Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Thị Tuyết Mai

Kể lại 1 lần em mắc lỗi 

LƯU Ý KO CHÉP TRÊN MẠNG

Thư Hoàng
15 tháng 9 2018 lúc 20:14

Bài này lấy từ trên mạng, bạn tham khảo nhé.

Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Thầy cô và bạn bè khen ngợi nhưng cũng chính những lời khen ấy lại làm cho em xấu hổ vô cùng. Chuyện là thế này:

Em vốn là học sinh giỏi Toán. Bài kiểm tra nào em cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần thầy yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không học bài cũ. Theo thường lệ, thầy giáo gọi học sinh lên bảng. Em đã có điểm kiểm tra miệng nên tin chắc là thầy sẽ chẳng gọi đến mình. Vì vậy em ung dung ngồi ngắm trời qua khung cửa sổ và tưởng tượng đến trận đá bóng chiều nay giữa đội lớp em với lớp 6B.

Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra. Thầy giáo yêu cầu cả lớp lấy giấy ra làm bài. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, thầy thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Em ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bạn Hoa ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ!

Em có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Em loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, em nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.

Tuần sau, thầy giáo trả bài. Như mọi lần, em nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim em thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với thầy, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Em quay cuồng lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý…

Thầy giáo gọi điểm vào sổ. Đến tên em, em bình tĩnh xướng to: Tám ạ! Thầy gọi tiếp bạn khác. Em thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ chắc thầy giáo sẽ không để ý vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!

Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy em làm lại bài rồi lấy bút đỏ ghi điểm 8 theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy giáo yêu cầu xem lại bài mà em lạnh cả người. May sao, mọi chuyện rồi cũng trôi qua và tưởng chừng em đã quên bẵng chuyện ấy.

Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngợi chân thành, vẻ hài lòng và tự hào của cha mẹ… Tất cả những điều ấy vô tình khơi dậy sự day dứt và xấu hổ trong em. Em không xứng đáng. Em muốn nói lên sự thật xấu xa ấy nhưng không đủ can đảm.

Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên đó. Giờ em kể lại chuyện này mà lòng chưa hết day dứt. Mong thầy cô, cha mẹ và các bạn tha thứ cho em. Em hứa không bao giờ mắc lỗi lầm đó nữa.

Anh da đen IQ vô cực
15 tháng 9 2018 lúc 20:15

Mặc dù đã lên lớp 6 nhưng tôi không quên được lần mắc lỗi hồi lớp 3. Mỗi khi nhớ lại chuyện đó, tôi thấy vô cùng ân hận.

Hồi lớp 3, tôi luôn là một học sinh chăm chỉ, luôn làm đầy đủ bài tập thầy cô giao, luôn thuộc những đoạn thơ văn hay trong sách mà thầy cô bảo. Bài kiểm tra văn và toán, tôi luôn đạt chín hoặc mười. Những lúc thầy cô gọi báo điểm, tôi luôn hãnh diện đáp rõ to những điểm chín, điểm mười của mình. Tôi tự hào về bàn thân tôi. Các bạn lớp tôi cũng tự hào về tôi. Các bạn luôn yêu quý và noi gương tôi. Nhưng rồi tôi đã làm các bạn thất vọng.

Đó là tôi thứ hai. Cứ nghĩ mình đã giỏi nên tôi chủ quan, không học thuộc bài thơ cô giáo giao. Sáng hôm sau, tôi đến lớp với bộ mặt vui vẻ, không gợn chút lo âu vì nghĩ cô sẽ không gọi mình đọc bài. Tôi ung dung nhìn qua cửa sổ, ngắm những vệt nắng ban mai, lắng nghe tiếng chim hót trên cây, mặc cho xung quanh các bạn đang cô ôn lại bài lần cuối. Trống báo vào lớp vang lên. Cô giáo cầm một tập giấy kiểm tra trên tay, thông báo với cả lớp kiểm tra 15 phút bài thơ cũ. Một thoáng lo lắng chạy qua trong tôi. Tôi ngồi ngẩn người ra vì không thuộc tí nào. Cô bạn bên cạnh nhắc tôi nhanh lên kẻo hết giờ. Tôi cắn bút, suy nghĩ xem mình sẽ thế nào nếu bị điểm kém? Sẽ nói với bố mẹ như thế nào?… Một loạt các câu hỏi xuất hiện trong tôi, tôi không thể nghĩ được gì cho bài kiểm tra. Cô giáo bắt đầu nhắc các tổ trưởng thu bài. Tôi nộp bài với phần bài làm để trắng. Cô giáo ra khỏi lớp. Các bạn bàn tán về bài kiểm tra. Còn tôi? Tôi có gì đâu để mà bàn với tán. Tôi thấy sợ. Cả buổi học hôm đó, tôi luôn bị các thầy cô giáo nhắc vì không tập trung nghe giảng. Về nhà, tôi không dám kể với bố mẹ.

Đã đến ngày cô trả bài. Vừa nhận bài từ tay bạn tổ trưởng, tôi như tụt xuồng hố  sâu. Tôi bị "zero" vì "không học bài" (cô phê thế). Khi cô lấy điếm vào sổ, vì không muốn xấu hổ với các bạn, tôi đọc 8,5. Tôi nghĩ đơn giản cô sẽ không nhớ và không xem lại bài. Về nhà, tôi cũng thông báo với bố mẹ điểm 8,5. Một tuần trôi qua, không thấy cô nói gì, tôi chắc mẩm mình đã thoát. Bỗng một hôm, cô báo đưa cô tất cả các bài kiểm tra văn của tôi. Xem xong, cô gọi tôi lên hỏi về bài kiểm tra tuần trước. Tôi đành phải nói hết sự thật và xin lỗi cô. Cô gọi điện thông báo cho bố mẹ tôi. Trên đường về, tôi vừa lo sợ vừa ân hận. Thê nào cũng bị bố mẹ mắng, nhưng không, về đến nhà, mẹ chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: "Lần sau con đừng như thế nhé!". Tôi xin lỗi mẹ và hứa sẽ nghe lời mẹ. Cho đến giờ tôi vẫn xấu hổ mỗi khi nghĩ tới chuyên đó.

Tôi mong mọi người hãy tha lỗi cho tôi. Các bạn cũng đừng bao giờ mắc lỗi như tôi nhé.

-
15 tháng 9 2018 lúc 20:19

                    Một lần em mắc lỗi

 Vào thứ 7 tuần trước,em cùng các bạn rủ nhau chơi đá bóng ở vỉa hè gần nhà.Bạn Minh chuyền bóng thật đẹp mắt,em liền đá sang phải.Ai ngờ đúng lúc đó bà Mai hàng xóm gần nhà em vừa đi chợ về bị trúng.Cả bọn liền nhanh chân đến đỡ bà dậy,lúc đó em sợ lắm cả người cứ run lật bật:

 -Ch..áu xin lỗi bà ạ!

 May là bà chỉ xầy xước nhẹ không là em đã tiêu đời rồi.Đưa bà Mai lên ghế đá ngồi xong,bà nói:

 -Các cháu lần sau không được đá bóng ngoài vỉa hè nghe chưa như vậy sẽ nguy hiểm lắm!

 Nói rồi cả bọn đồng thanh thật to:

 -Vâng ạ!

 Một lần em mắc lỗi là thế đấy!

Kudo Shinichi
15 tháng 9 2018 lúc 20:38

Dạo gần đây, nơi em ở cứ mưa tầm tã. Vì vậy nên mỗi buổi tan trường các bố mẹ phụ huynh thường đến đón con. Ngày nào bố em cũng đón em đúng giờ. Nhưng rồi có một hôm bố em đi làm về muộn. Và mọi chuyện xảy ra đúng vào hôm đó.

Trước khi em đi học, bố nói đi nói lại rằng em phải ở trường đợi bố đến đón, không được chạy về trước. Tính em thì lại hay chạy lung tung, không tài nào ngồi im một chỗ. Đợi được 5 phút thì em ko thể ngồi lâu hơn nữa và quyết định chạy về nhà. Lúc này cũng đã muộn, các thầy cô đều đi về hết rồi và em cứ thế chạy như bay về nhà. Mới đầu thì em cố chạy thật nhanh kẻo ướt, nhưng chạy được một quãng thì thấy người đã ướt nhẹp nên e không thèm chạy nữa mà cứ đi từ từ để tắm mưa luôn. Ai ngờ về nhà em bị cảm lạnh, sốt cao, cứ ngủ miên ma suốt mấy đêm ròng rã. Mẹ em lo lắng quá, chăm sóc cho em rất chu đáo vì sợ em bị làm sao. Mà mẹ em lo lắng cho em cũng phải, vì em là đứa trẻ sinh non nên hệ miễn dịch rất kém nên đối với người khác, bệnh dù có nhẹ nhưng đối với em, Nó lại trở nên nặng và nguy hiểm. Rồi vào một buổi tối khác, em bỗng chợt tỉnh dậy. Nhưng nào ngờ đâu, mẹ vẫn ở đây, ngồi ngay cạnh em. Tuy giờ đã gần 3 giờ sáng nhưng mẹ vẫn còn thức, ngồi ngay cạnh em. Quầng mắt mẹ thâm tím lại, khuôn mặt xanh xao , đôi môi tái nhợt đi. Có lẽ mẹ đã thức mấy đêm ròng để chăm sóc cho em . Rồi cuối cùng em cũng khỏi bệnh, nhưng chuyện đâu phải đã kết thúc. Ngay ngày hôm đó, mẹ em đã ngã bệnh. Chắc có lẽ vì mẹ đã suy nghĩ, lo lắng cho em và thức mấy đêm liền. Cả đêm hôm đó, mẹ không ngủ ngon được, cứ mê sảng suốt đêm. Mẹ sợ mất em, mẹ sợ em không còn ở bên cạnh mẹ nữa. Bấy giờ, em cảm thấy vô cùng có lỗi với mẹ. Chỉ vì em không nghe lời bố dặn mà thành ra như vầy. Khi mẹ em tỉnh lại, em sẽ nói với mẹ : " Mẹ ơi ! Con xin lỗi, con có lỗi với mẹ nhiều lắm ! " 

Chuyện lần này em sẽ ghi nhớ mãi. Em tự hứa với chính bản thân mình rằng sẽ không bao giờ cãi lời bố nữa. Câu chuyện hôm nay sẽ là một bài học nhớ đời của em.

Hì hì , mk viết văn không hay nên bn thông cảm nghen !!! ^^


Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Tuyết Mai
Xem chi tiết
Hoàng Anh Tuấn
Xem chi tiết
See you again
Xem chi tiết
Đỗ Hà Linh
Xem chi tiết