Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
khuong hoang huu

hãy viết một đoạn văn ngắn tả về người bn thân than than thiết nhất đối với em(bn ấy đã chuyển trường)

ai viết hay mk  tích and kết bn

Moon cute
18 tháng 10 2018 lúc 20:12

Người bn thân nhất của mik là Linh.hai đứa cùng tuổi nhưng nhìn có vẻ Linh cao hơn mik nhìu,mỗi ngày đến trường Linh lại mặc bộ đông phục thân quen như:Áo sơ mi với quần jeans.Tuy rằng Linh đã chuyển trường và ít về chơi với nhưng mong rằng mik và Linh vẫn là bn tốt

nguyễn ngọc hương giang
18 tháng 10 2018 lúc 20:21

nên viết như thế nào chép mạng hay ko( mk ko điên đâu mk chỉ hổi vì mk ko biết )

Cao Phương Linh
18 tháng 10 2018 lúc 20:27

mày đừng manh động con ạ

See you again
18 tháng 10 2018 lúc 20:29

Cậu bạn thân nhất của tôi, cậu ấy đã chuyển đi rồi! Tôi nhớ năm tôi trạc 7 tuổi, một người bạn mới chuyển từ ngoài Nam vào chỗ tôi học... cũng chính vi lý do này mà cậu ấy từng bị tẩy chay. Một người với nước da nâu, dáng người hơi thấp và gầy cùng với giọng nói kỳ lạ, hễ cất tiếng nói là chúng tôi lại được một tràng cười. Trông vậy thôi, cậu ấy là cây toán của lớp, như một cỗ máy có thể nhớ được mọi cột mốc lịch sử, từng lời văn cảm động và cuốn hút đến kỳ lạ. Chúng tôi dần kết thân tôi mới biết được cậu ấy thân thiện biết bao: Cậu ấy chia sẻ mọi thứ của mình với cả lớp; giúp tôi học bài; nhìn nhỏ con vậy mà chơi thể thao giỏi lắm: tôi chưa từng một lần thắng cậu ấy khi chơi cầu lông; một lần thi hội khoẻ phù đổng cậu ta khiến mọi người ngạc nhiên đến khâm phục vì tài năng bóng đá hơn 70% số điểm của đội là cậu ta ghi. Con người ai chả nghĩ đến bản thân mình trước tiên, đôi lúc cậu ta ích kỉ, cứng đầu muốn mọi thứ của mình thật hoàn hảo đến mức khiến cả lớp từng nghĩ sẽ tẩy chay cậu ta một lần nữa nhưng khi nhận ra mình sai liền vội vàng xin lỗi... 5 năm là khoảng thời gian chúng tôi bên nhau trước khi cậu ta chuyển đi mà không một lời từ biệt, tao còn nhiều lời muốn nói với mày lắm: một lời cảm ơn mỗi lần mày giúp đỡ, bênh vực tao; một lời xin lỗi khi tao cư xử quá đáng; một câu tạm biệt rồi hứa hẹn chúng ta sẽ gặp lại. Dù mày ở đâu tao vẫn hy vọng sẽ có một ngày tao gặp lại mày và đến lúc đó mày sẽ thực hiện được ước mơ của mày nhé, TAO NHỚ MÀY VÀ THƯƠNG MÀY NHIỀU LẮM

Dương Gia Trinh
18 tháng 10 2018 lúc 20:34

Đức Anh thân mến!

Chúng mình xa nhau thấm thoắt đã nửa năm rồi đấy nhỉ? Nhớ bạn quá, mình viết thư cho bạn đây. Trước hết, cho mình gửi lời hỏi thăm sức khoẻ đến hai bác và bé Quỳnh Nga nhé ! Còn bạn, từ ngày chuyển về Hà Nội, việc học hành đã ổn định hẳn chưa? Có được mấy người bạn mới rồi?

Bây giờ, mình sẽ kể về tình hình lớp cũ, trường cũ cho bạn nghe. Rất vui là lớp 3A của chúng mình, năm nay có mặt đầy đủ ở lớp 4A. Vui hơn nữa là cô Thuỷ tiếp tục làm chủ nhiệm nên cô hiểu rất rõ về từng học sinh, nhờ vậy mà sự giúp đỡ của cô rất có hiệu quả. Tổ 2 của chúng mình không còn bạn nào yếu kém nữa. Không khí thi đua học tập sôi nổi hẳn và điều đáng mừng hơn cả là 10 bạn tổ viên đều đã được kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.

Riêng mình, năm học vừa qua cũng đạt được điểm khá cao về tất cả các môn. Mình cũng đoạt được giải Nhì trong hội thi vở sạch chữ đẹp của trường. Hè sang năm, bạn nhớ về quê chơi nhé! Chúng mình sẽ lại cùng nhau lên đê thả diều và bắt dế. Bạn bè gặp nhau, chắc là vui lắm đấy!

Thư đã dài, mình dừng bút ở đây. Chúc bạn và gia đình vui vẻ, gặp nhiều may mắn!

王一博
18 tháng 10 2018 lúc 21:05

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao người bạn luôn bên cạnh ta, chia sẻ với ta mọi niềm vui, nỗi buồn, cố biết bao người bạn luôn quan tâm, chia sẻ và thấu hiểu ta. Nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi rằng :"AI LÀ NGƯỜI BẠN QUAN TRỌNG, THÂN THIẾT NHẤT CỦA MÌNH" hay chưa?Tôi nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta sẽ có một câu trả lời riêng, ai mà chẳng có bạn thân.Với tôi cũng vậy, tôi có một người bạn rất thân thiết.Đó là............(tự điển tên bạn thân vào nhé)

Tình bạn-với tôi nó thật đáng quý, đáng trân trọng.Bởi lẽ,có bạn thì dễ còn một người bạn thân thực sự thì rất khó.Có một người từng nói rằng:"Bạn thân là người rất quan trọng. Những ai không có lấy một người bạn thân thì không đáng sống".Nghe có vẻ tàn nhẫn và độc ác nhưng nó rất đúng, ít nhất là với tôi.

Về............-cậu bạn thân của tôi thì cũng chẳng có lắm điều để kể. Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi nhé. Bạn thân của tôi tên.........................(tên đầy đủ), học cùng lớp với tôi, dáng người ..........., khuông mặt.............., nói chung là ưa nhìn.Nó là đứa bạn đã học cùng tôi được......năm rồi......năm cùng chung trường, chung lớp, chung thầy, chung bạn, tôi và nó gắn bó với nhau như hình với bóng.Tính nó hay nói, vui vẻ và rất vô tư.Còn tôi, tôi ít nói, có thể nói là khó gần cũng được. Vậy mà không hiểu sao hai đứa lại thân thiết như vậy.Mọi ngườicũng thắc mắc như thế.

Nó sống hướng ngoại, thân thiện và học khá tốt, lại thêm vẻ ngoài điển trai nên có rất nhiều bạn. Nó tốt lắm, ai nhờ gì cũng giúp. Trong giờ học, nó luôn tập trung nghe thầy cô giảng bài nên cũng được các thầy cô yêu quý luôn. Ai mà tin được một đứa như thế lại có thể trở thành "thành lắm mồm" của lớp chứ.Nó học đều các môn, nhất là toán.Chính vì thế ai có bài khó cũng nhờ nó giúp.Nó vừa học giỏi lại tốt bụng nên cũng có khá nhiều bạn nữ để ý. Lúc chưa thân nhau, tôi phải thừ nhận mình đã từng khá ghét nó, là do ghen tị cả.Khi đó tôi còn tự nhủ rằng sẽ chẳng bao giwof chơi thân với nó.

Cho đến một lần, trên đường đi học về tôi bị ngã xe,đùng lúc nó đi ngang qua.Nó vội xuống xe, đến gần tôi lo lắng hỏi:"Trời, cậu không sao chứ, có đau lắm không?Để mình giúp cậu." Sau đó nó dìu tôi vào lề đường, dắt vội chiếc xe đạp của tôi vào và nói:"Hay là cậu gửi xe ở nhà nào đó rồi mình đưa cậu về nhé, Chân cậu thế này chắc cũng chẳng đạp xe được đâu."Tôi vội gật đầu.Nó dắt xe của tôi đi gửi ở một nhà người quen gần đó rồi đèo tôi về nhà.Trên đường đi, lòng tôi như có chút thay đổi, hình như đã có chút cảm mến và biết ơn người bạn này.Về đến sân nhà, tôi lí nhí cảm ơn nó. Nó cười hì hì bảo rằng đó là việc nên làm. Tôi bất ngờ lắm. Sáng hôm sau, mời tờ mờ, ngoài cửa nhà tôi đã văng tiếng gọi: "Dậy đi học đi,....(tên mình) ơi, sáng rồi đấy"Tôi chạy ra cổng , là nó.

-Sao cậu đến đây?- tôi ngạc nhiên

-Ừ thì xe của cậu gửi rồi, chân lại đau, mình đến đưa cậu đi học-nó vui vẻ

Tôi lẳng lặng vào lấy cặp, ngồi lên yên xe.Trên đướng đi chúng tôi tròn chuyện rất vui vẻ.Tôi chợt thấy rất mên phục nó.Và có lẽ từ lúc đó, tôi đã coi nó là bạn thân.Nó cũng vậy. 

Thế mà thời gian thấm thoắt thoi đưa đã được ... năm kể từ đó tới giờ.Thời gian qua đi, mọi vật thay đỏi, có lẽ chỉ còn tình bạn của tôi và..... lfa vẫn nguyên vẹn như cũ.Cả một tuần nay mỗi lần nói chuyện với tôi nó cũng ấp úng, như có điều gì đó rất khó nói.có chuyện gì mà nó phải giấu tôi chứ.Chiều hôm kia, nó gọi tôi ra góc sân chúng tôi vẫn ngồi trò chuyện, chơi đùa, nó bảo:

- Ngày kia tao chuyển trường

-Sao, mày chuyển đi đâu? Sao lại chuyển?

-Bố tao chuyển công tác đến Hà Nội. Tao sẽ nhớ mày với các bạn lắm đấy.

-Mày đi thật à?

-Ừ .

-Sao mày không nói tao biết sớm hơn? Mày có coi tao là bạn không?

-Có chứ, mày là người bạn thân nhất của tao mà. Toa nói cho mày biết đầu tiên đấy.

Bỗng nó khóc.Nhìn nó, tôi cũng thấy mắt cay cay.Từ nay sẽ chẳng ai chọc ghẹo tôi, đùa giỡn với tôi, chẳng ai ở bên để cùng chia sẻ bào vui buồn.Không ai thay thế được nó.Hụt hẫng. Đó là cảm giác của tôi lúc ấy.NHưng tôi không khóc dù rất muốn, vì tôi biết nếu tôi khóc nó cũng khóc theo, tôi không thích thế.Ôm lấy nó, tôi nói, cố lấy giọng bình thản:"Mày đi vui vẻ, nhớ viết thư cho tao. Tao sẽ nhớ mày đấy."...Rồi ba hôm trước, nó chuyển đi.Tôi thấy thật trống trải, cô đơn.Nhưng có lẽ nỗi cô đơn đó cx được an ủi vì nó đã gửi thư cho tôi, nói rằng nó ổn và nhất nhớ mọi người ở đây.

Bạn thân là đứa bạn luôn khiến ta thấy phiền phức vì những trò đùa, luôn quấy rối đúng lúc ta cần yên tĩnh. Thế nhưng khi ta gặp khó khăn, nó luôn là người đưa ra hàng động thiết thực nhất để giúp ta. ............ là thế. CHính vì thế nên tôi mời quý mến nó. "....à, tao sẽ chẳng quên nổi mày đâu. Nếu tao dám quên chắc hồn mày về ám tao mất thôi! Mày mãi là đứa bạn thân nhất của tao. Nhớ đấy."

( hơi lạc đề nhé, tham khảo rồi góp ý cho mik)

Kim Taehyunh
19 tháng 10 2018 lúc 20:15

ý đồ đấy mọi người đừng có trả lời cho nó nữa

Kim Taehyunh
19 tháng 10 2018 lúc 20:26

bạn nói rất đúng nguyễn ngọc hương giang ak kết bạn nha

Kim Taehyunh
19 tháng 10 2018 lúc 20:28

đáng đời thằng chó mê gái

~Mưa_Rain~
1 tháng 11 2018 lúc 18:56

Trong cuộc đời mỗi con người, chúng ta chắc hẳn luôn có những người bạn giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và kề bên mỗi khi gặp chuyện vui cũng như chuyện buồn. Em cũng không phải là ngoại lệ, cũng có một người bạn thân luôn sẻ chia và giúp đỡ mỗi khi em gặp khó khăn. Kha – đó là tên đứa bạn thân nhất của em.

Kha năm nay bằng tuổi em, cũng là mười tuổi. Kha có nước da trắng như trứng gà bóc cùng dáng người thanh mảnh. Lúc nào đến lớp bạn cũng gọn gàng trong bộ đồng phục áo trắng quần đen, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy. Kha có khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt biết nói. Đôi mắt bạn to tròn lấp lánh ánh cười luôn cong cong như vầng trăng khuyết, nó như biết nói biết cười, biết sẻ chia mỗi khi em buồn và cổ vũ mỗi khi em gặp chuyện vui. Giọng nói của Kha trong trẻo như tiếng chim vàng oanh mỗi sáng, bạn đừng lầm tưởng rằng giọng nói ấy sẽ chua ngoa nhé. Bởi vì giọng nói ấy rất truyền cảm và vô cùng thu hút. Kha thường kể cho chúng em nghe những câu chuyện ma mà bạn ấy biết, với chất giọng ly kì hấp dẫn, nó luôn làm chúng em hét toáng mỗi khi đến đoạn cao trào. Đổi lấy một tiếng cười vang nhí nhảnh của nó là bộ mặt hoảng hồn của mấy đứa chúng em.

Thú thật lúc đầu em cũng không thích Kha bởi vì người đâu mà vừa học giỏi vừa xinh lại còn hát hay nữa. Không những thế ba mẹ lại rất hay lôi Kha ra để so sánh với em làm em cảm thấy rất bực bội cùng tủi thân bởi chẳng một đứa trẻ nào thích bị bố mẹ so sánh với bạn bè đâu, đặc biệt là trong khi đứa trẻ ấy còn không thích cô bạn kia nữa. Và có lẽ em vẫn sẽ ghét Kha như vậy nếu không có chuyện xảy ra lần đó.

Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió bấc rít gào bên ô cửa sổ khiến em run lên. Chẳng hiểu sao chiều hôm trước em còn khỏe mạnh, chạy từ đầu sân đến cuối sân chơi trò đuổi bắt với anh trai mà ngày hôm sau đã ốm đến không dậy nổi. Em mệt mỏi mở to đôi mắt thẫn thờ nhìn bầu trời xám đen bên ngoài ô cửa, lòng nghĩ thầm cách để đến lớp mà không làm phiền ai. Mùa đông đến, em biến thành con sâu lười ham ngủ, chính vì vậy mà em luôn là nguời ngủ dậy muộn nhất nhà. Ba mẹ thường cùng anh trai em ăn sáng rồi đi học, đi làm em dậy sau nên sẽ ăn sáng sau rồi tự đi học. Nếu không phải hôm nay trường anh em tổ chức làm tình nguyện nên phải đi từ sớm thì nếu không anh sẽ không để em như thế này mà đến trường. Em đang đau đầu định bước xuống giường thì nghe thấy tiếng của Kha vọng từ bên ngoài vào:
- Lan ơi, cậu không đi bây giờ là cậu muộn học đấy!

Em muốn nói thật to cho nó rằng tớ đang bị ốm nhưng lời nói chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Chờ mãi không thấy ai trả lời, lại thấy đèn nhà em đang sáng, nó tò mò bước vào nhà không quên kèm theo câu: “Cháu xin phép ạ.”. Vào đến phòng em nó hoảng hốt chạy vào, hết sờ mặt lại sờ đến trán:
- Cậu sốt rồi, sao không gọi tớ vào, bố mẹ cậu đâu, anh trai cậu đâu sao cậu ở nhà một mình thế?
- Bố…mẹ…tớ…đi làm. Còn… còn anh tớ đi tình nguyện rồi…khụ..
- Cậu đã ăn sáng chưa? Rồi còn nhà cậu có thuốc không, để đâu chỉ tớ, tớ đi lấy.

Nhìn bộ dạng lo sốt vó của nó mà em ngỡ ngàng, bấy lâu nay em nghĩ Kha cũng chẳng ưa em vậy mà khi em ốm bạn liền lo lắng đến như vậy. Tự nhiên em cảm thấy mình đúng là một đứa bạn tồi, không nhận ra Kha tốt như thế nào mà chỉ theo suy nghĩ riêng của mình mà ghét bạn. Em ngại ngùng đón nhận sự giúp đỡ từ bạn mà vui sướng khi có một người bạn tốt như Kha. Sau khi nấu cháo cho em ăn, bạn còn giúp em uống thuốc và gọi điện xin phép cho cả hai chúng em cùng nghỉ bởi vì chăm sóc em đã khiến bạn muộn giờ học.

Từ hôm ấy ngày nào Kha cũng qua nhà giảng bài cho em, nhờ vậy mà em đã theo kịp bạn bè khi đi học trở lại mà không cần đến sự giúp đỡ của gia sư hay thầy cô phụ đạo thêm. Dù trước đây luôn ham chơi bỏ bê bài tập nhưng sau kỉ niệm lần ấy em đã chú ý hơn và nâng cao được điểm số khiến thầy cô và bố mẹ rất vui lòng. Tất cả là nhờ có sự tận tâm giúp đỡ của Kha, cuối học kì I vừa rồi chúng em đã đứng trong top 10 của lớp và được các thầy cô tuyên dương là đôi bạn cùng tiến đấy!
Em rất yêu quý cô bạn thân của mình và mong muốn tình bạn của chúng em cũng sẽ bển chặt qua thời gian để em có thể lưu lại được những kí ức tuổi học trò khi ở bên bạn bè và gia đình.

minh phượng
13 tháng 11 2018 lúc 20:16

Người ta vẫn nói bạn thân là những người bạn thân thiết nhất của mỗi người, là người có cùng chung sở thích với chúng ta. Em vẫn hay thấy các bạn nữ chơi thân với các bạn nữ, các bạn nam chơi thân với các bạn nam ở trong lớp. Nhưng bạn thân của em lại là một bạn nam, và em là nữ. Dù vậy nhưng bọn em vẫn chơi rất vui với nhau. Cậu ấy là một người bạn tốt với em.

Cậu bạn thân của em tên là Thiên. Mẹ em nói tên của cậu ấy có nghĩa là bầu trời cao rộng lớn. Quả thực tên cũng giống như tính cách của cậu ấy vậy. Thiên luôn bảo vệ chở che cho em, giống như là “bầu trời” của riêng em vậy. Cậu ấy không bao giờ để những đứa con trai trong lớp hay lũ trẻ hàng xóm bắt nạt em cả. Thiên có một dáng người dong dỏng cao và khỏe khoắn. Nước da hơi ngăm vì nắng vì gió, vì những ngày tháng cùng em chạy đua thả diều trên cánh đồng, cùng em đi chơi trong chiều hè nắng gắt… Cái mũi cao cương nghị, đôi mắt sáng ngời luôn toát lên sự vui vẻ. Thiên có một giọng nói rất hay, đặc biệt là khi hát. Bởi vậy nên cậu ấy được mệnh danh là “cây văn nghệ” của lớp em đấy.

Em vẫn còn nhớ ngày đầu vào lớp, khi thấy em và Thiên luôn đi cùng nhau, bạn trong lớp đều hỏi cậu ấy rằng: “Mày với con Nguyệt chơi thân với nhau kiểu gì thế? Nam nữ mà thân cũng lạ ghê.” Những lần ấy, Thiên cũng chỉ cười cười cho qua, dần dà mọi người trong lớp cũng quen nên cũng không hỏi nữa. Bọn em chơi thân là do có cùng sở thích, hơn nữa, chúng em là bạn hàng xóm của nhau. Bố mẹ hai nhà chơi thân, thành ra hai đứa cũng biết nhau từ ngày còn bé xíu.

Thiên là một người rất chu đáo và quan tâm người khác. Mỗi lần em phải ở lại trực nhật, cậu ấy đều ở lại phụ giúp em. Còn khi cậu ấy ở lại thì đều kêu em về trước đi. Nhưng chẳng bao giờ em chịu về cả, cứ chạy qua tranh việc làm giúp cậu ấy. Hai đứa nhìn nhau rồi lại cười, lại cùng vui vẻ trực nhật. Mỗi lần có cái gì hay là Thiên lại mang sang nhà em cùng chia sẻ. Hai đứa chúng em thân nhau như hình với bóng vậy. Em nhớ có một lần Thiên đi chơi cùng gia đình lâu ngày mà em khóc lóc đòi theo cho bằng được. Bố mẹ có dỗ thế nào em cũng không chịu nghe. Chỉ khi Thiên hứa sẽ về sớm, sẽ mua quà cho em thì khi đó em mới thôi khóc. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy bản thân mình trẻ con quá.

Bây giờ chúng em đều đã lớn rồi, nhưng vẫn chơi thân với nhau như ngày nào. Em mong rằng tình bạn này sẽ luôn bền chặt mãi. Em rất yêu quý Thiên – người bạn thân của em.


Các câu hỏi tương tự
Kinamoto Sakura
Xem chi tiết
Nhóc_Siêu Phàm
Xem chi tiết
Đặng Đình An
Xem chi tiết
Nguyễn Anna
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Trà My
Xem chi tiết
Kinamoto Sakura
Xem chi tiết
Lê Thị Quỳnh Giao
Xem chi tiết
Lê Thị Quỳnh Giao
Xem chi tiết
Kinamoto Sakura
Xem chi tiết