Bài viết số 3 - Văn lớp 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Thành Đăng

Hãy viết một bài văn biểu cảm về con sông quê hương em

Nguyễn thị ngọc ánh
8 tháng 11 2017 lúc 20:18

Bài tham khao 4
Quê hương tôi có con sông xanh biếc.
Nước gương trong soi tóc những hàng tre.
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè.
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp lóang.
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng.
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi.
Hỡi con sông tắm mát cả đời tôi
(Tế Hanh)
Thời gian cứ mãi trôi đi, lặng lẽ bước qua một cách vô tình. Tôi thì cứ lớn lên, mang theo một tuổi thơ êm đềm bên con sông quê hiền hòa. Mỗi khi đọc những dòng thơ của tác giả Tế Hanh sống mũi tôi lại cay cay nhớ về con sông quê tôi – sông Hoa Vàng.

Con sông quê tôi không có lấy một cái tên. Người trong vùng quen gọi là sông làng. Nhưng với bọn trẻ chúng tôi thì đó là con sông Hoa Vàng. Cái tên đó bắt nguồn từ khi tôi sinh ra, tôi yêu nhất là màu vàng của bông điên điển, một loài bông mang vẻ đẹp đơn sơ, giản dị. Hoa cứ lênh đênh trên sông vào mùa nước nổi. Sông nào cũng có vẻ đẹp riêng biệt của nó, nhưng tôi nghĩ rằng không nơi đâu nhiều hoa như sông quê tôi. Từ đầu nguồn đến cuối nguồn, hoa trải dài, trải dọc đâu đâu cũng thấy một màu vàng, nom thật đẹp. Vậy là cái tên Hoa Vàng ra đời từ đó. Con sông quê tôi nước trong xanh mát rượi. Những buổi trưa hè mà hòa mình vào lòng sông thì không còn gì bằng. Tôi yêu con sông quê tôi làm sao! Tôi yêu sông không chỉ vì vẻ đẹp nên thơ mà còn vì những gì sông đã mang lại cho người dân quê tôi. Chính nhờ dòng nước trong xanh của sông dẫn vào đồng ruộng mà quê tôi năm nào cũng được mùa lúa bội thu. Nhớ lại ngày còn bé, tôi cùng lũ trẻ trong làng cùng nhau bơi đua ở sông Hoa Vàng. Cả bọn con gái đứa la đứa hét làm náo động cả khúc sông. Chúng tôi cười và sông cũng cười. Tiếng cười hòa tan vào không gian, hòa tan vào dòng chảy của sông. Sau những phút náo động ấy chúng tôi lại đi vớt bông điên điển về cho bà nấu nồi canh chua. Trời ơi! Làm sao mà tôi có thể quên được những ngày tháng ấy. Thời gian trôi qua cho đến năm lên mười, tôi xa quê len thành phố cùng ba mẹ. Xa quê, xa nội, xa bạn bè và xa cả sông Hoa Vàng. Tiếng cười vang dậy cả mặt sông năm nào luôn len lỏi trong giấc ngủ của tôi.

Dòng sông quê tôi là thế đấy! Dòng sông đã tắm mát cả tuổi thơ tôi, đã nuôi nấng tôi, an ủi tôi. Tôi nhớ quê da diết. Tôi chỉ mong được trở về quê để gặp lại sông, người bạn tuổi thơ tôi. Đôi lúc tôi chỉ muốn đứng bên bờ và hét thật to: Hoa Vàng ơi, tôi yêu bạn lắm.

Nguyễn Thành Đăng
8 tháng 11 2017 lúc 20:45

@BFF_1234

Bích Ngọc Huỳnh
12 tháng 1 2018 lúc 14:05

Ai cũng có một tuổi thơ để nhớ lại, để tự hào. Tuổi thơ của bạn có thể dữ dội, có thể yên bình. Riêng tôi thì có một thời thơ bé trìu mến bên dòng sông quê thân thương. Dòng sông hiền hòa, dịu êm vẫn chảy mãi không ngừng như dòng chảy cuộc đời của tôi vậy.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nhỏ, hẻo lánh, xa xăm. Nơi có một dòng sông xanh biếc, hàng ngày vẫn tưới mát ruộng lúa, vườn cây. Dòng sông ấy đầy ấp yêu thương, nâng niu từng mái chèo, từng chiếc xuồng nhỏ ven sông.

Tôi thương từng con sóng nhỏ lăn tăn chiều lộng gió. Tôi yêu từng hàng dừa nước rợp bóng hai bên bờ. Và tôi yêu từng đám lục bình trôi bồng bềnh thả hồn theo sông nước. Một cảnh đẹp thiên nhiên thơ mộng trong ký ức của tôi về dòng sông ấy lại ùa về. Làm sao có thể quay lại những ngày xưa, ngày còn bơi xuồng qua sông để cấp bước đi trên con đường làng, con đường đến trường thuở ấy. Tôi không thể quên những ngày đi tắm sông cùng những đứa bạn trong xóm, cùng đùa vui, cùng lặn hụp dưới mé sông. Rồi còn bị cha mẹ mắng vì tắm đến trưa trời nắng chang chang. Tôi lại nhớ, những ngày mưa cùng cậu đi hái bông súng, đi giăng câu chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Tôi nhớ làn khói trắng bay cao trên máy nhà lá lợp đơn sơ buổi chiều tà còn vương thoang thoảng trên sông. Hình ảnh đấy gieo vào lòng tôi tình cảm của một Tản Đà năm xưa, “Quê hương khuất bóng hoàng hôn, trên sông khói sóng cho buồn lòng ai”. Đấy là những ký ức tuyệt vời của tuổi thơ mà không phải đứa trẻ nào cũng có. Tôi tự hào vì mình được sinh ra ở đây, bên cạnh dòng sông thân thương ấy.

Dẫu có nhớ, có thương, có tiếc nuối thì khoảng thời gian tôi gắn bó với dòng sông quê đã trôi qua lặng lẽ và không bao giờ trở lại nữa. Nhưng tôi đã mãn nguyện vì được lớn lên, được nuôi dưỡng yêu thương từ con sông nhỏ ấy. Xin cho tôi một phút giây ngắn ngủi để gửi đến những ai đang còn nhỏ, còn thời lặn lội tắm sông hãy cứ sống hết mình, trải nghiệm hết những gì đang có. Để mai này ta có một dòng sông để yêu thương

Bích Ngọc Huỳnh
12 tháng 1 2018 lúc 14:06

“Ở tận sông Hồng em có biết, quê hương anh cũng có dòng sông. Anh mãi gọi với lòng tha thiết. Vàm Cỏ Đông, ơi Vàm Cỏ Đông”. Dòng sông từ lâu đã gắn liền với tuổi thơ, với đời người. Nếu như chàng trai trong bài thơ Vàm Cỏ Đông tự hào về con sông tuổi thơ ở Long An. Thì nơi tôi sinh ra cũng có một dòng sông như thế. Tuy không tên, không tuổi, nhưng kỷ niệm về dòng sông ấy vẫn in hằn trong trái tim tôi.

Cái Nước thân yêu, nơi tôi sinh ra có một dòng sông xanh mát. Mỗi buổi sáng sớm, trên sông thấp thoáng những mái chèo của người dân dậy sớm ra chợ bán. Những mái chèo lướt đi nhè nhẹ trên sông thật êm dịu, hiền hòa biết bao. Phía xa xa, chiếc xuồng nhỏ nhấp nhô đổ lú, tôm cá nhảy lên, rồi rơi xuống như một vũ điệu hoang dã. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi xuống dòng sông lấp lánh, huyền ảo đẹp đến lại lùng. Tôi yêu dòng sông quê tôi không chỉ vì nó đẹp mà dòng sông ấy còn nuôi sống biết bao gia đình ven sông.

Tuổi thơ tôi gắn liền với dòng sông. Từ lúc bắt đầu biết nói, biết đi, cha mẹ thường chèo xuồng đưa cả nhà về quê ngoại chơi. Con sông ấy chính là con đường dẫn tôi về với cội nguồn. Rồi đến khi tôi bắt đầu tập bơi, tôi cũng tắm trên dòng sông ấy. Mỗi lần xuống nước, tôi cảm thấy mình được ôm ấp, nâng niu và che chở. Tôi hay sáng tạo ra các trò chơi khi còn bé, cũng lấy cảm hứng từ dòng sông trước nhà tôi. Tôi nhớ lúc ấy chơi trò rược đuổi dưới nước, trò ném sình non, trò làm xuồng máy chạy trên sông. Ôi, tôi yêu sao dòng sông quê hương, dòng sông ấy đã cho tôi có những ký ức ngọt ngào mà đến giờ này tôi vẫn bồi hồi khi nhớ lại.

Dòng sông quê tôi không rộng lắm, chừng hai chục mét nhưng đoạn đầu và đoạn cuối thì tôi không biết ở đâu. Tôi nghĩ rằng chắc nó dài lắm, ở tới chân trời đấy. Thế nhưng lúc còn thơ bé, tôi cảm nhận rằng dòng sông ấy rộng lắm, bao la lắm vì tôm cá cứ đầy ấp, chưa bao giờ vơi. Những đêm trăng, bầu trời trong trẻo, tôi nhìn xuống đáy sông và cảm thấy mình thật nhỏ bé trước lòng sông sâu hút. Một cảm giác vừa lo lắng, vừa tò mò trước lòng sông sâu thẳm. Dòng nước xanh thẳm lúc bình minh ấy, đêm nay trở nên khác hẳn lạ thường. Có những ánh hào quang kỳ lạ, khi tôi vẫy tay vào làn nước ấy. Lúc đó tôi không biết đó là gì, nhưng cực kỳ hứng thú.

Sẽ chẳng bao giờ tôi quên những kỷ niệm đẹp trên dòng sông quê hương. Dòng nước hiền hòa, có vị mằn mặn của muối, có vị ngọt của phù xa. Sẽ chẳng bao giờ có một thời tuổi thơ như thế, tắm sông, mò tôm, bắt cá, làm xuồng thả trên sông. Còn nhiều kỷ niệm khác nữa mà tôi không thể diễn tả vì nghẹn lời. “Dòng sông quê hương, hay dòng sữa mẹ hiền”. Tôi yêu quý con sông ấy vì nơi đó là cội nguồn của tôi.


Các câu hỏi tương tự
Hà Nguyễn
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Lan Anh
Xem chi tiết
Lưu thị lan phương
Xem chi tiết
Hoàng Phạm Khánh Vi
Xem chi tiết
Lê Thị Anh Phương
Xem chi tiết
Mai Thị Quỳnh Nga
Xem chi tiết
Nguyễn Nhất Phương
Xem chi tiết
Nguyệt Trâm Anh
Xem chi tiết
Trần Hương Thoan
Xem chi tiết