Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
CHERRY MISAKI 2k7

Hãy viết một bài văn kể về một việc  tốt mà em đã làm

huỳnh phạm tố uyên
31 tháng 3 2019 lúc 8:54

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.

Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nói: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.

Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Nguyễn Võ Anh Minh
31 tháng 3 2019 lúc 9:06

Đôi khi chỉ một hành động nhỏ nhoi thôi cũng đủ để khích lệ tinh thần người được giúp đỡ, giúp họ trong những lúc họ cần sự giúp đỡ nhất. Còn đối với bản thân chúng ta, giúp đỡ người khác không chỉ mang lại niềm vui cho người được giúp đỡ, mà còn mang lại niềm vui cho chính mình, khiến cuộc sống của mình thêm màu sắc, ý nghĩa hơn. Em cũng đã từng giúp đỡ người khác, và cũng đã từng được trải nghiệm thứ cảm xúc hân hoan, vui sướng mà khó diễn đạt thành lời ấy. Trong cuộc sống sẽ có rất nhiều lúc chúng ta gặp khó khăn, những lúc ấy chúng ta không chỉ mỏi mệt về thể chất mà tinh thần cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Sự giúp đỡ từ những người xung quanh chính là nguồn động lực dồi dào, lớn lao nhất khiến cho chúng ta có thể vượt qua, bởi đó không chỉ đơn giản là sự giúp đỡ về vật chất, mà đó là nguồn động viên về tinh thần, giúp chúng ta thêm yêu vào con người, thêm yêu vào cuộc sống, từ đó ta có sức mạnh để vươn lên chiến thắng mọi khó khăn, thử thách. Trong số những lần giúp đỡ người khác khiến em tự hào nhất, đó chính là giúp một bà cụ qua đường. Hôm đó là sáng thứ hai đầu tuần, theo như thường lệ thì cứ mỗi ngày thứ hai trong tuần thì trường em sẽ tổ chức lễ chào cờ, vì vậy mà học sinh trong trường sẽ phải đến trường sớm hơn mọi khi mười lăm phút để chuẩn bị. Buổi tối hôm trước vì mải xem một bộ phim hay nên đã đi ngủ muộn, sáng nay em đã dậy trễ hơn so với mọi khi, trường học cách nhà em khoảng mười phút đi bộ, nếu như em đi nhanh thì may ra vừa kịp giờ chào cờ.

Vì vội vã mà em không kịp ăn sáng, em cầm chiếc bánh mì mẹ vội đưa mà vừa chạy vừa ăn, trong lòng chỉ mong sao cho mình đến kịp giờ, đến muộn nếu làm ảnh hưởng đến thành tích thi đua của cả lớp thì em sẽ rất áy náy. Sau khi chạy hết sức mình thì cuối cùng hình ảnh của cánh cổng trường cũng hiện ra trước mắt em. Nhưng để vào trường thì em phải băng qua một tuyến đường, sáng sớm đúng giờ mọi người đi làm nên xe cộ khá đông đúc, mặt khác đoạn đường này chưa được lắp đặt hệ thống đèn đỏ nên gây khó khăn lớn cho việc sang đường.

Em định băng qua đường để vào trường nhưng em chợt nhìn sang bên cạnh có một bà cụ đang đi tới, có vẻ cụ cũng đang định sang đường, xe cộ đông như vậy nếu để cụ đi một mình thì sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ vậy em liền bước tới gần cụ và nắm lấy cánh tay của cụ: “Cụ để con dẫn cụ qua đường nhé, bây giờ xe đông cụ qua đường sẽ rất nguy hiểm”, nghe em nói, cụ hướng đôi mắt về phía em, ánh mắt cụ đục đục vì tuổi già nhưng lại ánh lên vẻ hiền từ, nhân hậu. Nhìn cụ em lại nhớ về bà của mình, cụ ôn tồn nói với em: “Cảm ơn cháu nhé, cháu thật tốt bụng”, nghe cụ nói em có chút ngượng ngùng, em cho rằng hành động này là tất nhiên, ai nhìn thấy cũng sẽ hành động như em thôi, chứ lời khen tốt bụng của bà cụ thì em chưa xứng để nhận “Dạ không có gì đâu cụ ạ, để con dẫn cụ qua”.

Em nói rồi nắm chặt lấy tay cụ, nhìn đường lúc thưa xe nhất thì cẩn thận dẫn cụ qua đường, trên đường em đưa một tay ra vẫy để xin mấy bác, mấy cô đang di chuyển trên đường nhường đường cho em và bà cụ. Thấy hành động xin nhường đường của em thì mọi người đều rất vui vẻ giúp đỡ, có người còn dừng hẳn xe lại để cho em và cụ đi. Khi sang được đường bên này, em nhẹ nhàng buông tay cụ và nói với cụ: “Cụ ơi, đã qua đường bên này rồi, cụ đi bình tĩnh nhé” “Cám ơn cháu đã giúp đỡ” Cụ nói rồi đưa tay vào túi áo và mang ra một chiếc kẹo, cụ để vào tay em như một lời cảm ơn.

Lúc ấy em đã cảm động lắm, không phải vì chiếc kẹo mà bởi vì tình cảm của cụ cũng ấp áp như người bà của em vậy. Em cảm ơn bà rồi từ biệt bà để vào trường. Buổi sinh hoạt trường hôm ấy em đã đến muộn mười phút, nhưng em lại cảm thấy thật vui, cảm giác được giúp đỡ người khác em không nghĩ lại vui mừng, hân hoan đến như vậy. Hành động giúp đỡ của em tuy rất nhỏ bé, không có gì đáng kể nhưng đó là một việc tốt mà em đã thực hiện, em rất tự hào về nó.

HỒ PHẠM ÁI THƯ
31 tháng 3 2019 lúc 11:18

  Tham khảo nhé!

Trong suốt cuộc đời mỗi con người, có những kỉ niệm chỉ thoảng qua như gió thoảng mây trôi nhưng cũng có những kỉ niệm khắc sâu trong tâm trí. Mỗi lần nhớ về kỉ niệm mình đã làm được một việc tốt, tôi bỗng bất giác nở nụ cười và thấy mình đã sống đúng như lời mẹ vẫn dạy: Cần biết yêu thương và giúp đỡ người khác.

Kỉ niệm ngày hôm ấy tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Trưa hôm đó là một ngày tháng năm nắng như đổ lửa. Bầu trời cao vời vợi, trong vắt không một gợn mây. Sức nóng từ ông mặt trời như muốn thiêu đốt cả không gian. Tôi đạp xe trở về nhà trên con đường quen thuộc. Hai bên đường, cây cối im lìm, tôi tự hỏi không biết những cơn gió đang ở phương trời nào. Cái nóng không chỉ đến từ ông mặt trời mà còn bốc lên từ con đường trải nhựa bên dưới. Đạp xe trên đường mà mồ hôi từ trán rỏ xuống ướt đẫm lưng áo tôi. Tôi tự nhủ phải đạp xe về nhà thật nhanh để được uống cốc nước chanh mẹ đã pha sẵn. Đi được một quãng, tôi bắt gặp một cụ già đang ngồi bệt trên đường. Tôi nghĩ thầm: Trời nắng thế này không biết bà ra ngoài đường làm gì nhỉ? Không biết bà có bị làm sao không? Tôi đến gần bà cụ và hỏi:
-Bà ơi, bà làm sao thế ạ? Bà có cần cháu giúp không?

Tôi đoán bà năm nay chắc cũng ngoài 70 tuổi, tóc đã bạc trắng quá nửa đầu. Chiếc áo nâu bà đang mặc ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt bà xanh xao, có lẽ là do mệt vì đi đường xa. Tay bà vẫn xách một cái làn, trong đó nào là rau, cá, hoa quả và những món quà quê. Bà vịn tay tôi đứng lên và đáp:
- Trời hôm nay nắng quá, có lẽ bà bị say nắng cháu ạ. Bà vừa mới từ quê lên, đang đi đến nhà con thì bỗng xây xẩm mặt mày, chóng mặt quá nên bà mới ngồi xuống.

Tôi dìu bà đến một bóng râm bên đường, đỡ bà ngồi xuống nghỉ và bảo:
- Bà ngồi đây đợi cháu một lát nhé, cháu sẽ quay lại ngay

Tôi nói xong liền vội chạy đi mua một chai nước và một tấm bánh mì. Bà ăn xong thì đã khá hơn một chút, bà bảo:
- Cám ơn cháu nhé, cháu ngoan quá, bà đỡ nhiều rồi. Không có cháu thì bà không biết phải xoay sở ra sao.
- Nhà bà ở đâu ạ? Cháu sẽ đưa bà về.

Bà nói xong địa chỉ, tôi bỗng reo lên:
- May quá, nhà đó ở cùng một khu phố với cháu. Vậy là bà cháu ta cùng đường rồi.

Đưa bà về nhà xong, tôi mới yên tâm ra về. Lúc tạm biệt, bà còn dặn:
- Cháu về cẩn thận nhé, cô bé ngoan!

Về đến nhà đã là 12 giờ trưa. Mẹ nhìn thấy tôi thì vội hỏi, gương mặt vẫn còn thoáng lo lắng:
- Sao hôm nay con về muộn thế, mẹ cứ sợ con xảy ra chuyện gì.

Đi rửa mặt xong, tôi ngồi xuống kể cho mẹ nghe hôm nay tôi đã giúp đỡ một bà cụ bị say nắng và đưa bà về nhà, thế nên tôi mới về muộn. Mẹ nghe xong thì khen:
- Con gái mẹ ngoan quá. Con làm như vậy là đúng lắm. Bà cụ tội nghiệp như thế, con không thể bỏ mặc bà ngoài đường giữa trời nắng như đổ lửa thế này được. Mẹ rất hãnh diện vì con đã biết giúp đỡ người khác. Con mẹ đúng là lớn thật rồi.

Nghe lời khen của mẹ, tôi cảm thấy rất vui sướng. Đặc biệt là khi việc tốt ấy xuất phát từ tấm lòng và trái tim của mình thì nó càng có ý nghĩa gấp bội lần.

Kỉ niệm ấy trôi qua đã lâu nhưng nó vẫn in đậm mãi trong tâm trí tôi. Tôi càng thấm thía hơn ý nghĩa của những việc làm tốt mang đến cho mình và mọi người.

                                  #HOK TỐT#

Phạm Minh Thu
25 tháng 10 2021 lúc 21:32

https://olm.vn/hoi-dap/detail/216336161312.html

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Sky Eddie Onain
Xem chi tiết
hong nhan ban phan dong...
Xem chi tiết
phanlehoangngan
Xem chi tiết
nguyen thi kieu anh
Xem chi tiết
lucyyy
Xem chi tiết
Vu Phuong Uyen
Xem chi tiết
Trân Khơi My
Xem chi tiết
Song Ngư (๖ۣۜO๖ۣۜX๖ۣۜA)
Xem chi tiết
TranNgocThienThu
Xem chi tiết