi ra biển.Biển tung bọt trắng xóa,dữ dội.Nghe tiếng gọi khẩn thiết của ông lão,cá vàng hiện lên.Sau khi nghe ông lacx thuật lại ý muốn điên rồ của mụ vợ,cá vàng nói:
-Hỡi ân nhân của tôi!Tôi thấu hiểu tình cảnh đáng thương của ông.Ông sống làm sao được với mụ vợ tai quái ấy.Trời sẽ trừng phạt thói tham lam và bội bạc của mụ.Những năm tháng còn lại của cuộc đời,ông hãy xuống Thủy cung vui vầy cùng tôi.Như thế,ông đỡ bị hành hạ mà tôi cũng thỏa mong ước được đền ơn cứu mạng.
Nghe cá vàng nói vậy,ông lão băn khoăn do dự hồi lâu.Ra đi ư?Còn quê hương,làng xóm,bỏ đi sao đành!Vả lại,trần gian với thủy cung chắc cũng có nhiều điều khác biệt,không biết mình có hợp không?
Trong cung điện nguy nga,mụ vợ tôi ngồi chờ phép lạ như những lần trước.Chờ mãi,chờ mãi mà không thấy quân lính áp giải tôi về,mụ sốt ruột nghiến răng nguyền rủa...Bỗng đâu mây đen kéo đến,giông tố nổi lên ầm ầm.Đây đó đã nghe tiếng tường đổ,ngói rơi.Bực tức,căm giận và tuyệt vọng,mụ quát đám cận thần cùng mụ xông ra biển bắt ông lão và cá vàng về trị tội.Nhưng đã muộn.Cá vàng rẽ nước đưa ông lão xuống thủy cung.Mụ tức tối giậm chân la hét.Một cơn sóng lớn xô tới,cuốn phăng rồi đưa mụ già về bên túp lều xiêu vẹo với cái máng máng lợn ăn sứt mẻ.
ông lão lại đi ra biển ông cố sức gọi tên cá vàng nhưng lần này phải một lúc lâu cá vàng mới xuất hiện . ông lại hỏi xin cá cho mụ vợ của mik , lần này cá vàng quả quyết nói với ông lão :" ông lão , ông đã giúp tôi nên tôi mang ơn ông tôi đã thức hiện những yêu cầu của ông nhưng việc này thì ko được , tôi sẽ lấy lại hết tất cả những gì tôi đã cho ông , ông hãy đi về đi , tôi tin trời sẽ phù hộ cho ông " . rồi cá vàng lặn xuống biển rồi đi mất . ông lão lủi thủi đi về nhà . bỗng ông giật mik khi thấy tòa lâu đài đã biến mất và giờ đây chỉ còn alij căn nhà cũ nát của ông và cái máng lợn sứt mẻ , vợ ông đang ngồi đó thẫn thờ rồi bỗng nhiên bà bật khóc chạy đến quỳ xuống nói :" bao nhiêu lâu nay tôi đã chìm đắm trong sự xa hoa sung sướng ko hề nghĩ đến cảnh ông màn trời chiếu đất , tôi đã sai thật rồi mong ông hãy tha lỗi cho tôi . ông lão nghe vậy thì vui mừng lắm hai vợ chồng nghèo ôm nhau khóc . bỗng nhiên từ xa xa , một người con trai tuấn tú bước đến lại gần và bảo : " thưa hai ông bà tôi là hầu cận của cá vàng , biết dc nay hai ông bà đã hòa thuận nhưng cuộc sống còn nghèo nàn cá vàng sai tôi đến đây tặng ông bà 1 món quà mong ông bà nhận lấy " rồi người con trai đặt xuống 1 chiếc túi to đưa cho đôi vợ chồng nghèo và biến mất . đôi vợ chồng mở chiếc túi ra thì tự nhiên có bao nhiêu vàng bạc châu báu , họ vui mừng và dùng số tiền đó xây nhà mới , đem đi tặng cho người nghèo và từ đó họ có cuộc sống sung sướng đến mãi về sau
như vậy dc chưa bạn ! có j sai thì bạn sửa nhé !
Ông lão đi về thấy mụ vợ ngồi bên cái máng lợn sứt mẻ. Đôi mắt ông lão buồn thăm thẳm nhìn chằm chằm vào mụ vợ. Thời gian dường như lắng lại trong phút chốc. Ông lão lặng lẽ quay đi về phía bờ biển. Từng con sóng trắng xóa đập vào vách đá vỡ tan. Ông lão ngạc nhiên khi thấy bầu trời vẫn xanh trong như mọi ngày và nắng vẫn vàng tươi. Từng hàng cây phi lao rì rào trong gió. Gió thổi từ biển vào đêm theo hơi nước mát rượi. Mặt Trời khuất dần sau dãy núi xa. Ánh tà dương đỏ rực bao nhiêu thì lòng ông lão lại buồn bấy nhiêu. Trái tim ông đau như cắt. Ai có ngờ đâu người vợ chung thủy của mình trong phút chốc lại bị mờ mắt bởi cảnh xa hoa, mỹ lệ trong cung điện vàng son. Trời bỗng đổ mưa tầm tã. Mưa nặng hạt dần, ông lão vẫn ngồi dưới gốc cây dừa bên bờ biển. Dường như ông lão muốn cơn mưa rửa trôi hết bao ưu tư, phiền muộn trong lòng. Trong tâm trí ông giờ đây chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là có nên tha thứ cho mụ vợ hay không. Ông lão đứng dậy, bước đi, mặc cho cái lạnh tê tái dưới cơn mưa. Con đường quen thuộc về nhà sao hôm nay ông lại muốn nó dài, dài mãi. Nhưng không! Túp lều rách nát xưa đã hiện ra trước mắt ông. Mụ vợ vẫn đang ngồi nhìn trời mưa tầm tã, hy vọng ông lão sẽ tha thứ cho mình. Ông lão lẳng lặng bước vào trong túp lều. Túp lều tuy rách nhưng xưa kia nó ấm áp biết chừng nào, giờ tại sao lại trở nên hiu quạnh, trống vắng. Mưa ngoài trời đã ngớt. Ông lão nằm trong túp lều mà lòng lo lắng, không biết mụ vợ làm gì giữa trời giá rét. Ông trăn trở, suy nghĩ và thiếp đi lúc nào không biết. Bình minh thật đẹp! Ánh nắng ban mai chiếu xuống khoảng sân trước túp lều của vợ chồng ông lão. Lúc này, ông lão đã tỉnh giấc và bước ra ngoài sân. Đôi mắt ông lão ánh lên vẻ hốt hoảng, lo sợ. Mụ vợ đã ngất lịm trước sân. Đôi môi mụ tim tái. Chân tay lạnh ngắt. Đôi mắt ông lão đỏ hoe. Nhìn mụ vợ mà ông lão lại thấy thương. Ông lão chạy ra bờ biển và hét to:
- Cá vàng ơi! Hãy cứu mụ vợ của tôi với! Đời này, kiếp này tôi sẽ không quên ơn cá vàng đâu! Cá vàng ơi cá vàng! Mụ ta đã hối cải rồi. Cá vàng ơi! Tôi xin cá vàng!
Tiếng kêu tuyệt vọng của ông đã làm cá vàng nổi lên. Cá vàng nói:
- Ông lão! Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Hy vọng từ sau vụ việc này mụ vợ ông lão sẽ làm ăn lương thiện. Còn bây giờ, ông lão hãy về đi! Mụ vợ ông lão đã được cứu sống rồi!
Vừa dứt lời, cá vàng đã lặn xuống lòng biển sâu. Ông lão đi về nhà. Mụ vợ đã được cứu sống. Như lời cá vàng nói, từ đó trở đi mụ vợ ông lão đã làm ăn lương thiện, đối xử tốt với ông lão. Sự cố gắng lao động của hai vợ chồng ông lão đã được đền đáp. Rồi gia đình ông xây được một căn nhà thay cho lúp lều xưa và sống hạnh phúc đến hết đời.
~Hok tốt~