dịch covid 19 đc nghỉ tưởng vui nhưng khá chán
đùa thôi thật ra rất vui
Ngi hoai chan nen to ket ban nhieu lam
Trong kì nghỉ vì covit 19, em đã làm rất nhiều việc nhưng không có mấy hữu dụng. Tuy vậy, em vẫn cảm thấy mình rất xuất sắc và xứng đáng được một tấm bằng là fan của truyện. Nếu như có, em sẽ cố sức mà giành bằng được thì mới thõa mãn bản thân mình vì những ngày tháng cày truyện gian lao mặc sự ngăn cản của wife, thời tiết,... Và trong số ngày nghỉ đó, em thấy việc làm có ý nghĩa nhất đó là đọc một câu chuyện về tình cảm gia đình, hay nói sâu hơn, đó là tình cảm thiêng liêng sâu nặng giũa ba bà cháu. Truyện kể rằng:
Ngày xưa có ba bà cháu tuy cuộc sống nghèo khổ nhưng cuộc sống lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc. Một hôm, có một cô tiên đi ngang qua và cho hai người cháu một hạt đào và dặn : “Khi nào bà mất, gieo hạt đào này bên mộ, các cháu sẽ được giàu sang, sung sướng”.
Bà mất, hai anh em mang hạt đào của nàng tiên trồng bên mộ, cây đào lớn nhanh và kết thành bao nhiêu trái vàng, trái bạc.
Tuy được sống trong cảnh đầy đủ, giàu sang nhưng hai anh em lúc nào cũng buồn bã vì nhớ về bà. Cô tiên hiện lên, hai anh em khóc lóc xin cô cho bà sống lại cho dù cuộc sống có cực khổ như xưa.
Cô tiên phất chiếc quạt màu nhiệm, lâu đài, ruộng vườn bỗng chốc biến mất. Người bà sống lại, móm mém, hiền từ, dang tay ôm hai đứa cháu hiếu thảo vào lòng.
Câu chuyện trên có kết thúc viên mãn, làm thỏa mãn lòng người đọc tuy truyện có xuất hiện yếu tố kì ảo không chân thực nhưng lại được điểm bởi sự thành công trong việc làm thế giới trẻ em có thêm nhiều màu sắc, trong việc làm khơi dậy tình cảm trong mỗi người đọc.
Hỏi rằng, giờ đây có ai sẵn sàng làm những việc đó vì người thân của mình? Chính việc làm của hai người cháu đã khiến em cảm động sâu sắc chứ không phải sự cảm động mờ nhạt mỗi khi một tác phẩm tẻ nhạt nào đó.
cảm ơn các bạn nhiều
viết văn về con vật