Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Hồ Trung Hợp

kể chuyện ma ik

Ai kể đi , mk nghe với !!!

thánh lầy
21 tháng 3 2019 lúc 21:07

CÓ MỘT CON MA 

NÓ CƯỜI HA HA 

NÓ NHẢY CHA CHA

Ở TRONG QUÁN BAR

LĂN ĐÙNG RA CHẾT

THÔI ĐỜI NÓ HẾT

CON MẢ CON MA

I
21 tháng 3 2019 lúc 21:07

 Ngày xửa ngày xưa có 1 con ma

                   HẾT TRUYỆN

Nguyễn Thái Dương
21 tháng 3 2019 lúc 21:07

Ngày xửa ngày xưa có con ma ám sát một người rồi cùng nhau nhậu với người đó

Dorami Chan
21 tháng 3 2019 lúc 21:10

mk cx đang muốn nghe đây .... 

ღᏠᎮღĐiền❤RaiBo༻꧂
21 tháng 3 2019 lúc 21:12

Ở một ngôi làng nọ, bắc ngang qua con sông độc nhất của ngôi làng đó là 1 cây cầu. Có người nói rằng: trên cây cầu đó có 1 con ma nam cứ 12h ai đi qua sẽ bị ám. Có 1 người con gái dũng cảm ko tin và rồi vào lúc 12h cô nàng quyết định đi qua đó để về làng của mk. CÔ đi đến nửa cây cầu thì có 1 bóng trắng hiện lên và rồi có những tiếng Bạch....Bạch.....Bạch phát ra liên tục kèm những tiếng kêu vui sướng của cô gái. ____hết____

mimi
22 tháng 3 2019 lúc 18:55

Đây không phải là truyện ma, mà là truyện kinh dị mà tôi đã gặp. Chắc hẳn là ai ai ở đây cũng sẽ có bạn, đã từng xem bốc mộ, mà đa phần toàn vào lúc 3h-4h sáng đúng không ạ? Nhà Cô tôi ở Thị trấn Yên Mỹ thuộc Tỉnh Hưng Yên. Chồng của Cô bị bệnh mà mất sớm. Phải 5 năm sau mới có thể bốc mộ được. Đó là vào năm 2007, đêm hôm đó lúc 2h sáng tôi đi xe máy về nhà Cô tôi (đi đêm tôi cũng thấy ghê nhưng vì công việc). Tới nơi rất nhiều người đã có mặt tại nhà Cô rồi. Khoảng 2h30p thì tất cả khoảng 15 người cùng đi bộ ra ngoài mộ. Tới nơi tôi thấy có 2 gia đình nữa cũng bốc mộ vào hôm đó. Nhà ai cũng dựng những tấm bạt làm lều san sát nhau. Thời tiết thì lạnh, ai không có nhiệm vụ gì thì vào trong lều ngồi, còn những ai có nhiệm vụ thì làm những công việc chuẩn bị cho việc bốc mộ. Cô tôi thuê 1 người bốc mộ, còn đều trong gia đình phụ cùng. 3h sáng cả 3 gia đình cùng làm công việc bốc mộ, vì giờ đẹp mà. 3 ngôi mộ cách nhau chỉ tầm 5m. Vì vậy, không gian rất sáng và đông người. Việc bốc mộ, người ta sẽ đập mộ đến mặt ván vào buổi chiều ngày hôm trước rồi. Nên việc bốc mộ trở lên rất nhanh. Mọi người tỏ ra vui mừng khi chồng của Cô rất sạch sẽ. Tôi nhìn sang nhà bên cạnh cũng vậy, rất sạch. Không gian chỉ có mùi hơi hơi hôi và rất thơm nhé. Bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng khóc của nhà bên cạnh nữa. Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy con cháu của gia đình đó chạy toán loạn. Mọi người giật mình khi nhận ra trên tấm bạt ven đường là một bộ hài cốt còn nguyên vẹn. Cái thời tiết lạnh tê tái của miền Bắc càng làm cho không khí trở lên kinh dị hơn. Không còn cái mùi thơm nữa, mà đó là cái mùi ngai ngái, tanh, hôi thối và rất buồn nôn. Chỉ còn lại 1 người bốc mộ bên cạnh bộ hài cốt bị kết còn nguyên như vậy. Sau đó những người con cháu trong gia đình đó đứng tụm lại và bàn bạc. Một người trong gia đình tiến lại người bốc mộ và rút trong quần ra 1 điếu thuốc đưa cho người bốc mộ hút. Và nói nhỏ điều gì đó. Tôi chỉ nghe thấy rằng người bốc mộ bảo người kia đi mua 5 lít dấm và mấy con dao. Lúc đó tầm 3h30p rồi lên việc mua các thứ đó ở Thị trấn rất đơn giản. Tầm 10p sau là có ngay. Đó cũng là lúc công việc của nhà Cô tôi và gia đình nhà bên cũng xong. Mọi người dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị mang hài cốt sang địa điểm chôn cất cách đấy không xa. Tôi lại nhìn sang nhà đó và thấy người bốc mộ đang cầm dao đẽo từng khúc xương. Những cơn gió mạnh lạnh tê tái càng làm cho những người chứng kiến thêm phần ghê sợ. Bên cạnh chỉ có 3-4 cô gái tầm dưới 20 tuổi đang đứng bên cạnh, chắc là cháu người mất, còn những người khác trong gia đình thì đứng cách xa tầm 100m. Tất cả mọi người trong gia đình Cô tôi mang hài cốt tới địa điểm mới thì phải đi ngang qua bộ hài cốt còn nguyên vẹn đó. Tôi đi ngang qua và nhìn thấy những điều mà hết sức ghê rợn. Bên cạnh những chiếc xương màu trắng (chỗ còn thịt và da thì màu trắng, còn bình thường là màu đen và màu nâu), là những mảng thịt và da người để đống. Sọ đầu nâu thì trắng bệch, lộ 2 hốc mắt nhìn rất ghê cũng được để bên cạnh. Người bốc mộ phanh bụng người đó ra làm lộ bộ lòng và gan màu nâu vẫn nguyên chưa phân hủy. Phía đùi và chân thì còn nguyên da bọc mầu nâu chưa đụng tới. Nói chung là rất ghê. Vì chỉ đi qua lên tôi cũng chỉ nhìn tận mắt có vậy. Sáng hôm đó tầm 8h sáng, tôi ra xem người ta xây mộ. Thì, trời ơi cái mùi thối kinh khủng lan ra khắp mọi nơi. Thấy mọi người kể là gia đình nhà đó cho hết thịt và da vào túi và trôn lại. Nhưng cái mùi đó thì không hết được. Thấy kể là người đó uống thuốc bổ nhiều quá lên bị kết… Mọi người bảo rằng khi bốc mộ thấy kết thì phải trôn lại, không lên làm như vậy… Văn của tôi không được phong phú mọi người đọc thông cảm nhé!

mimi
22 tháng 3 2019 lúc 18:59

đây nữa nè:

Nhật kí tuần tra: con chó trắng đêm rằm

Tác Giả : oscar0212
Nguồn : Voz

Nhật kí tuần tra 1 : con chó trắng đêm rằm.

Tôi vốn không phải là kẻ mê tín dị đoan, càng không phải là kẻ tin sái cổ vào những thứ mơ hồ, công việc tạm thời hiện tại của tôi lại càng không cho phép tin vào những thứ đó. Nhưng người ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Ma quỷ, âm dương… vốn dĩ nó là những thứ mà người Việt ta chịu ảnh hưởng của tàu khựa nhằm trấn an tinh thần giúp con người có thêm niềm tin át đi những nỗi sợ mơ hồ để yên tâm làm việc hơn.

Những gì tôi viết sau đây không phải là mị dân hay tuyên truyền dị đoan mà chỉ là những ghi nhận qua sự quan sát, gặp phải trên đường tuần tra ban đêm, gió thì dĩ nhiên là có nhưng chỉ khoảng 15-20% tăng thêm sự kì bí.
Đi đêm có ngày gặp ma, ấy vậy mà công việc tạm thời của tôi thì lại toàn đi vào ban đêm, giấc sớm cũng 21h, trễ thì cũng 23h kéo dài cho đến 3-4h sáng hôm sau. Đình thần Bình Quới nằm ở Linh Đông Thủ Đức tôi cũng chưa vào, chỉ đi ngang qua thấy cổng ghi như thế, cổng đình ở đường Linh Đông, đi vào trong cái cổng đó là đi tắt băng đường ray qua PVĐ, chỗ đấy có đèn đường nhưng leo lét, lại gần khúc cua đường ray xe lửa, không khí ảm đạm, xéo bên kia đường LĐ lại là con đường dắt vào khu đất đỏ có cây cầu sắt bắc ngang, ban đêm đi ngang cây cầu sắt bé tí đường đất, từ đình đi vào đường đất đỏ quẹo phải đi về công an phường, quẹo trái đi ra 1 khu nhiều nhà to nhưng âm u lạnh lẽo, ngay đó là 1 đống nhà hoang nát bươm, chỗ này ngay ngã 4 kha vạn cân – phạm văn đồng – đường linh đông, rất nhiều “gà”, có lần đuổi theo tụi bán “đá” lẻ vào trong nhà hoang này thì mất dấu, những ngôi nhà ẩm thấp hôi hám trên tường chi chíut vết đạn nghe cs khu vực nói hồi xưa chỗ này xã hội đen thanh toán, bắn nhau chém nhau toán loạn, ở đây trên những ngọn dừa vắt vẻo những tàu dừa khô kêu kẽo kẹt, rùng mình kinh khủng.

Hôm đó tổ tuần tra đang ngồi ăn mì trên phường, đó là 1 đêm rằm tháng 3/2014, cũng không hẳn rằm nữa mà 17 âm rồi nhưng trăng vẫn rất sáng, nghe tin báo ở khu đình có 1 bà già đang đập phá nhà mình và cười khóc điên loạn, chúng tôi lập tức lên đường, đến nơi thì dân tụ tập cũng khoảng 15-25 người, hàng xóm không à, thấy công an tới nên họ lủi thủi về nhà, phần vì khuya phần vì mất công bị hỏi han vớ vẩn nên họ về nhà, chỉ còn lại 4 công an, và bà già đó, bà quần áo xộc xệch, mắt điên dại cứ lấy tay cào vào cửa nhà mình, miệng gầm gừ hè hè :
– h h h h ừ…m m mở c c cửa rrrrrrra !!! h h h hừ hè hừ
Bên trong nhà ánh sáng đèn thờ leo lét, nói về bà này, chồng bà đi buôn trên mạn Lâm Đồng rồi mất tích không về, bà ở vậy nuôi 2 đứa con, suốt cả mười mấy năm nuôi con tảo tần, 2 ae nhà đấy cũng thương mẹ nhưng sức học chỉ bình thường, hết cấp 3 rồi đi làm công nhân, rồi đột nhiên không hiểu sao 2 đứa đều nghiện ngập hút chích, 1 đứa phê thuốc rồi lao xuống con rạch ngay cầu sắt chết, mấy tuần sau con em cũng thơ thẩn rồi bị xe lửa tông nát bấy người, bà già trở nên điên loạn, hàng xóm nói trước khi 2 con bà nghiện, bà đi chợ rồi mang về 1 con chó trắng đẹp lắm, con chó rất khôn nhưng hiếm khi sủa, suốt ngày chỉ ở nhà mặc dù cổng mở nó cũng không ra đường, từ ngày con chó về thì không hiểu sao bà có tiền, không nhiều nhưng đủ gọi là có dư chút đỉnh, ngay cả khi con bà nghiện ngập nhà bà vẫn như thế, chả sụt tí tiền nào.
Người ta kể cái hồi 2004 đó đêm đêm người ta hay nghe chó nhà mình sủa nhát gừng về đêm rồi im bặt, từ từ con chó nào cũng yếu yếu dần đi rồi chết, mà lúc chết thì cứ bủn ra hôi thối kinh khủng, có nhà thấy con chó đứng trước nhà sủa nhát gừng rồi vào nhà cụp đuôi cứ nằm lì 1 chỗ đến tối thì chết, tiếc của định thịt thì ôi thôi, con chó mềm nhũn và rất thối tanh tưởi, chó chết dần dần không phải đồng loạt nên người dân không nghĩ là có gì đó kì bí. Chỉ duy nhất con chó nhà bà này không sao, sau khi 1 con chó nữa chết, nhà chủ tiếc quá đem đi thiêu thì đột nhiên con chó nhà bà cắn đứt xích rồi bỏ đi.

Rồi thế là con bà nghiện, mà chúng mới chơi đã nghiện nặng chỉ trong vòng mấy tháng là đã lảm nhảm 1 mình phê thuốc tỉnh dậy cứ ngồi cười khềnh khệch như tâm thần, bà khổ tâm hết sức nhưng không báo công an. Bà sợ người ta đem con bà đi cai nghiện để rồi bà ôm cái sự sai lầm đó, con bà chết đứa nào khám nghiệm tử thi cũng thấy trong dạ dày có lông chó, ma tuý thì chơi liều cực nặng. Bà đột nhiên trầm tính sống khép kín lại, thờ cúng nhiều hơn, có mấy đứa cháu họ dưới quê lên học và làm công nhân ở với bà, có lần bà lên phường làm giấy cho mấy đứa cháu đó thừa kế căn nhà, bà thở dài rồi nhìn ra cổng uỷ ban:
– ki ki về nhà đi đứng đó làm gì….

Trở lại với hiện tại bà như hoá điên, 3 đứa cháu khép nép vào công an sợ hãi:
– cô ơi huhuhuhu cô ơi đừng vậy mà
Rồi chúng chắp tay vái trời phật, 1 đứa nói với chúng tôi: “em đi gọi thầy” rồi nổ máy xe đi, tôi mạnh dạn đẩy cửa ra thì bà vẫn đứng đó cào vào không khí vô hồn như kiểu đó là bức tường vô hình chứ không phải là cửa sắt. Rồi đột nhiên có con chó trắng chạy từ phía con đường bên kia ngồi xuống sủa nhát gừng, bà im lặng nhìn con chó miệng lắp bắp:
-kkkk kkk kk i ki kiiiii

Anh tổ trưởng thì lấy tay vỗ vào bà:

– cô ơi, cô, cô tỉnh táo không, nhìn con này

Bà vẫn nhìn ra bên xéo kia đường, con chó nhìn tụi tôi gầm gừ sủa rồi bỏ chạy. Đúng lúc này sư cô tới, vừa xuống xe cô đã “nam mô bổn xư thích ca mâu ni phật” rồi lầm bầm tiếng gì đó. Chúng tôi chắp tay cúi chào cho phải lễ, sư cô vẫn lầm bầm đọc tay trái niệm trước miệng, tay phải đưa ra búng búng cái gì đó, bà già ré lên rồi ngồi bịch xuống, 2 đứa cháu gái xà vào ôm bà, bà ngất lịm, anh tổ phó bay lại anh giật mình nhìn bọn tôi đầy sợ hãi nhưng miệng nói “không sao đâu”. Rồi sư cô nói:

– mô phật! Các thí chủ tốt nhất không nên ở đây, 4 anh công an này, tôi biết các anh là người vô thần, nhưng sự việc tối nay quá nhiều rồi, chả phiền tôi có thể đưa nữ thí chủ và người thân vào chùa tịnh đêm nay được không?

Anh tổ trưởng chắp tay đáp lễ:

– mô phật, thưa sư cô, người phụ nữ này đã ngất đi, bây giờ đưa bà ấy lên trạm xá sơ cứu rồi để 2 cháu gái cô ấy xử lí ạ

– vâng anh nói chí phải

Rồi anh tổ trưởng nổ máy xe hơi, thằng H và tổ trưởng, 1 đứa cháu gái, 1 đứa cháu trai, 1 ni cô đưa bà già lên trạm y tế, ở lại căn nhà đó còn tôi và tổ phó, sư cô với đứa cháu gái lớn. Sư cô rút trong tay nải ra 1 số lá bùa, tôi với anh tổ phó ở lại để trông nhà chờ cho người thân về giao lại thôi, nghề của bọn tôi không cho phép tin vào những thứ đó, rồi sư cô dán lá bùa lên hết các cửa và cửa sổ, lại lấy mấy tờ giấy màu đỏ khác đốt cũng với 1 thau muối, gạo lấy trong bếp, thấy vậy nên tôi cũng vào phụ, anh tổ phó thì đi ngó nghiêng xung quanh, xong rồi sư cô cầm hạt tràng đi xung quanh nhà rải đều gạo muối với tro tàn của tờ giấy xung quanh nhà, cứ đến cửa hay cửa sổ sư lại lầm bầm:”nghiệp chướng, nghiệp chướng” rồi cô ngồi giữa nhà đọc kinh, cháu bà già ngồi theo, tôi miễn cưỡng ngồi theo cho phải lí, sư đọc kinh, rồi có tiếng sủa giật lại, đang đứng gió thì ở cửa gió thổi vào, nhẹ nhưng lạnh ngắt, sư vừa dứt bài kinh đến 15p, 2 chân tôi ngồi xếp bằng tê rần, tổ phó thét lên gọi tên tôi:

-B….., ai đi xuống đây, không xuống tao bắn

Tôi lao ra rút súng, luống cuống cặp đèn pin vào súng theo hướng tổ phó chỉ đèn giương súng thì thấy bóng đen từ nóc nhà bà già nhảy xuống, không hình như là màu trắng mới đúng, từ nóc nhà cấp 4 chừng 3m thôi nhảy xuống nhưng không nghe tiếng động rồi bỏ chạy, nó chạy về phía bên kia đường, tôi và tổ trưởng rượt theo, lúc đó gió lay cành cây xào xạc lạnh ngắt, đuổi theo cái bóng đó thật mệt, nhưng nó có vẻ lạ, nhìn ra hình người nhưng nhỏ bé lại như kiểu có đuôi hình như vừa chạy vừa cười, đuổi đến cây cầu sắt thì mất tích, tổ phó nhìn tôi xanh mặt ông thở hổn hển gác tay qua vai tôi định bắn thứ gì sau lưng tôi nhưng súng không nổ, tôi quay lại thì thấy cái bóng đen đó cúi xuống bò thành con chó trắng gầm gừ, nó cười như sủa, tôi sợ đái ra luôn, không khí thì cứ như có cái tủ lạnh phà vào, giật mình tôi sờ lấy hạ bộ tay dính đầy nước vuốt lên mặt mình thì rùng mình thấy tôi đang ngồi bệt xuống đất, anh tổ phó thì đi dật dờ như thằng say ra chỗ cầu sắt, nhưng không thấy con chó đâu, tay ảnh vẫn lăm lăm khẩu k54, tôi sợ quá đưa tay xoa vũng nước ..ái dưới đất rồi lao theo ảnh xoa lên mặt ảnh, ảnh cứng người rồi đẩy ngã, chỉ khoảng 1 phút sau anh định thần lại, nhưng 1 phút đó là 1 phút dài kinh khủng của tôi, sợ hãi, run rảy, tôi tháo hộp tiếp đạn của ảnh và của tôi ra, vừa lúc ảnh định thần lại được và ói ra rất nhiều buông câu chửi thề:

-dm dm dm dm dm

Lúc này thì anh tổ trưởng và thằng H tới, nhìn 2 ae ngồi bệt đất đỏ, quần tôi sũng nước, 2 người kia không khỏi thất kinh, lại dìu, thằng H lôi tôi đứng dạy bất ngờ buông ra chửi thề:

– Dm dm sao nóng vậy, cc cái ve áo mày, sao nóng vậy

Tôi sờ lên thì quả là nóng nhưng không đến nỗi bỏng tay. Định thần lại 4 người lên xe về nhà bà già cách đấy chừng 600m, lên xe tôi kể từ đầu đến cuối những gì còn nhớ, 2 người kia nửa tin nửa sợ, về đến nhà bà già thì sư cô vẫn còn tụng, đợi 10p thì cái quần nó khai kinh khủng, sư cô nói:

– ta biết rồi, 2 thí chủ gặp may đó, những việc âm dương như này ta không dám nói cho các cậu nghe, thôi thì việc nhà nữ thí chủ này tôi cũng làm xong.

Chúng tôi chắp tay tạ lễ sư cô. Đứa cháu đưa sư cô phong bì, sư cô không lấy mà bảo mai đi mua đồ ăn tặng người nghèo vô gia cư
Rồi sư cô chắp tay mô phật chúng tôi, chỉ vào ve áo tôi:
– mô phật, mấy cậu nên giữ cái này phải thật cẩn thận, nó là bùa hộ mệnh của các cậu đó.

Rồi từ biệt, đường ai nấy đi, lúc này đứa cháu khoá cửa và lấy xe đi theo ni cô, ni sư về chùa, trên đường về chúng tôi ai nấy đều khó hiểu, ai đã làm gì, bóng đen trên nóc nhà nhảy xuống là gì, sao anh tổ phó muốn bắn thứ gì sau lưng tôi, rồi anh định nhảy xuống rạch nữa, hôm sau về lắp đạn mã tử vào 2 súng vẫn nổ, viên đạn đầu trong băng của ảnh cũng nổ. 1 loạt việc khó hiểu xảy ra chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, anh em nhìn nhau rùng mình không nói nên lời, tôi vẫn băn khoăn 1 đống câu hỏi không có câu trả lời ….

Ngoài lề, tháng 8/2014 bà già chết, đúng vào ngày chết của con gái bà, trong miệng bà có nhúm lông chó, ngôi nhà cấp 4 được dỡ đi, mảnh đất được cán xi măng thành mảnh đất trống

Đây là những gì tôi quan sát và kể lại, các thím đọc mong đừng gạch đá, hi vọng nhận được phản hồi tích cực để viết thêm ( biết là xưng tôi không phải truyền thống vozer nhưng quen rồi, với lại nghề nó thế

I
22 tháng 3 2019 lúc 19:51

Bạn rảnh nhỉ mimi , viết cả đoạn dài dằng dặc  :)))

mimi
23 tháng 3 2019 lúc 20:45

Tôi năm nay đã ngoài sáu mươi, vậy mà khi ngồi xem phim ma cùng đám cháu nội thì xin lỗi, có lẽ tôi là người duy nhất sợ hãi.

Tuổi trẻ bây giờ chúng tin vào khoa học hơn những điều huyền bí có vẻ hoang đường, nên chúng thường bảo:
– Làm gì có ma thật nội ơi! Chỉ Ià họ tưởng tượng để thu lợi nhuận mà thôi. Mấy hình ảnh này chỉ giỏi dọa con nít hai ba tuổi.
Cũng có thể vì chúng chưa gặp ma lần nào nên không có khái niệm sợ ma. Còn tôi đã một lần lâu lắm rồi, từ hồi năm 1966. Năm ấy tôi đã hai mươi lăm tuổi chứ ít gì, vậy mà tôi vẫn bàng hoàng sợ hãi như một đứa con nít.
Câu chuyện đó luôn ám ảnh tôi cho tới ngày hôm nay. Tôi không bao giờ muốn kể lại cho các cháu tôi, vì theo một cách nào đó tôi nghĩ như thế sẽ hay hơn. Nhưng nếu trở thành cát bụi mà không kể được với ai chuyện này thì tôi không chịu nổi. Nên các bạn thứ lỗi và hãy chia sẻ cùng tôi nỗi sợ hãi kinh hoàng khi chứng kiến một sự thật khủng khiếp…
… Tôi phải bắt đầu câu chuyện bằng một chi tiết có liên quan, đó là năm đầu tiên chúng tôi vào đại học, tôi và thằng bạn thân nhất từ hồi tiểu học. Nhưng một cái tin bất ngờ đã khiến Sơn bạn tôi phải quay trở lại nhà. Mẹ của Sơn đột nhiên mất tích, mọi người đổ xô đi tìm nhưng hoài công. Cảnh sát thời ấy cũng bó tay, một thị trấn bé nhỏ thì việc tìm kiếm không phải là quá phức tạp. Ngoại trừ bà ấy bị dòng sông cuốn mất, hay tự bà đã leo lên một chiếc xe nào đó và biến khỏi thị trấn một cách khó hiểu.
Hai ngày sau, có một số người đến cảnh sát làm chứng rằng đã thấy mẹ Sơn ra bến xe khách và leo lên một chuyến xe rời bến mất tăm. Theo lời Sơn thì mẹ của Sơn đã có triệu chứng bệnh tâm thần từ hồi Sơn còn học lớp chín, sau cái chết quá thương tâm vì tai nạn giao thông của ông bà ngoại Sơn. Ông bà ngoại Sơn rất giàu, mẹ Sơn lại là con một nên bao nhiêu gia tài đều để lại cho một mình bà. Cha Sơn là một bác sĩ giỏi nhất nhì của thị trấn nhỏ bé nơi Sơn sinh ra. Lẽ ra ông đã đi du học ở Pháp, nhưng vì sự hiện diện của Sơn trong bụng mẹ nên ông đành phải hủy chuyến đi mà ở lại thực hiện trách nhiệm làm chồng, làm cha trước áp lực của ông bà ngoại.
Thế rồi do đau buồn, năm ấy Sơn bỏ học. Năm sau để tránh cho con thoát khỏi ký ức đau buồn, cha Sơn đã lo cho anh đi du học ở nước ngoài. Câu chuyện mẹ Sơn mất tích chìm dần vào quên lãng.
Năm năm sau Sơn từ nước ngoài trở về nghỉ hè tại quê nhà để giảm tải sức ép tâm lý trước khi bắt tay vào việc làm báo cáo tốt nghiệp. Người đầu tiên Sơn hối hả đến gặp là tôi, lúc ấy tôi đã chuyển nhà lên Sài Gòn được ba năm rưỡi rồi. Hai anh em kéo nhau về lại quê với tâm trạng bồi hồi, bồn chồn thật khó tả. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi diện kiến dung nhan kế mẫu của Sơn. Tôi chỉ biết lo học miệt mài không màng đến những chuyện râu ria ấy, nhưng là chỗ qua lại với mẹ Sơn từ thuở chúng tôi còn chơi thân nên mẹ tôi có biết chuyện cha Sơn đã tái hôn cùng cô y tá phòng mạch sau khi Sơn du học hai năm.
Bạn không nói nhưng tôi dư hiểu là Sơn rất buồn với việc tái hôn của cha, vì dù sao khoảng thời gian đó vẫn còn là quá ngắn cho việc kết luận mẹ Sơn không thể trở về nữa.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi bước qua khỏi hàng rào gỗ, cây cối um tùm che cả lối đi, cỏ dại mọc khắp nơi trông là biết ngay nơi này không ai ở. Hiểu ý tôi, Sơn tần ngần đứng lại giữa lối đi, cất giọng bùi ngùi:
– Cha mình đã không còn ở đây sau khi lấy dì ấy. Cha có ý định bán căn nhà này, nhưng mình đã không đồng ý. Lâu lâu cha có cho người đến dọn dẹp. Có lẽ mình về không cho cha hay trước nên…
Sơn giơ tay khoát một cử chỉ vào khoảng không như để nén bớt cảm xúc đang dâng trào khóe mắt. Để xua tan khoảnh khắc bối rối trong tâm bạn, tôi vội nắm vai nó bóp mạnh:
– Không sao! Vậy thì hai đứa mình cùng làm. Đồng ý không?
Những tia nắng cuối cùng trong ngày phút chốc chợt bừng lên trước khi tắt lịm chuyển sang màu tím thẫm xuống không gian u tịch của khu vườn. Tối đó, chúng tôi chỉ kịp quét dọn căn phòng của Sơn để nghỉ lưng. Những kỷ niệm xa xưa được ôn lại như những thước phim bị đứt quãng.
Dần dần Sơn chìm vào giấc ngủ. Phần tôi, không biết vì lạ chỗ hay vì những tiếng động lạ trong nhà và cả ngoài sân, tôi cứ hồi hộp đăng đắng không sao chợp mắt được. Nhưng rồi tôi cũng ngủ thiếp đi trong nỗi khắc khoải mệt mỏi vào lúc gần sáng, với một cơn ác mộng mà sáng hôm sau tôi chỉ còn nhớ loáng thoáng một vài hình ảnh ma quái.
Lúc bấy giờ tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng vì tôi quá mệt nên mới mơ thấy chuyện quái dị.
Ngày hôm sau Sơn báo tin cho cha hay là mình đã về. Đồng thời cả hai chúng tôi bắt tay vào việc phát quang sân vườn được một khoảng lớn sáng sủa, sạch sẽ. Chúng tôi nghỉ tay xách xe đi lòng vòng hóng mát, đến nhà bạn bè cũ, hay bất chợt ghé vào nơi đã từng để lại dấu ấn trong lòng chúng tôi thuở trước.
Đêm đó mới là đêm bắt đầu của sự khủng khiếp.
Vào chập tối, khi tôi và Sơn còn cố nán lại ngoài sân, nơi cái bàn đá dưới gốc giàn hoa tigôn để hóng gió, đột nhiên tôi có cảm giác rằng ai đó đang nhìn mình. Gáy tôi nhồn nhột, tôi quay phắt về phía sau, nơi cây khế được trồng trong một cái chậu to tướng. Hình ảnh một người đàn bà ngồi thu lu dưới gốc cây mờ mờ ảo ảo. Tôi hoảng hồn dụi mắt nhìn kỹ thì không thấy gì nữa.
Thấy bộ dạng của tôi. Sơn hỏi:
– Có gì vậy?
– Không có gì.
Tôi giục Sơn vào nhà và tự nhiên thấy mình dựng cả tóc gáy.
Mấy ngày tiếp theo hai đứa chúng tôi tiếp tục hoàn thành nốt phần việc còn lại và đi câu cá, bắn chim như thời còn học trung học.
Khi dọn cỏ gần cây khế to sai trĩu quả tôi thắc mắc cùng Sơn là tại sao lại trồng cây khế trong chậu trong khi bên ngoài thiếu gì đất trống, trồng bên ngoài sẽ tốt hơn là bị gò ép trong chậu, cây khế sẽ không phát triển bằng. Sơn cho biết lúc trước nó vốn được trồng ngoài cổng. Nhưng sau đó không hiểu sao cha Sơn lại mua cái chậu to tướng này về và trồng nó vào đó rồi đẩy tuốt ra ngoài gốc vườn như thế. Lạ một điều tuy sống trong chậu nhưng nó ngày càng sum suê và trĩu quả, tốt tươi không thua gì lúc trước. Nhìn cái chậu kiên cố và to quá khổ, tôi có một linh cảm là lạ nhưng chưa nhận ra đó là điều gì.
Đêm kế tiếp tôi lại nghe những âm thanh lạ khi hai đứa đi chơi về khuya. Rõ ràng khi Sơn đang loay hoay mở cổng tôi đã nghe tiếng phụ nữ khóc trong vườn. Tiếng khóc như đang than van cùng ai đó điều gì phiền muộn.
Tôi hỏi Sơn có nghe gì không thì nó nói không nghe gì cả. Thật ra Sơn có nghe hay không thì tôi cũng không rõ vì vẻ mặt Sơn cứ như đang lo lắng, suy nghĩ điều gì mà không tiện nói ra vậy.
Đêm thứ bảy tôi mơ một giấc mơ khủng khiếp. Tôi mơ thấy mình ngồi đọc sách nơi chiếc bàn đá, bỗng trời tối sụp, cây cối trong vườn đột nhiên chao đảo như đang có một cơn giông lớn.
Và hình ảnh người đàn bà ấy lại xuất hiện, ngay cạnh chậu khế. Bà ta ngồi gục đầu giữa hai gối, mái tóc rũ xuống che cả gương mặt. Người đàn bà cứ lắc lư làm mớ tóc buông thõng đong đưa liên tục. Hai tay bà ôm chặt đôi ống chân teo nhỏ chỉ còn bằng chân trẻ nít.
Tôi hoảng sợ gọi Sơn um sùm. Sơn giật mình thức giấc do Sơn nghe tôi ú ớ nên lay gọi tôi. Mồ hôi ướt cả ngực áo, tôi trùm mền giả vờ ngủ tiếp…
Hôm sau, lúc ra chợ mua thức ăn, tôi làm ra vẻ tự nhiên hỏi bạn đêm ngủ có ngon không. Sơn bảo bình thường, im lặng một lúc, Sơn nói thêm:
– Có mơ thấy mẹ…
– Thấy mẹ thế nào?
Sơn kể chỉ mơ thấy mẹ như ngày xưa, trước lúc Sơn vào đại học. Tôi định kể cho Sơn nghe giấc mơ kỳ quái của mình nhưng lại thôi, vì nói chung, tôi không muốn nhắc đến cơn sợ hãi lần thứ hai.
Đêm đó, tôi lại mơ thấy bà ta xuất hiện. Lần này tôi bực tức la lên: “Bà là ai?”. Bà cứ lắc lư và lết lại phía tôi. Nhưng bà chưa đến thì tôi đã bàng hoàng thức giấc rồi thở hồng hộc như trâu thở, mồ hôi tuôn ướt cả lưng. Tôi sợ.
Ngày hôm sau tôi cũng mơ y như vậy. Tôi mệt mỏi vì mất ngủ. Trưa ngày thứ mười, hai đứa ghé thằng bạn cũ chơi. Sơn ngạc nhiên khi thấy tôi mới đến chưa nói được ba câu đã ngả người trên sôpha và ngủ luôn một giấc dài tới chiều.
Tối đó tôi sợ quá không dám chợp mắt, định kể đầu đuôi cho bạn nghe. Nhưng tôi nghĩ lại, chỉ còn đêm nay nữa thôi, trưa mai chúng tôi đã ra ga đáp tàu về Sài Gòn, thôi thì cố nén không làm bạn kinh sợ theo mình. Tôi rủ:
– Hay là hai đứa mình đánh cờ tới sáng đi!
Chơi được hai ván. Sơn giơ tay đầu hàng và lăn ra ngủ ngon lành. Còn lại một mình, tôi bắt đầu thấy sợ.
Đêm tối dày đặc, ngọn đèn dầu đã được tôi vặn bấc lên thật cao cũng không thể soi sáng hết mọi góc tối. Tôi tưởng tượng đâu đâu cũng có ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của mình khiến tôi không dám cục cựa. Thức thế này còn tệ hơn ngủ. Nỗi sợ hãi càng tăng khi ý thức hoạt động. Mắt tôi bỗng ríu lại, cơn buồn ngủ kéo ập đến, tôi choàng tay ôm cuốn kinh Phật nhặt được trong gầm bàn lúc sáng dằn lên bụng rồi thiếp đi nặng nề.
Tôi thấy mình ngồi dậy và bước đi ra ngoài. Trời đang mưa lâm thâm, bóng đêm đen đặc. Tôi nhìn quanh bóng tối và mơ hồ không biết mình phải làm gì. Tôi chợt nghĩ sẽ vấp té nếu đi giữa trời tối om như thế này. Vừa nghĩ thế thì một tia chớp nhá lên. Tôi kịp nhìn thấy trước mặt là một con đường mòn. Tôi bước đi như người mộng du. Bỗng chân tôi bị ngáng bởi một vật gì lành lạnh. Tôi dừng lại, định quay đầu bỏ chạy nhưng một bàn tay lạnh ngắt đã giữ tay tôi lại.
Và… Bỗng nhiên tôi thấy rõ mặt bà ta, trắng bệt, hai mắt là hai lỗ đen sâu hoắm, miệng cũng chỉ là một lỗ hổng đen ngòm không có lưỡi và răng, tóc bà ướt lết bết in những lằn đen ngoằn ngoèo trên gương mặt hốt hoảng. Tuy nhiên tôi có cảm giác bà rất quen. Miệhg bà há hốc không cử động nhưng tôi nghe được tiếng nói yếu ớt.
– Phong… ơi! Hãy cứu dì… khỏi đây… đi con…!
Trời ơi! Đúng rồi! Dì đây mà! Mẹ của Sơn… Sơn ơi…
Tôi cố hết sức vùng ra khỏi tay dì để gọi Sơn.
Rồi tôi bừng tỉnh. Bóng đêm vẫn dày đặc. Dường như tôi không còn nằm trên bộ phản cạnh Sơn nữa. Lưng tôi nhớp nháp ướt. Quơ tay chung quanh, tôi đụng cái chậu to đùng. Tôi la thất thanh và vùng dậy chạy. Tôi tập trung hết mức định hướng lối vào nhà và phóng đi như có gắn lò xo dưới gót chân.
Sơn đang ngủ ngon lành. Không còn nhịn được nữa, tôi lay bạn dậy, tôi kể cho Sơn nghe từ đầu đến cuối. Sơn bàng hoàng tỏ vẻ không tin và nhìn chằm chằm vào tôi như thể cân nhắc sự việc.
Chợt Sơn vỗ vai tôi đánh bốp:
– Cây khế!
Sơn chạy vào nhà kho lấy ra cây búa tạ. Tôi lục ba lô tìm cây đèn pin. Sau bảy tám nhát búa, cái chậu có một không hai này mới chịu vỡ ra.
Tôi run bần bật suýt đánh rơi cả đèn pin. Cây khế ngả nghiêng, từng khúc xương, dài có ngắn có, vung vãi. Tôi tự bịt miệng mình để kềm tiếng la hoảng. Sơn cũng chẳng khác gì tôi. Có điều nó bình tĩnh hơn một chút, có lẽ vì nó không phải trải qua cơn ác mộng. Sơn ra hiệu cho tôi đưa đèn pin xáp lại gần. Cái sọ bị kẹt trong chẳng ba của cái rễ to, tóc quện cùng rễ thành một chùm. Mùi hăng hắc bốc lên thoang thoảng trong gió.
Sơn đứng im trừng trừng nhìn đống xương, sự căng thẳng như đang từ từ xiết chặt bạn. Chợt thấy một vật gì sáng lấp lánh nằm lẫn trong đất, tôi chỉ Sơn và lấy cây khều ra. Một hình Ông Phật nhỏ xíu bằng vàng đã khiến bạn tôi gào lên trong đêm khuya. Đó là kỷ vật của ngoại để lại mà mẹ Sơn thường cầm trong lòng bàn tay khi niệm Phật. Tiếng kêu “mẹ” của Sơn nghẹn lại tức tưởi nghe xót xa đau đớn. Sơn đổ xuống, tay nắm chặt nắm đấm nện vào nền đất vô tri vô giác. Tôi đưa tay quệt hai hàng nước mắt mà nghe lòng dậy lên nỗi căm phẫn dù chưa biết kẻ nào đã nhẫn tâm.
Vụ án mất tích của mẹ Sơn được lật lại…
Tội nghiệp bạn tôi lận đận trên đường học vấn. Phải mùa thu năm sau mới có thể an tâm hoàn thành báo cáo tốt nghiệp.
Hoàn cảnh Sơn thật thương tâm. Mọi bằng chứng đều bất lợi cho bác sĩ Hồng, cha của Sơn. Phân nửa tài sản sẽ là của ông ta, việc đi lại với cô y tá trong thời gian mẹ Sơn bị gán bệnh tâm thần quái ác, thật ra là ông đã cho vợ uống thuốc ngủ triền miên cả mấy năm trời khiến tâm thần bà bất ổn.
Còn mấy người ngày đó làm chứng với cảnh sát rằng họ thấy mẹ Sơn leo lên xe đò đi mất tăm, bây giờ ai cũng có một miếng đất kha khá do ông Hồng ban tặng.
Tìm được người hại mẹ lại là cha đẻ của mình, trông Sơn tội nghiệp vô cùng. Sơn không nói không rằng suốt hai tháng trời khiến tôi lo sốt vó. Cũng từ đó, tôi không hề gặp ma lần nào nữa.

HẾT

mimi
23 tháng 3 2019 lúc 20:50

Truyện ma Suối Máu là một trong những tác phẩm truyện ma trong bộ sưu tập các tác phẩm truyện kinh dị nổi tiếng của tác giả Người Khăn Trắng. Truyện Suối Máu thuộc thể loại truyện ma, kinh dị, tâm linh kỳ bí với những tình huống hồi hộp, rùng rợn và vô cùng lôi cuốn hấp dẫn người đọc mang đậm phong cách viết truyện của tác giả Người Khăn Trắng. Sau đây Webtruyenma.com xin giới thiệu đến các bạn tác phẩm truyen ma Suoi Mau. Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện thật vui vẻ và thoải mái.Suối Máu

Người thứ nhất bước xuống xe và bước thẳng về con đường mòn dẫn xuống suối. Đó là một nam nhân bận trang phục màu xám sang trọng, đầu đội mũ phớt kiểu Châu Âu. Đặc biệt trên môi ông ta có ngậm chiếc tẩu thuốc đắt tiền đang phì phà khói.

Người thứ hai cũng là nam nhân. Nhưng cách ăn mặc thì khác hẳn. Ông ta bận bộ y phục đặc trưng của người dân tộc thiểu số, với khố và áo bằng thổ cẩm, miệng cũng ngậm tẩu thuốc, nhưng là loại tẩu bằng thân tre dài hơn hai tấc. Loại tẩu thuốc của hầu hết người dân tộc vùng rừng núi hay dùng.
Người thứ ba là một nữ nhân. Đúng hơn đó là một cô gái rất đẹp, mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết, nổi bật giữa cây xanh đất đỏ vùng Tây nguyên này.
Cả ba người cùng đi về một hướng, trước sau và chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng. Bỏ lại sau lưng chiếc xe hơi bóng lộn. Người chứng kiến từ đầu sự việc là một cậu trai mười bảy tuổi tên gọi là A Miên. Cậu mê mẫn ngắm nhìn những người sang trọng kia, đặc biệt là với cô gái đi sau cùng. Đã từ lâu lắm rồi, A Miên chưa hề thấy người con gái thị thành nào đẹp như thế tới đây, nên mê nhìn mà quên cả giỏ cá vừa bắt được dưới suối, đang nhảy ra khỏi giỏ, biến vào bụi rậm!
Chợt Miên kêu khẽ:
– Cô ấy đánh rơi chiếc khăn tay!
Anh chàng thiếu niên tốt bụng vội quên giỏ cá, chạy tới nhặt chiếc khăn lên nhìn ngắm, lạ lẫm…
Chiếc khăn tay màu hồng nhạt thơm lừng mùi nước hoa khiến A Miên phải buột miệng:
– Thơm quá!
Trên một góc khăn có thêu hình đóa lan rừng và một con bướm, cả hai đều cùng một màu tím nhạt, cùng hai chữ L Đ lồng vào nhau, mềm mại, xinh xắn.
Định chạy theo trả lại cho cô gái, nhưng vừa bước được hai bước thì tự dưng A Miên khựng lại. Hương thơm dịu từ chiếc khăn đang làm cho anh chàng chùn bước, lưỡng lự… Cuối cùng thay vì đem trả, Miên lại đút chiếc khăn vào túi áo rồi quay lại chỗ giỏ cá. Hai con cá vừa bắt được đã xổng mất, nhưng chưa kịp tìm thì A Miên đã giật mình khi nhìn lại không còn thấy chiếc xe hơi đâu nữa.
– Mới đây mà?
Lúc nãy A Miên đã quan sát kỹ, chính người đàn ông mặc âu phục màu xám lái xe, hai người kia ngồi, kẻ trước người sau, ngoài ra không còn ai, vậy ai lái xe đi chỉ trong nháy mắt?
Nhìn xuống phía trước, nơi dẫn xuống vực sâu mà đã đôi lần A Miên nghe kể chuyện có vài chiếc xe đã tuột thắng lao xuống đó. Anh chàng còn đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe một tiếng rầm vang lên từ phía vực!
– Chiếc xe rơi xuống vực!
Bỏ chiếc giỏ nằm lăn lóc đó, A Miên cắm đầu chạy về nhà. Vừa tới trước hàng rào cổng, cậu ta đã kêu to:
– Tai nạn ba ơi!
Ông A Mạn đang làm cỏ sau vườn, nghe kêu thì ngẩng lên hỏi:
– Gì mà như ma đuổi vậy?
A Miên lắp bắp:
– Xe rơi xuống vực!
Ông Mạn vừa rồi cũng đã nghe tiếng rầm vang lên nên không ngạc nhiên lắm!
– Có ai việc gì không?
A Miên đem mọi chuyện thuật lại và kết luận:
– Cũng may cả ba người trong xe vừa rời khỏi xe đi về phía suối Máu.
– Rồi họ đã biết xe bị tuột xuống vực chưa?
A Miên lắc đầu:
– Lúc con chạy về đây thì chưa thấy họ trở lên. Có cả một cô gái nữa.
Nghe con kể không đầu đuôi thì ông Mạn lắc đầu:
– Cái thằng, vẫn cái kiểu kể chuyện tào lao. Đang nói chuyện chiếc xe chưa xong, lại cô gái nào đó nữa…
A Miên, chợt thọc tay vào túi rồi lôi ra chiếc khăn tay thơm phức. Vừa trông thấy, bỗng ông Mạn nhào tới chụp lấy xem ngay.
– Cái… cái này… ở đâu con có?
Miên định giấu, nhưng vốn tính thật thà, nên cậu ta đành nói ra:
– Con nhặt được của một người.
– Của ai?
– Của cô gái đi trên chiếc xe vừa rơi xuống vực.
Vừa rồi khi nghe con trai thuật chuyện có mấy người kinh đi trên xe đi về phía suối, ông Mạn chưa kịp hỏi, giờ ông hỏi kỹ hơn:
– Họ là ai?
Miên đáp:
– Con cũng không biết. Lúc vừa ở suối lên thì con thấy có một người đàn ông bận âu phục, đầu đội mũ phớt, ngậm ống điếu kiểu Tây, một người dân tộc và một cô gái mặc váy đầm trắng. Cô ấy là chủ nhân chiếc khăn tay này.
Bỗng dưng Miên thấy cha mình run rẩy, làm rơi chiếc rựa chặt cây trên tay xuống đất:
– Cha bị sao vậy?
Sắc mặt ông Mạn biến đổi xanh dờn. Ông nói mà như nói với ai đó trong cõi vô hình:
– Không lẽ… họ về sao? Cả Hậu, già làng B’Râu và Tuyết Lan nữa? Họ đó sao?
A Miên phải chụp tay cha, hỏi lại:
– Cha nói ai vậy?
Ông Mạn giờ mới bừng tỉnh, ông vẫn lảm nhảm:
– Nếu thật là họ thì… trời ơi!
Rồi bất thần ông vụt chạy ra cửa trước, nhắm hướng suối Máu mà lao tới. A Miên không hiểu chuyện gì cũng tức tốc chạy theo. Hai cha con kẻ trước người sau theo con đường cũ lúc nãy mà A Miên đã đi, chạy thật nhanh. Chỉ chưa đầy mười phút sau thì hai cha con tới bên dòng suối, nước đang chảy xiết, bốn bề im ắng, không một bóng người.
Đang còn nhìn quanh, bỗng A Miên reo lên:
– Có vật gì của ai kìa cha!
Trước mặt họ, cách chừng chục bước chân, có một bộ áo váy trắng, một đôi giày Tây cao gót cũng màu trắng, nằm phơi trên cỏ.
Lần này thì ông Mạn gào lên:
– Tuyết Lan!
Trên ngực chiếc váy có cài một đóa lan màu tím, mà nếu ai sành về lan ắt biết đó là lan Hồ Điệp. Hình như đây là một biểu tượng mà chỉ có ông Mạn mới biết. Cho nên, gần như ông đã khẳng định:
– Chính là nàng ấy! Tuyết Lan ơi, em ở đâu?
Ông Mạn gọi thật to, khiến tiếng ông vang vọng cả một vùng, trôi theo dòng suối nước đang cuồn cuộn chảy. Một lần… Hai lần… và đến cả chục lần như vậy, ông Mạn vẫn gọi đúng cái tên Tuyết Lan! Nhưng đáp lại lời ông chỉ có tiếng gió rừng và âm thanh róc rách của nước suối chảy.
Thấy cha mình càng lúc càng bị kích động, A Miên phải gọi giật ngược:
– Cha! Đâu có ai mà cha gọi hoài vậy?
Bấy giờ ông Mạn mới ngừng gọi, cầm chặt chiếc váy trong tay, ông thảng thốt:
– Nàng về đây rồi sao lại biến đi đâu! Dòng suối ư… lại dòng suối này ư?
Lúc ấy Miên lại phát hiện thêm chiếc mũ phớt và đôi giày nam hai màu nâu và trắng, liền gọi cha:
– Còn cái này nữa đây, cha!
Ông Mạn nhìn thấy là nhận ra ngay:
– Của thằng ấy. Thằng Hậu đây mà!
Miên nhớ lại, lúc nãy nó thấy mấy người trên xe hơi mặc những quần áo này. Nó hiểu ra:
– Ba đang nói tới mấy người lúc nãy!
Quay sang chụp tay con, ông Mạn hỏi dồn:
– Họ đâu rồi?
A Miên lắc đầu:
– Con đâu biết, có thể họ xuống suối tắm…
Bỗng ông Mạn ôm đầu gục xuống, giọng ông thê lương đến lạ lùng:
– Họ đã tắm suối gần chục năm rồi mà đâu có lên!
Miên chẳng hiểu, hỏi lại:
– Cha nói ai?
Ông Mạn khóc nức nở, vai run lên từng hồi. Bỗng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi xoáy ngay chỗ cha con ông đang đứng. Miên phải bám lấy cha mới giữ cho cả hai không bị cơn lốc xoáy xô đi. Nhưng những quần áo ông Mạn cầm trên tay và mấy món còn nằm trên cỏ đã theo gió bay tung theo gió, lùa ra giữa dòng suối!
Ông Mạn hốt hoảng bất kể hiểm nguy, đã vùng tay ra khỏi con, lao về phía trước. A Miên bằng bản năng tự nhiên, chụp lấy áo cha, kéo lại nên giữ không để ông lao xuống suối. Mà cú lao đó đồng nghĩa với sự tự sát, bởi bên dưới là những tảng đá nhô lên chẳng khác gì cái bẫy giết người.
Kéo cha mình ra bờ suối, Miên trấn an:
– Có thể họ đã trở lên rồi.
Nhưng ông Mạn hầu như không còn nghe con trai nói. Ông cứ nhìn ra giữa suối rồi lẩm bẩm:
– Tuyết Lan, em nhẫn tâm với anh quá…!
Chợt có tiếng ai đó phía sau lưng hai cha con:
– Ông Mạn ơi, nhà có khách tìm!
Quay lại thấy Liêng Lây, người hàng xóm, Miên hỏi:
– Khách nào vậy?
– Không biết. Có ba người khách sang trọng lắm. Họ đứng chờ nãy giờ. Về nhanh lên đi, hình như trong số họ có một cô gái đang bị té sông, đang mê man bất tỉnh.
Nghe đến đó tự nhiên ông Mạn vụt đứng lên, hỏi dồn:
– Họ còn ở đó không?
Không đợi đáp, ông ta chạy trước, A Miên theo sau hỏi Liêng Lây:
– Họ có nói tìm cha tui về chuyện gì không?
Liêng Lây lắc đầu:
– Tui hổng biết. Có một người B’Râu cùng đi, hình như biết cha Mạn của mày là thầy lang, họ muốn chữa trị cho người bệnh sao đó.
Lúc họ về tới nơi thì chẳng có người khách nào.
Liêng Lây quả quyết:
– Mới rồi họ còn đứng đây. Họ có ba người, hai người đàn ông khiêng một cô gái mình mẩy ướt sũng nước.
Chợt nhìn thấy chiếc váy trắng và đôi giày cao gót, Miên kêu lên:
– Cái này mới hồi nãy đây…
Ông Mạn ngồi sụp xuống ngay ngạch cửa, ông đã hiểu, nên bảo Liêng Lây:
– Anh không phải nói gì về họ nữa, tôi biết họ rồi. Họ không còn ở đây nữa…
A Miên cố hỏi, nhưng cha vẫn im thin thít. Khi Liêng Lây về rồi ông mới bảo con trai:
– Con ở nhà, đừng đi theo cha. Để cha làm cho xong việc này đã…
Ông bảo thêm A Miên:
– Con đem cái áo, đôi giày này cất vào chỗ cha cất các giấy tờ, cả chiếc khăn tay nữa, đừng giữ trong mình.
Nói xong ông đi nhanh ra ngoài. A Miên không dám đi theo, nhưng rất lo lắng, đứng ngồi không yên.
Nghe lời cha, Miên đem cất các đồ vật. Nhưng khi cậu cầm đưa tới chỗ cất giữ thì đột nhiên tất cả biến mất! Duy chỉ có chiếc khăn tay thì còn lại, Miên sợ nó biến mất nên vội nhét vào túi áo. Điều làm cho cậu ngạc nhiên là hương thơm phát ra nhiều hơn, hình như không phải từ chiếc khăn tay. Miên có cảm giác như cô gái chủ nhân chiếc khăn tay đang hiện diện trong nhà, bởi hương thơm nức mũi ấy chỉ có thể phát ra từ chính thân thể cô ta?
A Miên nhìn quanh và bỗng dưng rùng mình. Một cảm giác sợ hãi đang lan dần trong đầu của Miên. Và cũng lúc này anh nhớ những lời cha khi nhắc tới người nào đó tên là Tuyết Lan. Tuyết Lan là ai? Bỗng dưng Miên chợt hiểu, kêu lên:
– Dòng suối máu!
Một lần nữa Miên đuổi theo cha.

A Miên đi dọc theo bờ suối một đoạn dài mà vẫn không thấy bóng dáng của cha nên lo lắng vô cùng. Lúc đi ngược trở lại, về hướng chỗ vực sâu, nơi chiếc xe rơi lúc nãy, thì phát hiện hương thơm càng lúc càng gần.
Cuối cùng Miên lần xuống những bậc đá nhấp nhô, leo xuống vực sâu, nơi đã từ lâu Miên chưa một lần đặt chân tới.
Trời chiều dần…
Bất chợt Miên nhìn thấy một bóng người đang ngồi phục trước một mô đất giữa hai phiến đá to. Bước tới gần thì Miên hốt hoảng kêu lên:
– Cha!
Ông A Mạn hầu như không hay biết khi Miên bước tới gần. Ông vẫn ngồi bất động.
– Cha!
A Miên lay vai cha thì càng kinh hãi khi phát hiện ông đã ngất đi.
– Cha!
Ôm chầm lấy cha, nhận ra người còn nóng, nghe vẫn còn nhịp nhẹ, Miên định cõng cha lên lưng chạy về nhà.
Nhưng vừa khi ấy anh nhận ra chiếc váy trắng và đôi giày cao gót đang nằm trước mô đất giống như ngôi mộ. Thì ra hương thơm phát ra từ chỗ này.
Miên ngẩn người một lúc, nếu không phải vác cha trên vai thì chắc anh đã còn đứng đó thêm một lúc nữa.
Cõng cha về tới nhà thì ông tỉnh lại. Câu đầu tiên ông thốt lên là hỏi:
– Con thấy gì ở chỗ ấy?
– Chỗ ngôi mộ?
– Có phải chỗ nấm đất vừa rồi?
Ông Mạn thở dài:
– Là cô Tuyết Lan và hai người đàn ông?
Ông Mạn gật đầu, giọng buồn bã:
– Cả ba người họ ở trong đó. Mà đáng lý ra chính ta phải chôn họ tử tế, mỗi người một mộ mới phải…
Biết con không hiểu, ông tiếp tục kể:
– Ba người mà con nhìn thấy đi chung xe sáng nay chính là ba người nằm trong ngôi mộ đó!
Miên giật nảy người:
– Họ là… hồn ma?
Ông Mạn gật đầu:
– Những oan hồn về đòi mạng!
Miên càng kinh ngạc hơn:
– Đòi mạng… ai?
– Ta!
Ông Mạn đáp lạnh lùng. Rồi bất ngờ đứng lên đi thẳng vào trong. Từ bên trong ông hỏi vọng ra:
– Chiếc áo và đôi giày đâu?
– Đã biến mất ngay lúc cha vừa ra khỏi nhà. Mà vừa rồi con thấy chúng ở chỗ ngôi mộ.
Ông Mạn nhẹ thở dài:
– Ta quên khuấy mất.
Rồi ông chợt nhớ ra:
– Ta hiểu rồi! Sáng nay con nhìn thấy cảnh chiếc xe lao xuống vực là cách mà Tuyết Lan muốn con hiểu là có người chết bằng cách đó. Chiếc xe lúc sáng lao xuống là xe không, nhưng mười tám năm trước thì trong xe có đến ba người! Cả ba đều đã chết. Trong đó có Tuyết Lan.
Miên thắc mắc:
– Sao cha rành chuyện ấy?
Giọng ông Mạn như tiếng kêu ai oán:
– Bởi ta chính là người làm cho chiếc xe mất thắng, lao xuống vực, trong lúc họ vô tình không hay biết?
Miên ngơ ngác:
– Cha nói thế có nghĩa là… là…
– Là kẻ giết người!
A Miên lần đầu tiên nghe cách nói chuyện đầy xúc động của cha. Anh đưa mắt nhìn thẳng vào cha. Ông Mạn hạ thấp giọng hơn:
– Mà kẻ giết người có dự mưu. Nạn nhân lại chính là người yêu của mình. Còn gì ác và đáng nguyền rủa hơn!
Ông bất ngờ hỏi:
– Chiếc khăn tay còn không?
A Miên móc nó ra khỏi túi:
– Còn đây, cha.
Ông cầm lấy, mở rộng chiếc khăn ra, nhìn vào hình thêu, nấc lên:
– Đóa lan Hồ Điệp là tên của nàng ấy, còn ba chính là con bướm này. Ba là Điệp chớ không phải A Mạn như con và mọi người biết giờ đây.
Không để cho Miên hỏi lôi thôi, ông chủ động kể tiếp:
– Mười tám năm trước, trên chiếc xe nhà của Tuyết Lan, trên đường đi Đà Lạt, có cả thảy bốn người: Cha, Tuyết Lan, Hậu và ông già B’Râu. Ông già B’Râu là quản gia đồn điền trà cho nhà Tuyết Lan, theo xe lên Đà Lạt tiếp quản công việc thay người quản gia cũ vừa nghỉ việc. Và đó là chuyến đi cuối cùng của ông ta…
A Miên sốt ruột, chặn ngang lời cha:
– Nhưng tại sao những người kia chết còn cha thì không?
Ông Mạn hơi lưỡng lự, một lúc sau mới lấy từ trong áo ra một tập giấy đã nhàu nát qua thời gian, đưa cho con trai:
– Cha viết ra kể hết mọi việc, đợi khi con đủ mười tám tuổi mới đưa con đọc. Bởi khi đó con mới đủ trưởng thành để tiếp quản cơ ngơi này của cha và cũng là thời điểm cha ra đi. Đi để đền tội… Tuy nhiên…
Ông ngừng lại như để lấy can đảm:
– Hiện nay phải còn gần một năm nữa con mới đủ tuổi. Nhưng không còn kịp nữa rồi, e rằng nếu cha không cho con biết thì cha sẽ không còn sống trên cõi đời này nữa. Cha muốn con hiểu hết mọi việc và lập tức rời khỏi nơi này. Con hãy đọc một mình. Còn cha, cha cần nghỉ ngơi một lát…
Ông đi vào trong. A Miên cầm xấp giấy đã úa vàng, lòng bồn chồn không yên…
…“Tuyết Lan rủ đi đồn điền chơi mấy hôm, mình nhận lời ngay. Bởi đây không phải lần đầu, mà đã vài lần rồi, Lan và mình thường lợi dụng những chuyến đi như thế này để hẹn hò và hưởng với nhau những giây phút tuyệt vời nhất của cuộc tình đã kéo dài ngót ba năm, dù cha mẹ Lan không đồng tình chuyện mình và Tuyết Lan yêu nhau, nhưng Lan thì không màng tới điều đó. Nàng thường nói với mình rằng khi yêu thì con tim có lý lẽ riêng của nó, không phải cha mẹ quyết định là được!
Tuy nhiên, sáng nay khi Lan lái xe tới nhà đón mình đi thì con tim mình như vỡ tung ra, khi trên xe còn có một người con trai khác! Tuyết Lan vẫn hồn nhiên giới thiệu người đồng hành mà mình không mong đợi…
– Đây là Hậu, người bạn thuở thơ ấu của Lan. Anh ấy du học ở Pháp vừa về. Hậu sẽ cùng chúng ta lên đồn điền…
Trong suốt đường đi, khi Tuyết Lan lái xe, thỉnh thoảng Hậu lại quàng tay qua vai nàng, thân mật quá trớn ngay trước mặt mình. Vậy mà Lan chẳng có một phản ứng gì dứt khoát. Đôi lúc nàng lại lên tiếng:
– Văn minh phương Tây thoải mái hơn tập quán cổ hủ của ta nhiều, phải không Điệp!
Nàng còn cố ý chọc tức mình nữa! Mình đã bắt đầu nóng mặt. Nhưng cũng chưa lên đến đỉnh điểm, cho đến khi xe dừng lại uống nước ở một quán bên đường. Tuyết Lan đi nhà vệ sinh, anh chàng Hậu đi theo và mình có linh tính không hay nên cũng đứng lên theo sau họ. Và chuyện động trời đã xảy ra. Nó diễn ra ngay trước mắt mình: Mình bắt gặp hai người đang hôn nhau trước cửa phòng vệ sinh. Tuyết Lan hơi lúng túng, nhưng vẫn cười chống chế.
– Tụi em vẫn hôn nhau từ nhỏ. Anh em, bạn bè mà!
Mình tức đến nghẹn cả lồng ngực, nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh, mình cười gượng rồi đi nhanh lên xe ngồi ngay chỗ tay lái. Khi họ trở ra, mình đề nghị:
– Ngồi không anh bức rứt quá, vậy em và anh Hậu ngồi băng sau, để anh lái cho.
Mình vẫn lái xe của Lan, nên nàng đồng ý ngay. Tới Định Quán, Tuyết Lan bảo:
– Anh ngừng lại đón ông già B’Râu, ba thuê ông ấy lên giữ đồn điền thay ông Muôn vừa nghỉ việc.
Sau khi rước lão B’Râu lên xe, mình đề nghị:
– Còn sớm vậy mình ghé suối Máu để thư giãn, đồng thời cho anh Hậu ngắm cảnh.
Tuyết Lan từng cùng mình ghé qua thắng cảnh ấy, nên tán thành ngay:
– Hay đấy!
Lúc ghé Suối Máu, mình chủ động đề nghị:
– Các bạn xuống ngắm cảnh, mình ở lại chỉnh lại cái thắng xe, hình như thắng không ăn.
Thật ra mình đã xả bỏ thắng tay, chỉ chêm hờ một cục đá nhỏ dưới bánh xe trước. Sau hơn mười phút ngắm suối, khi họ trở lại xe, mình cố tình mở cửa chờ họ lên trước, tìm cách kéo Tuyết Lan lại. Nhưng Hậu đã giằng mạnh Lan ra, đẩy cô nàng lên xe, chừng như cố không để mình thân mật với Lan! Tuyết Lan hình như hiểu ý mình lúc đó, nên muốn dừng lại, nhưng không còn kịp nữa, nàng đã bị Hậu xô nhanh vào băng sau vừa cười hô hố!
Vừa khi ấy chiếc xe đậu chỗ dốc lại không gài thắng tay, nên tuôn nhanh tới trước. Mình quýnh lên bởi có Lan trong xe, nên lao theo cố giữ chiếc xe lại. Nhưng đã quá trễ, chiếc xe đã lao nhanh xuống vực. Mình nghe những tiếng thét kinh hoàng của Tuyết Lan và cả Hậu nữa! Rầm một tiếng. Âm thanh ghê rợn đó có lẽ ám ảnh mình suốt đời!
Hối hận, bàng hoàng! Mình đã ở lại suối Máu nhiều ngày, cố leo xuống vực sâu tìm thi thể họ, nhưng hoàn toàn vô vọng. Những người quanh vùng bảo rằng có thể cả chiếc xe và thi thể họ đã chìm dưới dòng suối sâu, mà đoạn suối chảy qua đó như một cái hố sâu, nghe đồn là ăn thông ra một nơi nào đó cách vài cây số!
Vừa ăn năn, hối hận lại vừa sợ trách nhiệm, nên mình không trở về nhà. Trốn biệt ở vùng suối Máu này.
Vừa hy vọng kiếm tìm tung tích Tuyết Lan, vừa tránh mọi người. Đó là lý do mình đổi tên thành một người thiểu số, từ nay mình là A Mạn.
Vào một đêm, lúc giật mình tỉnh giấc mình nghe tiếng ai đó gọi vọng vào, bảo mình ra nhận con! Mình còn đang ngơ ngác thì đã nghe tiếng trẻ con khóc bên ngoài! Mình bước ra soi đèn thì bắt gặp một trẻ sơ sinh bọc trong một cái chăn bông ướt đẫm nước. Đứa bé nhìn vào mình và càng khóc lớn. Mình chưa biết phải làm gì thì nghe âm thanh giống như lúc nãy vọng lại:
– Con anh sao còn chưa nhận? Nó bị rơi theo em dưới suối, em chết, nhưng số nó chưa tận, nên đủ ngày tháng em sanh nó ra, gởi lại cho anh nuôi!
Nhớ trước lúc chết, Tuyết Lan từng báo tin là nàng có thai được hai tháng! Vậy ra…
Mình bàng hoàng ôm đứa trẻ sơ sinh vào lòng thấy chung quanh nó ướt sũng, nhưng thân thể nó thì ấm, nên mình ẵm nó đưa ngay vào nhà. Từ hôm đó mình bỗng dưng có con! Để mọi người không dị nghị, mình nói dối rằng nhặt được nó trong rừng, thấy tội nghiệp nên đưa về nuôi. Mình đặt tên cho nó là A Miên.
Tháng ngày trôi qua… chuyện cũ dần trôi vào quên lãng. Hồn phách Tuyết Lan cũng không ám mình nữa. Có lẽ nàng cảm thông và tha thứ cho mình, bởi mình đã cưu mang giọt máu còn lại khá chu đáo.
Lúc A Miên lên mười tuổi thì mình nằm mộng thấy có một ông lão râu tóc bạc phơ, gọi đúng tên mình và bảo: Khi nào thằng bé A Miên sắp mười tám tuổi thì có chuyện xảy ra đấy! Coi chừng trong hai người, nhà ngươi và thằng bé, sẽ có người mẹ về bắt đi đấy!
Ngày… tháng… năm…
– …………”
Những trang nhật ký viết đến đó thì dứt. Vừa đọc xong A Miên đã gọi lớn:
– Cha ơi!
Không nghe cha lên tiếng, Miên chạy thẳng vào giường. Không có ông A Mạn ở đó.
Linh tính có điều chẳng lành, Miên lại chạy về hướng suối Máu. Leo xuống vực mất hơn hai chục phút và Miên đứng sựng lại vài giây rồi mới thét lên:
– Cha!
Ông A Mạn toàn thân đầy máu, đang nằm ngửa trên nấm đất hình ngôi mộ. Khi Miên tới xem thì biết chắc cha mình đã ngừng thở, cây rựa chặt cây của ông thường ngày đang cắm sâu vào bụng, mũi rựa xuyên thẳng xuống đất!
– Cha ơi!
Tiếng gọi của Miên nghe giống như tiếng của ông A Mạn khi gọi Tuyết Lan. Lần này âm thanh của Miên còn vang xa và vang rất lâu theo gió rừng.

Thay vì chôn ngay xác cha mình, A Miên tự quyết định một mình đào nấm đất giống như ngôi mộ chỗ ông A Mạn nằm chết. Đào xuống không sâu lắm thì gặp ba bộ xương người còn nguyên vẹn, nằm tách biệt nhau. Có một bộ xương nhỏ hơn hai bộ kia, chừng như của người nữ. Miên nhặt được từ cổ của hài cốt một sợi dây chuyền có chiếc mặt ngọc màu xanh còn nguyên vẹn, chiếc mặt ngọc hình cánh hoa Lan Hồ Điệp!
– Bà Tuyết Lan!
Tự dưng có mùi hương thơm quen thuộc bay ra từ bộ xương ấy, khiến Miên buột miệng:
– Chính bà ấy! Chính là… mẹ!
Miên sụp xuống, chấp tay lạy liền mấy lạy, vừa kêu khẽ:
– Mẹ!
Rồi chẳng cần suy nghĩ, A Miên tách bộ xương của mẹ mình ra, đặt nằm cạnh thi thể của cha, chung trong mộ huyệt vừa mới đào. Anh khấn thành kính:
– Con xin cha mẹ hãy ở bên nhau mãi! Con xin mẹ tha thứ cho cha, cha con khổ lắm rồi…
Thế là ở mảnh đất nhỏ dưới vực sâu đó mọc lên hai nấm mộ. A Miên chỉ khắc lên mộ bia hình đóa hoa lan và con bướm, chớ không để tên. Anh nói như một lời thề:
– Con sẽ mãi mãi ở bên cha mẹ!

Một năm sau ngày A Mạn mất thì xóm suối máu hay tin A Miên lấy vợ: Cô dâu là người con gái lạ từ đâu tới chẳng ai biết. Chính A Miên cũng hết sức ngạc nhiên khi vào một đêm anh nghe có tiếng ai gọi tên mình ngoài cửa. Tiếng nghe rất quen:
– Ra mà đón vợ con vào. Phải sống cho thật hạnh phúc, đừng bao giờ như cha mẹ!
A Miên mở cửa ra thì bắt gặp một cô gái đang đứng co ro ngoài cổng. Mở cửa cho cô ta thì cô nàng rất tự nhiên nói:
– Em là Dạ Lan. Em sẽ ở đây cùng anh!
A Miên hỏi nàng quê quán, cha mẹ, thì Dạ Lan chỉ đáp mơ hồ:
– Em cũng không nhớ mình ở đâu nữa. Khi sanh ra được mấy ngày thì em hôn mê cho đến đêm qua mới tỉnh lại, rồi chẳng biết ai đưa em tới đây, nói là về với chồng! Anh là A Miên?
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, đủ để hai người gắn bó với nhau. Trong thâm tâm họ hiểu là có một nguyên nhân sâu xa nào đó đã đưa họ đến và sẽ bên nhau dài lâu. Nhưng đâu nhất thiết phải hiểu thêm làm gì, khi đã là duyên nợ…
Đôi vợ chồng trẻ sống gắn bó, yêu thương nhau chân thành. Họ thường xuyên ra thăm mộ cha mẹ. Cô con dâu Dạ Lan luôn quỳ trước mộ rất lâu và khấn vái những gì rất thành khẩn mà dù muốn biết, nhưng Miên không làm sao biết được.
Dòng suối Máu vốn lâu đời có màu nước đỏ như máu và cũng chính vì thế nên có tên như vậy. Bỗng dưng nước không còn đỏ nữa. Màu nước trở nên trong xanh như bao dòng suối khác. Cũng chẳng hiểu tại sao…

HẾT

mimi
23 tháng 3 2019 lúc 20:52

HI HI tại tớ không có việc làm , có cái tớ copy đó

mimi
24 tháng 3 2019 lúc 13:13

Năm 1949…

Cuộc kháng chiến chống Pháp của toàn dân đang đến hồi ác liệt. Cả một vùng rộng lớn thuộc tứ giác Long Xuyên, Rạch Giá, Hà Tiên hầu như không còn chỗ ở.
Con đường nhựa đi từ Rạch Giá lên Hà Tiên nhiều đoạn bị tàn phá tan nát, nhà cửa bị phá bỏ để ngăn không cho quân Pháp đi càn quét. Con sông cập theo tỉnh lộ cũng bị ngăn lại bởi cảng Sóc Xoài. Do đó trong vòng từ Nam Thái Sơn qua Lình Quình – Cà Bây Ngộp về núi Trầu Hà Tiên đi lại khá thoải mái…
Hoàng, chàng trai tiểu tư sản gốc Long Xuyên đi làm ăn xa, hầu như không định cư ở nơi nào nhất định. Nơi nào cũng là nhà. Bởi vậy, nên anh chàng có nhiều dịp qua lại đoạn kinh đi Hà Tiên đó. Và hôm nay cũng như thường lệ. Hoàng một mình, một xuồng ba lá, chiếc con cóc, định bụng sẽ cố gắng bơi đến Lình Quình mới tìm nhà người quen trú qua đêm…
Đêm đó trời đột nhiên đổ mưa to. Cơn mưa như thác đã làm cho mặt sông mờ mịt, sóng lớn, nên cuối cùng Hoàng phải tấp ghe vô một bụi cây de ra sông để trốn tạm. Nhưng cũng không được lâu, một lát sau chiếc xuồng nhỏ của Hoàng đã ngập đầy nước, có tát cách nào cũng không kịp.
Nhìn chung quanh lúc ấy chẳng hề thấy có một ánh đèn nào, chứng tỏ chẳng có nhà ở gần, nên Hoàng hơi lúng túng. Cuối cùng anh quyết định ráng sức kéo chiếc xuồng lên bờ, cột chặt vào gốc cây và chạy đi tìm nơi trú mưa.
Phải mất gần mười lăm phút sau, Hoàng mới lờ mờ thấy phía trước một ngôi nhà, không rõ lắm, nhưng Hoàng đoán là một ngôi nhà khá lớn. Chẳng thấy ánh đèn, nhưng Hoàng cũng chạy thẳng vào, hy vọng khi gọi to thì người trong nhà sẽ nghe.
– Có ai trong nhà không? Tôi bị mắc mưa lớn quá…
Không ai đáp. Hoàng đấm mạnh vào cửa và chờ…
Vẫn im lặng. Lúc ấy Hoàng mới nhìn rõ hơn, đây là ngôi nhà xây bằng gạch, khá cũ nhưng khá bề thế. Trong đầu Hoàng thoáng nhớ chuyện thiên hạ từng kể về một ngôi nhà xưa bị bỏ hoang… Hay chính là nơi này Hoàng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, anh lại đập cửa thêm nhiều lần nữa, cho đến khi hai bàn tay tê buốt, đau nhói mà vẫn không có ai ra mở cửa. Anh lẩm bẩm:
– Đích thị là nhà hoang.
Nhưng mặc, giờ phút này đối với Hoàng đây là một nơi trú lý tưởng để qua cơn mưa lớn, nên anh tìm một chỗ có vẻ khô ráo ở ngoài hiên, đặt chiếc ba lô xuống, anh thở phào nhẹ nhõm. Ít ra với chỗ này anh cũng qua được cơn mưa khắc nghiệt này.
Mưa vẫn tiếp tục nặng hạt. Lúc này Hoàng mới chợt nhận ra là bụng mình đói meo, bởi lúc chiều anh cứ nghĩ bụng chờ đến khi nào đến nhà người quen mới ăn cơm. Giờ thì ráng mà chịu đựng thôi, có thể là suốt cả đêm…
Vừa lạnh do quần áo ướt sũng, lại đói cồn cào nên Hoàng bắt đầu nghe choáng váng, anh phải ngã lưng đại ra nền gạch. Cứ thế, anh đi vào giấc ngủ…

– Tỉnh lại Anh Hai ơi!
Giọng một cô gái và một giọng nữ khác hỏi lại:
– Coi xem anh ta có sốt không?
Một giọng thứ ba, cũng là nữ, cất lên:
– Cho anh ta một chén cháo chắc là tỉnh thôi, hình như là đói lắm.
Hoàng nghe hết, nhưng đôi mắt chừng như bị ai đó đè chặt không tài nào mở ra được. Anh chỉ có thể động đậy đôi tay và vô tình chạm vào một bàn tay của ai đó bên cạnh thật mềm mại, ấm áp lạ thường. Có tiếng kêu lên:
– Chị Hai, anh ta chạm vào tay em, còn nắm nữa!
Có tiếng cười khúc khích:
– Giúp đỡ anh chàng dậy đi, còn đợi gì nữa!
Cô gái rút tay ra khỏi tay của Hoàng, nhưng chỉ vài giây sau cũng chính cô nàng lòn tay qua cổ anh, đỡ nhẹ lên. Bây giờ Hoàng choàng mở mắt. Đầu tiên do còn chưa quen với ánh đèn đột ngột, nên Hoàng vội nhắm mắt lại ngay. Phải mấy giây sau anh mới từ từ mở ra và… kinh ngạc khi thấy trước mặt mình có ba bóng người đang đưa mắt nhìn chòng chọc vào, Hoàng kêu khẽ:
– Các cô là…
Người lớn nhất, có lẽ người được gọi là chị Hai nãy giờ, lên tiếng trước:
– Đây là nhà chúng tôi. Hồi đầu hôm, trong cơn mưa chúng tôi bắt gặp anh nằm ngất lịm ở ngoài hiên, nên mới đem vào đây. Anh đã mê man suốt mấy giờ liền, cứ tưởng là…
Cô này ngừng lại, cô gái áo hồng tiếp lời:
– Tụi này cứ sợ anh chết thì mang họa. Cũng may…
Cô gái còn lại nhanh nhẩu bưng tới một chén cháo còn nghi ngút khói:
– Tôi đã nấu sẵn cho anh nồi cháo, ăn đi sẽ tỉnh.
Giờ đây Hoàng mới tỉnh táo, anh nhìn kỹ hơn thì thấy cả ba cô gái cô nào cũng trẻ, đẹp và có vẻ thân thiện, tự nhiên. Cô Hai, áo vàng lại lên tiếng:
– Tôi là chị lớn trong nhà tên là Xuân Hương. Còn con áo hồng này là Hạ Liên, con nhỏ nấu cháo cho anh là Thu Hoa. Nói thiệt với anh từ nào đến giờ nhà này chưa tiếp đàn ông, lại tiếp một cách đặc biệt như vầy, cho nên nếu mấy em tôi có ăn nói điều gì làm anh không hài lòng thì…
Cô út Thu Hoa cười khúc khích cướp lời:
– Thì ráng chịu!
Cô ba Hạ Liên cũng không vừa:
– Mà có khiếu nại cũng chẳng có ai ở đây. Bọn này không cha mẹ, anh em khác…
Chỉ trong mấy câu ngắn gọn, họ đã giới thiệu một cách cặn kẽ về thân thế. Hoàng có vẻ vững tâm hơn, giờ anh mới lên tiếng:
– Xin cám ơn sự giúp đỡ của các cô. Quả tình nếu không thì giờ này chắc là tôi đã chết cóng ngoài hiên. Cơn mưa lớn quá…
Hoàng cố đưa mắt nhìn ra ngoài xem còn mưa không nhưng các cửa sổ đều đóng kín. Cô Hai Xuân Hương trấn an khách:
– Mưa đã ngớt rồi, anh có muốn đi cũng chẳng thể được, bởi quần áo còn ướt, chúng tôi đang phơi.
Hoàng giật mình nhìn xuống thân, anh phát hiện đồ anh đang mặc là của con gái. Thì ra…
Hoàng ngượng ngùng:
– Xin lỗi.
Cô ba Hạ Liên che miệng cười, bảo:
– Thay đồ cho anh là chị Hai tôi. Chỉ phải nhắm mắt lại đó!
Thấy họ rất tự nhiên nên Hoàng cũng bớt thẹn, anh dần tự tin hơn, đùa lại:
– Đời con trai của tôi coi như tiêu rồi! Bị bóc trần rồi…
Cả ba cô gái kêu lên ngượng nghịu rồi ù té chạy ra khỏi phòng. Lúc này Hoàng lại nghe cồn cào, anh cầm chén cháo nuốt vội. Cháo nóng thật ngon. Chỉ một loáng anh đã ăn hết sạch. Bụng vẫn còn đói, nhưng không tiện xin thêm, nên Hoàng nhẹ đặt chén xuống. Chẳng ngờ đã thấy cô út đứng cạnh từ lúc nào rồi, cô ta ân cần mời:
– Biết anh đói nên tôi đã nấu một nồi cháo đầy, với cá lóc đó nghen.
Hoàng ăn một hơi hết ba chén cháo, nghe vững bụng và khỏe hẳn. Bây giờ cả ba cô gái mới lại tề tựu đông đủ, họ lại nói cười tự nhiên. Cô Ba lên tiếng hỏi:
– Anh từ đâu tới mà ngang qua đây giờ này?
Hoàng thú thiệt:
– Tôi từ Nam Thái Sơn, định đi Núi Trầu. Không ngờ bị nạn ở đây. Mà này, từ nào đến giờ tôi đi ngang đây nhiều lần sao không thấy ngôi nhà này?
Cô Hai nghiêm giọng:
– Ngôi nhà hoang ông Huyện Hổ mà anh cũng không chịu nghe?
Hoàng gật đầu:
– Có nghe về ngôi nhà hoang, nhưng nghĩ không có ai ở nên không bao giờ để ý. Nhưng sao…
Một cô chặn lời:
– Ở thời chiến tranh loạn lạc, lại ở nơi vắng vẻ này, ai dám công khai ở trong ngôi nhà như vầy.
– Có nghĩa là các cô ít khi ở đây?
Xuân Hương kể:
– Chúng tôi có nhà bà nội trong Vàm Rầy, chỉ vài tháng mới về đây một lần để quét dọn, nhang khói cho cha mẹ.
– Thảo nào…
Hoàng dần hiểu ra và giờ mới bắt đầu quan sát chung quanh. Ngôi nhà thật rộng, nhưng chung quanh tường đã có nhiều rêu phong, loang lỗ. Chỉ được cái là không có nhện giăng, ngói trên mái còn nguyên vẹn, nên che được nắng, mưa.
Cô gái lại tiếp:
– Hồi Tây mới qua, bọn nó chiếm nhà này tính làm đồn bót, bọn nó phong ba tôi làm Quận trưởng, nhưng ba tôi từ chối, ông âm thầm tính nửa đêm đốt nhà rồi bỏ đi. Nào ngờ bọn Tây phát hiện được, nó xử bắn cả ba mẹ tôi ngay trước sân nhà này. Cũng may chị em tôi ở nhà nội nên thoát nạn.
Nói đến đây cả ba cô gái đều nức nở khóc, làm Hoàng cũng mủi lòng, anh nghe mắt mình cay cay…
Cô ba Hạ Liên phá tan bầu không khí bằng câu nói:
– Tối mai anh Hoàng có dám lại đến đây chơi với bọn này không?
Hoàng ngập ngừng:
– Sợ e tôi phải đi.
– Kể cả khi chiếc xuồng đã bị trôi mất? – Cô chị hỏi.
Hoàng chợt nhớ lại chiếc xuồng được cột tạm ở sông. Anh bật dậy định chạy ra xem, nhưng các cô nàng đã ngăn lại.
– Vẫn còn mưa ngoài đó, vả lại đã có người kéo xuồng của anh đến chỗ an toàn rồi.
Hoàng còn bán tín bán nghi thì cô Hai Thu Hoa đã đưa tay chỉ ra cửa sổ:
– Xuồng đã cất kỹ trong nhà, anh cứ yên tâm ngủ ở đây cho tới bao giờ thích đi thì cũng chẳng mất xuồng.
Lúc đầu Hoàng không hề nhìn thấy khung cửa sổ, nhưng giờ đã có thể từ đây nhìn xuyên màn đêm, phát hiện lờ mờ một dãy nhà gần đó. Đúng là trời vẫn còn mưa dù có nhẹ hơn.
Hạ Liên lại lên tiếng:
– Nhờ ăn cháo nóng mới khoẻ lại, sao chưa nghe nói lời cám ơn nào vậy cà?
Hoàng lúng túng:
– Cám ơn… cám ơn cô nhiều.
– Phải gọi là cô út chớ, út Liên à nhe!
Cô chị nghiêm giọng:
– Đã quá khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.
Lời vừa dứt, các cô đã nhanh tay đóng kín các cửa lại và chẳng cô nào ra khỏi phòng. Họ rất tự nhiên kéo Hoàng tới chiếc giường độc nhất, nói như ra lệnh:
– Ngủ thôi!
Thân thể các cô mát lạnh, êm ái lạ thường, khiến trong phút chốc Hoàng chẳng còn nhớ mình đã làm gì…

Tiếng trống, mõ vang vang rền cả một vùng, có lẽ kéo dài khá lâu, mãi đến lúc có ai đó tông cửa xông vào thì Hoàng mới choàng tỉnh. Anh ngơ ngác khi nghe tiếng động đinh tai nhức óc, đồng thời phát hiện lửa đang cao bên ngoài. Chuyện gì đã xảy ra? Hoàng không kịp nhớ lại chuyện vừa qua, anh nhảy vội xuống giường, cùng lúc có ai đó nắm chắc lấy anh kéo vội ra ngoài. Hoàng bị xô té sấp xuống sân nhà, vừa lúc ngôi nhà bị lửa thiêu cháy, ngọn lửa cao đầy hung hiểm. Có ai quát lớn:
– Coi còn ai trong đó lôi ra hết, kẻo chết cháy hết bây giờ?
Hoàng dần bình tĩnh trở lại, anh chợt kêu lên:
– Còn ba cô gái trong đó!
Mọi người lại phải chạy vô tìm. Nhưng lát sau họ ra xua tay bảo:
– Không còn ai trong đó cả. Đây là ngôi nhà hoang làm gì có ai nữa.
Hoàng không đành lòng, anh vùng khỏi tay một người đang săn sóc rồi chạy thẳng vào trong nhà. Cũng may là phòng khách và các phòng ngủ gần đó chưa cháy. Tại căn phòng mà Hoàng nhớ là mình đã ngủ đêm qua, anh tìm vội, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng ai. Và điều làm Hoàng ngạc nhiên hơn cả là nơi mà lúc đêm qua nằm ngủ, giờ đây chỉ là một đống hỗn độn những rác rến, đồ phế thải. Nhiều chuột bọ rắn rết hoảng loạn chạy lửa. Đặc biệt là rắn, chúng đủ loại và nhiều vô số kể…
Cuối cùng, Hoàng lại được nhiều người kéo trở ra với những lời trách mắng:
– Thằng cha này chắc là điên hay sao mà cứ chạy vô lửa vậy? Anh tìm ai trong đó?
Hoàng định kể lại mọi chuyện, thì chợt nghe ai đó lên tiếng trước:
– Ở ngôi nhà hoang này có nhiều lần có người kể lại rằng họ gặp ba cô gái ẩn ẩn hiện hiện như ma trơi. Mà chuyện đó chỉ xảy ra về đêm, còn ban ngày thì chẳng có ai. Năm trước có một thằng cha say rượu chẳng biết trời đất gì hết, chui vô nhà nằm ngủ, đến sáng tỉnh lại thì phát điên, cứ kêu la, chạy tìm… Hỏi tìm ai, anh ta nói y như thật là tìm ba cô gái đã ngủ với mình đêm trước! Còn anh này…
Người đó quay sang nhìn Hoàng, dò xét:
– Có phải tối qua anh cũng gặp chuyện như vậy?
Hoàng im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu:
– Không, có lẽ tôi nằm mơ.
Trước khi ngôi nhà hoang bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, Hoàng còn nghe người nọ kể tiếp:
– Ai cũng sợ ngôi nhà ma này, đã nhiều lần muốn phá mà chưa dám, vì nghe nói trong nhà có một bầy rắn thành tinh rất dữ.
Chợt một giọng nói già nua của một ông lão nãy giờ đứng im bên cạnh Hoàng, cất lên:
– Chuyện này chỉ mình tôi biết và tôi định giữ kín vì sợ phạm lời thề… Nhưng giờ đây ngôi nhà đã cháy rồi, tôi không còn giấu nữa…
Ông vỗ vai Hoàng, bảo:
– Tôi biết cậu suýt nữa tiêu mạng với lũ yêu tinh đó. Chúng nó cũng đã từng ám hại tôi.
Hoàng kinh ngạc:
– Lũ nào?
– Lũ yêu tinh, lũ rắn dưới nền nhà, lũ con gái mà ai cũng tưởng là tiên nga.
Ông lão như vẫn còn sợ điều gì đó. Ông kéo Hoàng và mọi người ra xa ngôi nhà hơn, tìm một nơi thoáng đãng, ông ngồi xuống kể:
– Cách đây ba năm tôi lỡ độ đường nên nửa đêm ghé ngôi nhà đó ngủ tạm. Đang ngon giấc bỗng tôi nghe có những tiếng động khả nghi, tôi giật mình tỉnh giấc và phát hiện có ba, bốn con rắn đang bò qua người mình. Nếu là người khác thì đã sợ chết giấc hay đã vùng chạy và la làng! Nhưng gặp phải tôi, một thầy rắn chánh hiệu, đã từng bắt và diệt đến hàng ngàn các loại rắn, nên xá gì lũ rắn ấy. Tôi bình tĩnh đưa tay chụp từng con, từng con và ngồi dậy tìm chiếc bao đem theo bên mình, bỏ những con rắn bắt được vào bao. Tôi dò từng chút trong bóng tối và cuối cùng tìm được cái hang rắn nằm trong góc nhà. Tôi tự nhủ: “Đúng là mình trúng mối, ổ rắn này sẽ giúp mình đủ tiền ăn cả năm chưa hết!” Với kinh nghiệm lâu năm trong nghề bắt rắn, tôi lắng nghe động tĩnh và biết ngay dưới nền nhà có một hang rắn cực lớn, có thể chứa hàng trăm con rắn lạ. Và quả đúng như vậy, sau mấy cái vỗ nhẹ vào miệng hang của tôi, từng con, từng con rắn từ từ bò lên, như bị thôi miên. Chúng được tôi chụp cổ một cách nhẹ nhàng dí vào bao tải. Tôi nhẩm tính, đã có chín mươi chín con cả thảy. Một khoảng dừng gần nửa phút, không có con rắn nào bò lên nữa, tôi nghĩ có lẽ đã hết. Đang tính cột miệng bao lại, thì chợt một cái đầu đen bóng, cực to từ dưới hang từ từ bò lên. “Con hổ mang chúa!” Tôi kêu lên như vậy và vận dụng hết cả nhãn quang chiếu thẳng vào con rắn, thôi miên nó trước khi bắt cho vào bao. Tay tôi lần theo cổ rắn, lần xuống thêm một chút nữa trước khi chộp cổ một cách dễ dàng, như tôi đã từng thực hiện bao nhiêu lần…
Bỗng, tôi xanh cả mặt, hồn phách như bay bổng lên mây! Cuộc đời thầy rắn của tôi đúng là tận rồi! Vì, nằm áp sát trên lưng con rắn chúa là một con rắn nhỏ chỉ bằng chiếc đũa con, mình đầy hoa xanh biếc. Hình như con rắn chúa đang cõng con rắn xanh kia đi, như cõng một chúa tể muôn loài!
Tôi nhớ rõ lời sư phụ tôi đã từng dặn rằng, khi nào bắt rắn mà gặp một con rắn chúa cõng con rắn con như vậy thì thầy rắn chỉ có nước nhắm mắt lại chờ chết. Chết đúng với con rắn con đó, chớ không phải con rắn chúa!
Và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi nghĩ vậy và từ từ nhắm mắt lại, chờ định mệnh…
Chẳng biết là bao lâu sau… Đến khi tôi nghe có ai đó gọi khe khẽ bên tai: “Hãy mở mắt ra và hãy thả hết rắn trong bao về hang, như thế nhà ngươi sẽ được toàn mạng. Bằng không…” Tôi làm theo như cái máy, đến khi vừa dứt con rắn chót thì tôi định thần lại, tôi thấy trước mắt mình có ba cái bóng, trắng có, hồng có, xanh có, đó là ba cô gái. Họ nghiêm giọng bảo tôi: “Mạng số người chưa tận nên mới thoát kỳ này, nhưng phải nhớ, từ nay không được hé môi với ai chu
yện này, nghe chưa! Phải chặt đứt một ngón tay để thề. Làm đi!”
Tôi quên đau đớn dùng con dao trong giỏ của mình chặt đứt ngón tay út và ngất đi.

Nhìn ngón tay út đã bị cụt trên bàn tay ông lão, Hoàng chợt rùng mình. Chuyện gì đã xảy ra với anh? Và nếu không có vụ cháy nhà thì mạng anh sẽ ra sao? Hoàng như kẻ mất hồn, anh rời chỗ mọi người đang tụ tập rồi đi về phía bờ sông…

HẾT

mimi
27 tháng 3 2019 lúc 20:04

Vào vấn đề luôn: Khoảng một tuần trở lại đây, thằng X có biểu hiện rất lạ, cứ tầm 7h tối là ra khỏi nhà, đi đâu đó đến 11h mới về, mà lạ ở chỗ lần nào về cũng ướt và có mùi rong như vừa ở dưới sông lên vậy, hỏi thì chả thấy nó nói gì . Lúc đầu em cũng tưởng nó đi bốc tôm bốc cá gì đấy, nên cũng chả hỏi. Đến tối thứ 4 vừa rồi, em đang ngồi học thì thằng X về, mà kể cũng lạ, cái cửa nhà tụi em thuê mỗi lần kéo ra kéo vô là kêu ầm ầm rất to, thế mà nó về em lại không biết. Lúc đó cũng buồn ngủ lắm rồi nên em chỉ thắc mắc 1 chút rồi đi ngủ. 3h sáng em giật mình dậy thì thấy mỗi thằng Y đang nằm ngủ, còn thằng X thì không thấy đâu, em xuống nhà dưới xem thử cũng chả thấy, cửa vẫn khóa trong, lúc này cũng bắt đầu thấy lo lo, em chạy lên tầng trên lại, đi đc nửa đường thì nghe tiếng hỏi : ” Mày chưa ngủ à ?” Em giật mình ngó xuống thì thấy thằng X ngồi trên cái ghế kê cạnh cửa. Thực sự lúc đó em sợ lắm các thím ạ, rõ ràng là lúc đi ra kiểm tra cửa có khóa không chính tay em kê cái ghế lại cơ mà

Đêm đó em nằm mãi mà không ngủ được, nằm đến khoảng 4-5h gì đấy thì thiếp đi. Sáng ra thì thằng Y đã đi học từ đời nào, còn mỗi em và thằng X còn đang ngủ, em vơ đại gói mì chạy lên gác định bụng vừa ăn vừa đọc báo trên lap. Lúc đó thằng X còn đang ngủ, em nhìn kỹ thì thấy nó vẫn mặc bộ đồ ướt hôm qua, vẫn còn cái mùi tanh tanh đó…

Từ hôm đó đến nay, đêm nào em cũng ngủ ko yên giấc, tâm sự với thằng Y thì nó bảo em học nhiều quá nên lú. Chính mắt em thấy cơ mà, sao mà lú được. Giờ em phải làm sao đây mấy thím, nó vẫn cứ đi đi về về vậy đó
###
Hôm kia em với thằng Y gặng hỏi nó nhiều câu như ” Mày dạo này đi đâu mà về khuya thế?” ” Sao người mày có mùi rong vậy ?”. Mà thằng X nó chỉ nhìn tụi em rồi đi chỗ khác các thím ạ, mặt nó lúc đó buồn lắm. Cũng từ lúc nó bắt đầu ra ngoài ban đêm, nó ít nói hẳn, hằng ngày chỉ nói vài câu như ” Tao không về nha, Cơm tao nấu rồi đó…” và quái hơn nữa khi nào về nó cũng hỏi em ” Hôm nay trời có mưa không ?”

P/S: Giờ em đang sợ lắm mấy thím ạ, mấy thím đừng bảo em thông nó rồi dầu ăn này nọ, em không dám đâu

Theo ý của vài thím là nên theo dõi nó, tối mai thứ 7 em phải đi theo coi thử mới được, dù sao nó cũng là bạn em cơ mà. Em chỉ sợ nếu nó là ma thật, biết mình theo dõi lại kéo nguyên cả bầy về ám thì chết em . Có gì tối mai em về review cho các thím

Update1:
Sáng nay em đi học, về đến nhà là kể cho các thím nghe sự tình đêm qua
Đêm hôm qua thằng X 2h sáng nó mới mò về các thím ạ, người nó còn ướt hơn mấy hôm trước nữa, nó đi mà nước chảy ròng ròng luôn , em bảo nó tắm rồi thay đồ cho khô đi không lại cảm bây h. Các thím biết sao không, tự nhiên lúc đó nó nhìn em dữ tợn lắm, em thề là nếu nó mà làm hành động gì là em rớt tim ra ngoài ngay. Nó nhìn em khoảng 3-4s gì đó cái nó lôi cái ghế xếp ra nằm giữa nhà luôn, nó bảo ” tao mệt quá, mày lên ngủ đi, khuya rồi “, em lấy cái cây lau nhà đưa vài đường, nhìn kỹ thì thấy nước nhớt nhớt, mùi nồng lắm cơ

Sáng nay em dậy lúc 6h45 thì cả 2 thằng đều đi cả rồi, xuống dưới nhà thì thấy nhà cửa vẫn sạch tinh tươm hoàn toàn không mùi không vết dơ gì cả, y như hôm qua em nằm mơ vậy, cả cái ghế đêm qua nó nằm giờ cũng như mới nữa. Kiểu này đêm nay phải làm rõ, không em điên mất

P/S: Mấy thím có cách gì thực tế + dễ làm chút, chứ đái vào người nó thì em chịu, còn dâu tằm ở đâu ra mà đánh nó hả mấy thím….

Thằng Y cũng vừa về, nó hỏi em dạo này nấu bữa tối có bỏ gì vào đồ ăn không mà lúc nào ăn tối xong nó cũng thấy buồn ngủ kinh lắm, nằm xuống là ngủ ngay. Mà em thì trước giờ vẫn thế chứ có thêm bớt gì đâu, tối nào cũng thịt kho măng hoặc trứng luộc với rau muống xào không à ( em chỉ biết nấu mấy món đó thôi !) !!! Cảm giác như thằng X nó muốn làm gì em á

Update2:

Em chuẩn bị sẵn sàng rồi, chút nó về chuẩn bị đồ ra khỏi nhà là em bám theo ngay. Mà chuyện này nó cứ sao sao ấy các thím, nó vẫn đi học bình thường ( chính xác là vẫn đến trường đều đặn ) em vẫn níu tay kéo áo nó bình thường ợ, tức là không có chuyện không chạm đc vào người nó . Em sợ hiểu lầm lắm nhưng thằng X nó cứ kỳ kỳ thế nào ấy

Update3: Review về việc đi theo dõi …

Đúng 7h thằng X nó lại ra khỏi nhà các thím ạ, em giả bộ đi mua đồ khóa cửa rồi lén đi theo luôn, em đi cách nó 1 khoảng khá xa, vừa đi vừa sợ nó nhìn thấy, cũng may tối thứ 7 đường phố đông nên vẫn theo nó an toàn

Nhìn từ xa em thấy vẫn bình thường, nó vừa đi vừa cúi mặt xuống đường bước rất nhanh. Em cứ rồ ga đi từ từ phía sau cách một quãng xa nhưng em vẫn thấy rõ nó. Đến đoạn Lê Hồng Phong – Trần Hưng Đạo ( Em đang đi trên Lê Hồng Phong ) thì nó rẽ phải rồi nó đi vào đường Huỳnh Mẫn Đạt, lúc ấy đoạn đường đó khá đông nên em từ từ đi qua mắt vẫn không rời nó, lúc vừa rẽ vào đường HMĐ thì đột nhiên có người kêu tên em các thím ạ …

Em không biết diễn tả cảm giác lúc đó như thế nào nữa, cảm giác như tim em ngừng đập ngay lúc đó luôn ấy. Em quay sang thì thấy thằng Y đang ngồi trên xe ngay tại ngã 3 thím ạ Em lắp bắp ” Ủa! Sao mày lại đứng đây ” vì hôm nay thứ 7 nó có lịch đi dạy ở trung tâm cơ mà. Nó bảo nó đang chờ bạn rồi hỏi ngược lại em đi đâu .Em tính nói với nó là em nghi ngờ thằng X rồi đi theo thằng X nhưng tự nhiên thấy lạnh gáy mấy thím ạ, cái kiểu nó nhìn em cười sao sao á, em vội nói là em đi thăm bạn gần đây rồi rồ ga về luôn.

Em không biết em có bị hoang tưởng hay không nhưng lần này cảm giác sợ nó khác lắm các thím ạ, chắc em phải chuyển qua nhà bạn bên Q4 một thời gian quá

Update4: Thằng Y về mà không có thằng X các thím ợ …

Em thấy vài thím nói cũng đúng, có thể em ăn ở sao đó mà 2 đứa không thích em nên bày trò để em tự cuốn gói đi.
Thằng Y vừa vào nhà là em nói nó tới nói chuyện ngay, em hỏi thẳng là nó có ghét em không, tại sao phải bày nhiều trò như vậy
Nó bảo là em hâm, bạn bè ở với nhau lâu ngày không coi như anh em thì thôi, sao phải ghét.
Em mới kể cho nó chuyện thằng X và những nghi ngờ của em. Nghe xong nó nhìn em sững sờ rồi hỏi em xách xe ra khỏi nhà ngay trong đêm các thím ạ, điện thoại thì gọi mãi không được. Nó đi đâu vậy mấy thím …

Update5: Em tính lên lầu nằm mà cái cảm giác sợ đến rợn người ấy lại ùa vào mấy thím ạ, rồi em để đèn thế, đi xuống tầng dưới, kê lại cái ghế mà thằng X hay ngồi ra trước cửa, nằm chờ 2 đứa chúng nó về luôn. Nằm đc 1 lát thì thằng Y về các thím ạ, lúc đầu em còn tưởng thằng X tại người nó lúc này cũng ướt sũng, không có mùi gì cả, chỉ ướt thôi…

Nó kéo em ngồi xuống bảo có chuyện, cơ mà nó chưa kịp nói thì em hỏi nó ” Mày đi đâu giữa khuya thế ? Làm quái gì mà ướt cả người thế kia ” Nó bảo nó bị mắc mưa bên Q8 ( thím nào bên Q8 xác minh hộ em cái ), hỏi đi đâu bên đó thì nó chỉ ậm ừ bảo qua nhà bạn nào đó.

Rồi nó nói với em là nó cũng nghi ngờ thằng X làm điều gì đó mờ ám, nó kể thêm vài chuyện kỳ dị lúc em không có nhà nữa. Hai thằng quyết định đêm nay phải gặng hỏi đến cùng mới được. Dù bây giờ có thêm một người nữa sợ giống mình nhưng em vẫn k thấy an ủi chút nào, thậm chí nỗi sợ có phần lớn hơn nữa ..

Update6: Nãy đang chat với 1 thím hỏi về chuyện thằng Y có thay đồ không hay mặc đồ ướt thì em mới nhớ ra lúc thằng Y thay đồ nó có hỏi em là ” Khu mình hôm nay có mưa không mày”. Thực sự lúc đó em k để ý, giờ có thím hỏi em mới nhớ ra, vậy là sao hả mấy thím

Update7: Cuối cùng thì thằng X cũng về các thím ạ, người vẫn ướt như mọi hôm, lúc em lên cất lap đi xuống thì nghe thằng Y bảo ” hôm nay không mưa mày ạ “.
Em đi xuống giả bộ như không nghe. Thằng X kêu đi thay đồ nhưng em không cho, phải làm rõ ngay, thế là thằng X bảo đêm đêm nó hay đi bắt trộm cá nhà người ta về bán, những đêm bị bắt gặp là những đêm nó về sớm. Em hỏi 2 thằng có còn gì giấu em nữa không thì nó bảo là không. Còn chuyện 2 đứa nó cùng hỏi trời mưa không, đó chắc là một bí mật khác của tụi nó. Tụi nó muốn bí mật thôi em cũng không hỏi. Em liên hệ được với bạn rồi, sáng ngày mốt em chuyển qua ở với nó. Cảm giác nhẹ nhõm tuy còn chút thắc mắc. Thôi em xin cảm ơn các thím đã quan tâm động viên em. Cả tuần nay em chưa có giấc ngủ nào trọn vẹn cả. Chào các thím !!!

Nguồn Voz

Your html code will go here

mimi
27 tháng 3 2019 lúc 20:07

Trời ơi đéo ngờ số em nó đen như cục c*t chó vậy, có cái chỗ ở cũng đéo đc yên, em đang trốn bên nhà thằng bạn, tối qua giờ em đéo dám ngủ, coi WC chung với thằng bạn, giờ nó ngủ mẹ rồi, còn em trứng dá* vấn còn lắc lôtô, ngồi gõ phím kể lại cho mấy thím nghe, đồ đạc em vẫn còn để nguyên si bên đó đéo dám quay về lấy
Em dọn vô căn nhà này hôm thứ 2, lúc mới vô nhìn hoang tàng như lâu ngày không người ở, cũng hơi nghi nghi nhưng mà vì ham rẻ nên giờ phải ra đường, tả sơ về căn nhà thì khoảng 4×16 1 trệt 1 gác suốt, 2 mặt tiền hẻm, có sân đậu xe rộng rãi thoáng mát mà giá có 3tr/tháng, em tính mướn rồi lên đây share với anh em cho đỡ tiền
Hôm CN ký HĐ em đóng 2 tháng cọc với 1 tháng tiền nhà hết 9tr, nhờ mấy đứa bạn qua phụ dọn dẹp cả ngày cũng xong, sang t2 em dọn vô, tủ lạnh tủ quần áo em đặt nhà sau, lôi đống đồ dơ ra giặt rồi phơi trên gác, tối em nằm nhà trên xem tv rồi ngủ đó luôn. Bữa đầu tiên em đang nằm nt với bạn với canh giờ xem trận Pháp với Nigeria thì nghe trên gác có tiếng bịch bịch, nói thêm là cái gác này là gác gỗ, vài chỗ bị bọng, cầu thang bằng sắt cũng bị bọng mấy bậc, lúc đầu cứ nghĩ là chuột mèo, lúc sau nó làm cái rầm, rồi bịch bịch bịch bịch, rõ ràng là tiếng chân, chạy nhanh lắm, cđm nó trộm manh động dữ vậy, em són dá* luôn dm nó dám mò vào kiểu này thì 1 là mình chết 2 là nó chết, chồm dậy bật đèn rồi mở cốp xe lấy cây tuvít, lấy con 1202 ra bật đèn pin rồi từ từ đi lên gác, tiếng chân em dậm lên mấy bậc bọng nghe rõ to, lên tới nơi bật công tắc thì đéo thấy gì, mở cửa sau thì quần áo phơi vẫn còn nguyên, cửa sổ trước mở toang ra, kiếng bể nát dười chân tường, chắc là gió nên em đóng lại rồi tắt đèn đi xuống.

Đây là đĩa chỉ của căn nhà

2014bc775033-3536-474a-bf27-a23316e091d2

Tầm 12h em xuống bếp nấu gói mì, đang xé gói mì thì cảm giác có ai đứng trên gác nhìn mình, quay lên thì đéo thấy, vừa chế nước sôi vô thì kẹẹẹẹẹet kẹẹẹẹet… clg nữa vậy, em leo lên bật công tắc, cửa sau mở toang hoang, gió thổi vô lạnh teo trym, dm lúc nãy em đã gài chốt rồi, thế đéo nào nó lại mở ra đc, sinh nghi nên em đi kiểm tra lại vòng nữa, cũng ko thấy gì, ăn xong em coi hết trận rồi cũng đi ngủ, sáng mai họp báo cáo cuối tháng ko đi trễ đc.

Bữa sau đi làm về, vừa mở cửa ra thì thấy đồ đạc bị lục tung, quần áo bị vứt cái thì nằm trong toilet, cái thì bị treo tuốt trên quạt trần, dm mới ở ngày đầu mà đã bị trộm rồi, vô kiểm tra lại thì đồ đạc vẫn còn, không bị mất gì, có điều cái toilet toàn sình bùn đen đặc, thúi dã man vệ sinh cái toilet xong em tắm rửa rồi chạy ra ngoài kiếm gì bỏ bụng, rồi tạt xuống chung cư vườn lan cafe với mấy đứa bạn, đang thắt cơ đít thít cơ mông gông cổ lên chém gió với chúng nó, tự dưng có ai khều vai, quay lại thì thấy cha bảo vệ, WTF???
BV: “em mới dọn nhà phải ko?”
Em: “có gì ko anh”
BV: “nhà đó ở ko đc đâu, kiếm nhà khác đi”
Em quay qua nhìn mấy đứa bạn, chúng nó cũng đang vểnh tai hóng nhìn em, quay qua chú BV: “là sao anh?”
BV chỉ tay qua cây cột đèn bên kia đường “nó theo em từ nhà tới đây, đang đứng bển kìa”
Em: “Ai? Em có thấy ai đâu???”
BV: “Anh nói vậy thôi em ráng cẩn thận” nói rồi ổng quay đi.
Tụi bạn cũng ngờ ngợ ra điều gì rồi thì phải, quay qua tụi nó đang nhìn em kiểu như em mới thoát chết ấy, hỏi thì tụi nó cũng ko biết ông bảo vệ này là ai, thôi kệ, tiếp tục chém gió, thỉnh thoảng quay lại ngó qua cây cột đèn, ko thấy ai.
Về tới nhà, WTF?????? cửa sổ cửa trước trên dưới gì mở toang hoang, trong nhà thì tối thui, thôi rồi kiểu này chắc nó rinh mẹ cái tv thùng với cái đầu đĩa trúng thưởng rồi, cái đó em ko lo, mất mua lại cũng đc, chỉ lo bộ JAV full HD mất công lặn lội sưu tầm trôm chỉa cả năm trời Dắt xe vô, hên quá cái tv còn nguyên, quăng xe chạy lại kiểm tra thì đầu đĩa với bộ đĩa cất trong hộp còn nguyên, may quá, vừa xuống bếp thì ôi cdm, chén dĩa bị trộm nó quăng nát bét, đũa muỗng nó bẻ cong veo, cái bếp ga nằm trong góc, móp méo thấy thương,.. nhà dưới cũng ko khá hơn mấy, tủ quần áo bị lục banh chành, quần áo nằm vắt vẻo trên nóc tủ, bóng đèn, lỗ gió, toilet,… WTF??? thằng này vô nhà mình 2 lần chỉ lục đồ chứ ko lấy gì, ko lẽ nó biến thái vậy sao??? Dọn sơ sơ rồi chạy ra đầu hẻm mua hộp cơm, vừa ăn vừa coi SiLun biểu diễn thì “ĐÙNGGGGG” cái dm gì nữa đây, nhìn đồng hồ mới 12h mấy, má nó đang coi hay, chụp cây tuvít phóng lên, vừa chạy vừa la” dm m trộm hả, bớ ngta trộm trộm trộm”, la vậy để nó sợ nó ko dám làm gì mình, chứ im im lao lên nó đâm cho 1 cái lòi ruột thì bỏ mẹ luôn Lên tới ko thấy thằng trộm nào, cửa trước sau vẫn đóng, nhớ tới ổng bảo vệ, dm lúc này em són thật rồi, để đèn phóng như bay xuống nhà, mở hết đèn nhà dưới rồi nằm trùm mềm bật tv to cho đỡ sợ coi hết trận em cũng đi ngủ luôn, nữa đêm đang ngủ “ĐÙNGGGGG” lồm cồm bò dậy nhìn đồng hồ mới 3h sáng, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, ngó xuống nhà dưới thì ôi dm, cái tủ đồ để sát góc tường bị ngã chổng đít, cửa tủ rơi ra luôn, tấm kiếng bể tan nát,… lúc này em sợ thật rồi, thật sự sợ rồi, miệng lẩm bẩm nam mô a di đà phật, ko dám ngủ nữa, thức tới sáng luôn, lên cty 2 con mắt sưng húp
Hôm thứ 4 đi làm về em ko dám vô, mua thùng bia rồi alo mấy chiến hữu qua nhậu, tổng cộng có 4 thằng, với em nữa là 5 thằng, rủ qua nhậu để có ng ngủ chung với em chứ ko em lại mất ngủ nữa, 5 thằng đẩy hết 2 thùng thì cũng tê, em với 2 thằng nằm nhà trên, 2 thằng kia leo lên gác, đang phê vì thiếu ngủ mấy bữa nay thì thằng bên cạnh nó gõ gõ “ê, dậy đi, trên gác có trộm”, em mơ màng quay qua rồi mở mắt chồm dậy, mới 3h sáng, “t mới nghe tiếng chân nó đi trên đó, t với m lên đập chết mẹ nó”, em hỏi lại nó “t có nghe gì đâu, mà 2 thằng kia nằm trên đó chắc ko sao đâu, thôi ngủ đi” nó cũng ậm ừ rồi nằm xuống ngủ tiếp. Sáng dậy nghe um sùm trên gác, leo lên thì thấy 2 ông nội kia mặt mày bầm tím, uống có chút xíu mà lầy lội đánh nhau rồi, hỏi thì 2 thằng đều ko biết gì, chỉ nhớ tối qua leo lên ngủ sáng dậy thì mặt mày bầm tím, mặt thằng T còn có 1 vết trầy như bị cào vậy
Hôm thứ 5 đi làm về em dạt qua ngủ nhờ bên nhà thằng bạn, chiều hôm qua em mới mò về, dm nhà cửa bị lục tung nữa em dọn sơ rồi mon men ra cửa ngồi hóng gió, có chú nhà kế bên cũng đang đứng trước cửa, ổng nhìn em như người cõi trên vậy, quay qua xã giao mấy câu, ổng hỏi quê quán công việc rồi hỏi em mướn nhà này lâu chưa, sẵn chủ đề em hỏi sâu vào luôn, ổng nói nhà này nhiều người mướn rồi, nhưng ở được 1 tuần là dọn đi hết, nhà này bị cái ác vong nó ám, kêu em dọn nhà gấp đi, ở ko đc đâu, hỏi thêm thì ổng kể hồi đó có thằng sinh viên mướn nhà này, tầm 21 22 tuổi, thất tình hay sao đó treo cổ trên gác, chỗ cái cửa sổ, 2 ngày sau ngta mới thấy cái xác treo lủng lẳng trên cửa sổ từ đó tới giờ tồi nào ổng cũng nghe tiếng động bên nhà này, có hôm còn nghe nó khóc nữa, lúc sau có cô nhà đối diện đi qua bảo lúc nó mới chết thỉnh thoảng thấy nó ngồi vắt vẻo trên ban công, có bữa thì nó chạy nhảy đùng đùng trên gác,… nghe tới đây em muốn són rồi, ko biết tối nay sẽ ra sao Tối qua đhs em lại ở trong nhà đó, bật điện sáng trưng rồi mở tv to lên nằm trùm mền kín mít, đang lim dim thì “hahaha” dm có tiếng cười trên gác, rồi tiếng ré, tiếng móng tay cào xuồng nền gỗ, gai óc em nó dựng đứng lên hết, im đc chút thì “ầm ầm ầm” tiếng chân đi xuống cầu thang, dm thôi rồi đời em thế là tiêu rồi, mồ hôi em đổ ra như mưa, mắt nhìn về phía chân cầu thang để xem nó là cái gì, tiếng bước chân tự dưng dừng lại, rồi “ầm ầm ầm”, nó chạy lại lên gác, rồi tiếng cười ré, cào cấu, rồi mọi thứ lại im lặng, lúc này em thật sự đái trong quần rồi ngồi dậy trùm mền chui vô góc, “ầm ầm ầm” nó lại đi xuống, dm em đái thêm lần nữa, liều mạng bung mền chụp chìa khóa mở cửa rồi chạy ra ngoài, đợi chừng 5ph thấy im lặng rồi em vô dắt xe ra, khóa cửa rồi phóng qua nhà thằng bạn, ko biết lúc đó em mà ko ra thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, giờ em ko biết phải làm sao, nếu trả nhà thì em sẽ mất trắng 9tr, mà cho thuê lại thì tội ngta, ở nhờ nhà nó 1 2 bữa thôi chứ sao mà ở quài được, tiền bạc thì còn có mấy trăm làm sao kiếm nhà mới, đợi thằng bạn dậy em rủ nó xuống chung cư vườn lan kiếm chú bảo vệ nhờ ổng xem có giúp đc gì ko

Lúc nãy em nhờ 3 thằng qua phụ dọn đồ xong rồi, em gọi chủ nhà, ổng nói nếu em dọn thì mất cọc, lúc ký HĐ đã thỏa thuận rồi, ổng ko trả lại, giờ em xuống chung cư bàu cát gặp chú bảo vệ, mai sẽ vô chùa hỏi sư thầy, giờ lỡ rồi chắc phải mượn tiền bạn bè mời mấy thầy về cúng, chứ 9tr em phải nhịn ăn nhịn uống suốt 6 tháng trời mới đc nhiu đó.

Your html code will go here

mimi
28 tháng 3 2019 lúc 20:07

Đã bao giờ bạn chơi đồ chơi như kiểu siêu nhân hay búp bê chưa,mình nghĩ là đa số rồi phải không!!! Và hôm nay mình xin đăng 1 câu truyện nói về thứ rất đỗi bình thường này do chính mình được trải qua.
Mình sinh ra và lớn lên trong gia đình cũng thuộc dạng khá giả(trong làng), nhà 2 tầng khá to.Miêu tả sơ qua căn nhà:nhìn từ cổng vào là thấy bộ bàn ghế để tiếp khách và cái ti vi. trên cái tivi là bàn thờ(dạng kiểu hình chữ u ngược ý) để thờ các cụ nhưng mà ko treo ảnh, nhiều khi mình còn chẳng biết thờ ai nữa.Đi sâu vào trong là phòng ngủ của bố mẹ mình và phòng ăn nối liền với nhà tắm,wc,…đấy là tầng 1,còn tầng 2 là phòng của mình và em gái(nó mới 8 tuổi),ở đây có cả ban công khá rộng(chật tầng 1 mà thừa tầng 2)em mình nó hay trồng hoa cảnh,nghịch linh tinh.Có cả cái laptop với ti vi to tướng nên về phát là chúi mũi trong nhà cả anh lẫn em chả đi đâu cả.Câu truyện bắt đầu từ lúc mình nghỉ hè( đại học y năm 2),trên thành phố chả có gì vui nên mình về quê chơi với thằng bạn thân,nó giục mãi.À nhắc mới nói bố mẹ mình toàn đi công tác nên chẳng có mặt ở nhà nhiều,1,2 tháng về 1 lần thôi nên ở chung với mình có dì mình nữa( chứ mình đi học ở thành phố manuôi con em à :)).),tiền thì mỗi tháng đều đặn gửi cho mình lúc 6tr lúc 8tr nên cũng khá thoải mái.Về nhà xong mình chỉ muốn nằm im ở nhà luôn cho rồi,có máy lạnh ra đường làm gì cho mệt,tay ôm con gấu của đứa em lăn ra ngủ,nó mua nhiều lắm mà mua xong toàn để xó.
-Anh Hải ơi đi chơi cùng em đi-đang ngủ ngon em gái mình ra phá,định càu nhàu nhưng thấy tội nghiệp nó quá,1 năm về có vài lần nên lồm cồm bò dậy mặc quần áo dắt tay nó đi, mà đi chả biết đi đâu nên ra cái chợ gần nhà chơi,dắt nhau 1 hồi cuối cùng nó đòi mua búp bê,ừ thì mua.Mình dẫn đi xung quanh để tìm,cuối cùng cũng tìm được rạp hàng bán cả siêu nhân,búp bê,đồ chơi,…
Rạp hàng chả có gì bắt mắt,nằm lại ở chỗ góc khuất nữa nên chắc ế ẩm lắm.Không hiểu vì sao đến đây mình rùng mình 1 cái và lạnh từ đầu đến chân mặc dù không có gió(giống như rùng mình lúc ae đái ý,nói bậy tí).Và khi nhìn thấy con búp bê mình có cảm giác rờn rợn nhưng không biết diễn tả thế nào,chẹp miệng cho qua truyện.
-Có ai ở nhà không-mình gọi to nhưng không ai trả lời,gọi to vài cái nữa nhưng vẫn ko trả lời còn con em mình cứ nhõng nhẽo,bực mình quá mình để 500k và kẹp vào chỗ đấy xong cầm con búp bê về,tuy hơi tiếc nhưng không hiểu sao mình cứ có cảm giác muốn đi thật nhanh ra chỗ đấy. Đến nhà mình chào dì rồi bế em mình lên phòng,lên tới nơi mỗi ngươi 1 việc,mình xem phim còn nó nghịch linh tinh
-Cái gì đây anh-nó lôi ra 1 tờ giấy màu vàng có những hình gì đấy loáng thoáng là hình người với hình gì gì ý,phần vì mê phim nên mình trả lời
-Cái linh tinh,vứt đi
-nhưng nó nối luôn với con búp bê rồi
-Thế xé luôn cũng được-thế là xoạch 1 cái và cái tờ giấy đã vào thùng rác,từ lúc đấy mình có cảm giác có ai nhìn chòng chọc vào người mình,mồ hôi tuôn ra(cái này vì mình ngại chỗ đông người nên ai nhìn mình lâu là mình chảy mồ hôi ngay).
-Hải ơi Nhi ơi xuống ăn cơm đi các con-dì mình gọi xuống ăn cơm,mình dạ rồi bảo em mình xuống trước còn mình ăn sau, tắm cái, chảy nhiều mồ hôi quá.Trong lúc tắm mình vẫn cứ có cảm giác ai nhìn chòng chọc khó chịu cực kì, quay đầu lại chả có ai cả nhưng khi nhìn vào gương mình thấy bóng mờ mờ sau mình nhưng không rõ lắm tại hơi nước bốc lên. Mở cửa ra mình trượt chân đập cả đùi vào tường,thốn đến tận lỗ rốn.Nhìn lại hoá ra giẵm phải con búp bê,tức quá mình chạy xuống:
-Nhi,sao em chơi xong bup bê không cất làm anh ngã tím chân này.
-ơ đâu có em chơi xong cất lại vào tủ rồi mà-em mình trả lời,mắt không có gì là giả dối.
-thế đây là cái gì-mình kéo lên tầng chỉ vào chỗ cửa phòng tắm nhưng chẳng có gì cả.
-Cháu cứ lấy cớ để mắng em chứ gì, không được làm thế nhá,làm gì có gì-dì mình vọng lên,mặt ngớ ra tại vì rõ ràng con búp bê ở đây mà chạy mất rồi,chả lẽ nó biết đi.Tìm nó xem ở đâu thì mình thấy nó ở tủ sách,nhìn chằm chặp con này 1 hồi mình có cảm giác đồng tử con này di chuyển,cảm giác sợ len lỏi chạy qua,mình phi từ tầng 2 xuống với tốc độ cực nhanh,cảm giác bị nhìn lại xuất hiện nhưng không còn tức giận nữa mà chỉ còn sợ hãi.Ăn xong mình không dám lên phòng,con em mình vẫn vô tư như thường,chả lẽ tối xin ngủ với dì 🙁 . Xem ti vi đến 11h đêm vì đám muỗi đốt nên mình liều lên ngủ luôn,thấy con em đã ngủ rồi.Bật đèn ngủ lên và đắp chăn kín đầu,không có gì xảy ra và mình từ từ thiếp đi…..
Bỗng mình tỉnh dậy vì có tiếng xì xầm của ai đó,hé hé mắt ra thấy chẳng có ai bên cạnh cả…mà khoan…em mình đâu,mình hoảng hồn bật dậy sờ điện thoại:2h17 sáng,tiếng xì xầm vẫn diễn ra,lấy hết can đảm mình đứng dậy bật điện và đi theo tiếng âm thanh,hình như nó ở…nhà tắm tầng 2,mình rón rén bật hêt điện lên và ra phòng tắm,càng đến gần mình càng nghe rõ tiếng em mình đang trò truyện với ai đó
-Nhi???-mình gọi tên nó,nó đang ngồi trong phòng tắm với tư thế quay lưng về mình và ngồi xổm,đầu rũ xuống.Nghe mình gọi nó giật mình nhưng không quay lại,mình đặt vào vai nó lay lay,đầu nó chuyển động và quay 180 độ, mắt em mình sòng sọc,thấy toàn lòng trắng,vành mắt thâm đen và đỏ trông rất ghê, nước dãi chảy ra.bỗng nhiên nó cắn vào tay mình làm mình rú lên,cả dì mình cũng dậy theo,dì mình chạy vội lên thấy tình trạng 2 đứa như thế vội kêu
-Ối làng nước ơi…cứu thằng cháu tôi với-lời nói kèm hành động,các nhà xung quanh lần lượt bật đèn chạy sang nhà mình,dì mình thì khóc lóc nhìn em gái mình,tay mình nó vẫn cắn không buông,máu càng ngày càng chảy nhiều mà vết nhỏ tí.Hàng xóm bu đầy,mấy thanh niên to xác ra kéo mình nhưng kiểu gì cũng không ra mà càng làm rách thêm(người em mình đã quay lại cùng phía với đầu),vết đau chảy đầy máu.
Bỗng 1 ông già khoảng 70 71 gì đó chạy vào cầm cành dâu quất liên tục vào ngươi em mình,nó nhìn ông này dữ tợn và rít qua kẽ răng
-mày …sống …không …yên …đâu- rồi nó đẩy ông này 1 cái,không hiểu sao nó đẩy nhẹ mà ông này bay vào tường đập đầu chảy máu ngất,người dân hô hào đưa đi bệnh viện,còn con em mình lên cơn co giật rồi ngất theo.Nó đổ xuống để lộ con búp bê đang cười man rợ.Ai cũng rùng mình khi thấy nó cười vì có cảm giác ghê rợn.
-Quỷ cái chết rồi sao vẫn không tha cho người ta-1 Bác trai chạy vội vàng tới tung bùa vào con búp bê,nó rú lên đau đớn.
Bỗng một anh thanh niên mắt trợn lên đấm cho ông này 1 phát,không đỡ kịp nên ông này bay cả răng ngã xuống còn con búp bê cười ha hả Dữ tợn.
-âm binh phương nào mau mau tới giúp-ông này lầm rầm khấn(theo lời kể người khác tại mình chảy máu ngất rồi ^_^),ngoao 1 tiếng con mèo đen từ đâu chạy tới xù lông nhìn con búp bê, ông này nhanh tay ném cái bùa vào con bup bê,con mèo thấy thế cũng chạy vào cào vào con búp bê,con búp bê:
-Tao..hận lũ..chúng..mày,.chưa xong..đâu.áaaaaaaa-nó cắn mạnh vào con mèo và giật ra 1 mảng thịt,con mèo kêu thống khổ nhưng vẫn cào rách đầu con búp bê,sau đó nó càm con búp bê chạy,người ta đưa mình và em mình lên viện.Sáng hôm sau bác trai kia vào và nói sự việc:Con búp bê đấy là con quỷ định cướp xác em mình,chỉ cần đến 3h sáng là nó sẽ được xác và không cần sợ âm binh,quân địa ngục nhưng may mình phát hiện ra kịp thời và gọi kịp.Còn ông này hồi xưa là pháp sư nhưng theo thời đại càng ngày càng ít mê tín nên bỏ nghề tại vì nhiều thầy dỏm, thầy vip thì ẩn danh.Con mèo là âm binh phái bắt con quỷ nhưng thực ra là người lính,người trần chỉ nhìn thấy hình dạng con mèo đen.
Ông bác đi rồi mà mình vẫn phân vân,con búp bê nguồn gốc từ đâu và cái quán ở đâu ra vì khi mình trở lại đấy chỉ có 1 cái mộ đã cũ mọc đầy rêu…..

Your html code will go here

mimi
28 tháng 3 2019 lúc 20:10

Chuyện ở quê!

P1: Chuyện cậu em
Chuyện này em nghe mẹ em và mấy dì kể lại thôi ạ, vì lúc đó em còn chưa sinh ra .
Năm đó, em không nhớ khoảng thời gian chính xác nữa ,cậu em đổ bệnh nằm li bì mấy ngày. Ở nhà cứ tưởng là cảm mạo thông thường thôi, ai dè cậu em tỉnh dậy ko ăn uống gì cả cứ ngồi xếp bằng trên giường ( giống kiểu ngồi thiền ấy ạ ). Lúc đó, mẹ em đem cháo cho cậu ăn thì cậu nhìn mẹ và nói với giọng rất lạ ” Ta là người cõi trên, chỉ hưởng hương hoa trà quả, chứ ăn gì mấy cái này ” . Mẹ em khi đó rụng rời tay chân luôn, biết là có chuyện chẳng lành nên vừa khóc vừa chạy đi gọi bà ngoại em lên. Ngoại lên nhìn “cậu ” và hỏi : ” Con hay ai thế hả C? – cậu em tên C.
Cậu : “Ta không phải con bà, năm nay t đã ngoài 900 rồi, xưng hô cho phải phép đi. Con bà hợp với ta nên t định lấy cái xác này. Có thương thì thắp t nén nhang t chứ t không ăn cháo thịt bò đâu “-Nói rồi ” cậu ” nhắm mắt lại tiếp tục thiền.
Lúc đó thì ông em về ( dì em chạy đi gọi về ạ ). Bước vô nhà , ông nhìn cậu và nói ” Mày là ai mà nhập vô xác con ta “- ông em là phật tử tại gia cũng có chút đạo hạnh ( hồi đó muốn vô đạo không phải dễ như hiện giờ các thím ạ, ông phải quì gối tỏ lòng thành nguyên 1 buổi mới được cho theo đạo )
Cậu C nhìn ông từ trên xuống dưới rồi nhắm mắt lại không nói cũng chẳng rằng.Ông em tức quá lấy cái chuỗi hạt niệm chú ( em ko rõ là chú gì nữa , nhà em còn mấy quyển kinh dày cộm lận ). Lúc này cậu mới mở miệng nói : ” Nhà ngươi chưa đủ tay ấn đâu mà đòi tống xuất ta ra ” – xong lại nhắm mắt thiền tiếp. Ông em lúc đó cũng biết vậy nên nhờ người đi thỉnh một thầy về- thầy này tên Phong, thầy này thì nổi tiếng nhất chỗ em thời đó.
Khi thầy tới thì dân làng đã vây kín hết 2 gian nhà em với hiên rồi ( nhà hồi đó là nhà ba gian, vách làm bằng tre đan trét cứt trâu ạ )
Thầy dẫn theo một đệ tử nữa tên Dũng hay gì em quên rồi.Ông này cũng có người dựa – dựa vô ổng là một ông lính cộng sản, nhưng hay được gọi là quỷ 5 nanh vì khi nhập xác thì ổng trở nên rất dữ tợn và hàm răng có tới 5 cái răng nanh lộ ra
Ông Phong này cho đệ tử của ổng nhập xác rồi hỏi cậu C.
Ông D: ” Bà là ai mà lại nhập vô xác này”
Cậu : ” Mi tưởng mi là cộng sản thì to à, m chỉ trị được mấy cái vong yếu yếu thôi , chứ gặp ta thì mi không có tư cách để mà nói chuyện.Kêu sư phụ m qua đây nói chuyện đi ”
Ông D : ” Bà tưởng tôi không trị được bà à ….” chưa nói hết câu đã cậu C cho 1 vả vào mặt nằm vật ra đất luôn, ú ớ không nói được tiếng nào.
Xong cậu bỏ lại 1 câu ” nhóc con không biết lớn nhỏ ” rồi trở lại giường nhắm mắt thiền tiếp.
Thầy Phong thấy vậy bèn bắt quyết cho người dựa ổng vào. Em không nhớ rõ là ai nhưng cao tay lắm ạ . Ổng nói với giọng khác hẳn :” Giờ thì tôi nói chuyện với bà được chưa ? ” , rồi chỉ vào ông D ” nó có làm gì mà bà đánh nó nặng thế ”
Cậu ” nó chưa làm gì cả, nhưng t dạy nó biết có lớn có nhỏ ”
P : Thôi được rồi , chuyện đó cho qua. Vậy giờ xưng hô với bà sao đây và tại sao lại cứ khăng khăng lấy cái xác của thằng này.
Cậu : Tên ta thì nhà người không cần biết , năm nay đã ngoài 900 rồi ,t thấy hợp với thằng này nên lấy nó đi không được à ? ”
P : ” Hừ, bà nói có vẻ hay nhỉ, con người ta đang tuổi ăn tuổi học , lại là con một, bà ngang nhiên lấy đi thế ah ? ”
Cậu : ” T lấy đấy, nhà ngươi làm được gì ta nào ? ”

Sau một hồi thương lượng về việc thế mạng bằng hình nhân với hứa lập bát nhang để hương khói không được. Thầy P thở dài và nói ” Tôi đã nhận ủy thác của gia chủ nên phải làm tới cùng thôi ” , rồi ông bảo ông Dũng 5 nanh giữ ” cậu C ” lại. Nhưng tiếc là đạo hạnh của ông D chưa đủ nên mới sờ vào một cái liền bị tát bay ra đập vô cột nhà.Lúc này thì thầy P đã bắt ấn xong, quay lại bảo ông D ” con cố giữ để t trấn nó “. Thầy cắn ngón tay chảy máu ,dùng máu đó vẽ 1 chấm tròn trên trán cậu C.Vẽ xong thì thầy lấy trong túi ra một viên ngọc màu xanh. Thấy viên ngọc đó thì cậu C mặt tái mét nói :” Mi làm sao có được nó.. ” rồi im bặt bởi thầy đã bắt đầu niệm chú, viên ngọc sáng lên , lập lòe như đom đóm vậy ạ.
Sau khi trấn xong thì thầy chỉ nói ” Pháp lực của ta có hạn, chỉ có thể giam nó được vài chục năm thôi. Nó từ khi thấy viên ngọc cũng đồng ý cái hạn đó.Đến khi thằng nhỏ 60 tuổi thì bà ta sẽ quay lại lấy xác.Nhưng gia đình đừng lo, bả đồng ý là dựa xác hầu đông cho thuốc coi bói rồi, nên không có gì phải đáng ngại lắm đâu ”
Rồi ổng dặn sắm lễ mễ để cúng gởi dưới đó. Cúng hết 3 ngày các thím ạ
Sau chuyện đó, cậu em trở lại bình thường. Các thím cũng hẳn có nghe câu ” Cú kêu ma ăn ” ,ở quê cứ gần khuya mà nghe cú kêu gần nhà là các bà các mẹ nói là có chuyện xui rủi cho gia đình thế là vác gạch ném theo hướng cú kêu cho nó bay đi, hoặc là đốt muối ở bếp cho nó tự bay . Nhưng cậu em thì khác ,ổng chỉ cầu mở cái cửa bước ra là con cú sẽ bay đi ngay lập tức ko cần làm gì cả bởi vì ổng có tướng tinh .Chưa dừng lại ở đó , em có ông anh họ kiểu nhẹ vía nên hay bị mượn xác . Mỗi lần như thế phải 2-3 thanh niên to khỏe mới giữ đc ổng lại, ấy vậy mà cậu em chỉ cần trừng mắt hỏi ” Mi đi đâu ? ” là ổng tự khắc không giãy dụa nữa.

Your html code will go here

I
13 tháng 4 2019 lúc 20:24

thằng nào rảnh lướt xong đống này chắc...chết lun


Các câu hỏi tương tự
Hồ Trung Hợp
Xem chi tiết
Hồ Trung Hợp
Xem chi tiết
My Love
Xem chi tiết
Hồ Trung Hợp
Xem chi tiết
Hồ Trung Hợp
Xem chi tiết
pé myy
Xem chi tiết
Best Lux
Xem chi tiết
๖ۣۜmạnͥh2ͣkͫ5ツ
Xem chi tiết
Cái đời của tôi đúng là...
Xem chi tiết