Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Thị Thục Quyên

hãy viết đoạn văn tả một khu rừng mà em có dịp đến thăm

Yuuki Akastuki
18 tháng 4 2018 lúc 22:31

Thời thơ ấu!

   Mỗi khi nhắc đến ba tiếng ấy, trái tim tôi lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp về thời thơ ấu, nhưng chỉ có rừng thông xanh là tôi yêu quý nhất. Đã bao lần tôi xao xuyến về cái tên ấy. Ôi! Rừng thông xanh của tôi!

   Những buổi chiều tà, tôi cùng các bạn vào rừng thông câu cá. Ngồi ở phiến đá bên dòng suối thả mồi, chúng tôi trò chuyện rôm rả, hết trên trời lại dưới biển. Khi phao động, chúng tôi giật cần. Những chú cá rô phi viền đỏ lóng lánh giãy đành đạch trên đám cỏ xanh. Hoàng hôn xuống, chúng tôi ra về với những chú rô phi béo mập.

   Ôi, đẹp làm sao những buổi chiều đi nhặt củi về, ngồi nghỉ dưới gốc thông, tôi lắng nghe tiếng dòng suối thủ thỉ tâm tình. Tiếng thông reo vi vu như một điệu đàn bất tuyệt. Một lần bị mẹ mắng, tôi chạy vào rừng thông. Ngồi dưới gốc cây nghe tiếng đàn du dương ấy, bao nhiêu nổi giận vừa trào dâng, bao nhiêu cái mệt mỏi đều như tan biến đâu hết. Tiếng đàn thông, tiếng tâm sự của dòng suối ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Khi tỉnh dậy, mặt trời sắp lặn, tôi luống cuống ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.

   Những buổi sáng tôi thường đi học sớm, lên lối trong rừng thông, tôi lắng nghe tiếng chim thánh thót:

                         Ríu ran kẽ lá

                         Là lời của chim

   Tôi ngắt một bông hoa ở bên bờ suối. Chao, bông hoa mới đẹp chứ. Những giọt sương đọng ở cánh hoa long lanh như những hạt ngọc. Rừng thông xanh rì reo vi vu trong gió. Ôm lấy cây thông, áp tai mình vào, tôi như nghe thấy tiếng thổn thức của mầm xanh… Đến giờ học, tôi chạy vụt đi, bông hoa còn vương lại trên cành thông, những hạt phấn vàng li ti bay bay...

   Có những buổi học về sớm, tôi lang thang trong rừng thông. Chọn lấy một cây cao nhất, tôi ôm lấy “đo” xem mình có cao bằng “nó” không, tưởng mình phải bằng nửa cây thông, không ngờ chỉ bằng một phần tư “nó”.

   -   Thôi! - Tôi vỗ về cái thân to như cột nhà của cây thông - mai về nhà tao ăn mười bát cơm, hai mươi bát cơm, để lớn bằng mày, thông nhé! Đợi tao với đấy, lớn nhanh nó vừa vừa chứ, kẻo người ta chặt đi là đi đời.

   Nằm gối đầu trên gốc thông, xoài người xuống thảm cỏ xanh rờn, tôi lấy truyện ra đọc. Tiếng thông reo vi vu, gió thổi mát rượi làm cho câu chuyện cổ tích tôi đang đọc như hiện ra trước mắt. Những buổi tối bọn con gái rủ nhau ra chơi rừng thông để hứng gió, bọn con trai chúng tôi vừa nhác thấy chúng nó ở đầu rừng đã xộc ra huơ tay múa chân, miệng thét inh ỏi làm cho bọn con gái sợ hãi chạy tán loạn.

   Chủ nhật được nghỉ, có bạn định đeo súng cao su vào rừng bắn chim. Vì muốn những chú chim xinh xắn quen thuộc ấy không phải chết, tôi đã rủ bạn chơi đánh trận giả. Bởi là người quen thuộc rừng thông nhất, nên những cây thông nào có vài vết sứt nhỡ nhỡ là tôi trèo tót lên ngay. Các bạn ở dưới chẳng làm gì được, hai phe tiếp tục đấm đá nhau. Lợi dụng "phe nó” sơ hở, tôi nhặt luôn một cành thông rơi dưới đất xông vào đánh. Kết quả phe kia thua. Được chúng nó “cồng kênh” tôi sung sướng "phất cờ” bằng hoa, nghe bọn "phe mình” hét to, vừa hét vừa vỗ tay: "Hoan hô! Nguyên soái Bình vạn tuế! Hoan hô! Hoan hô!”.

   Cây thông cùng reo vi vu như chào mừng tôi. Dòng suối cũng chảy róc rách như kể chiến công của tôi, còn tôi thì kiêu hãnh nhìn bốn phía…

   ... Mùa nước lũ, thông giận dữ lung lay cành lá làm cho nước sợ hãi sủi bọt...

   Khi mùa xuân đến, thông bỗng cười xoà, vi vu suốt ngày đêm. Mùa xuân đã dệt cho thông một chiếc áo xanh rờn. Được thấy ánh mặt trời, được đón làn gió mát, được ngắm hoa đẹp, được nghe suối chảy và tiếng nói cười của chúng tôi, thông lại được suốt ngày vi vu ca hát cùng đàn chim xinh... Đấy! Rừng thông xanh của tôi là như thế đây! Nó như một “người mẹ hiền” của tôi, lúc vui cũng như buồn, rừng thông xanh đều cùng tôi chia sẻ.

   Đã bao mua xuân qua, rừng thông xanh của tôi đều giữ được “tính tình" cũng như giữ được vẻ đẹp màu xanh. Nó mãi mãi vẫn là kí ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.



K mk na <3

Nguyễn Thị Thục Quyên
18 tháng 4 2018 lúc 22:33

dài nhưng ko phải đoạn văn

Phạm Chí Kiên
18 tháng 4 2018 lúc 23:02

Mùa hè năm ngoái quả thực là một mùa hè mang lại cho em nhiều ý nghĩa với chuyến hành trình về Cúc Phương. Một cuộc gặp gỡ thú vị với một cánh rừng nguyên sinh ít ỏi còn lưu giữ được của Việt Nam.Có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là một cánh rừng xanh như một viên ngọc bích dưới nền trời xanh thẳm! Từ cổng vào tới khu nhà sàn nghỉ dưỡng khoảng hai mươi cây số. Thu xếp xong tư trang, chúng em được chia nhóm và được giao thời gian biểu cho các hoạt động khám phá ở đây. Mỗi nhóm nhỏ cùng nhau lựa chọn khu vực yêu thích và khởi hành chuyến hành trình.Đây là một cánh rừng khá đặc trưng của khí hậu nhiệt đới nước ta, cây dây leo mọc chằng chịt qua các thân cây gỗ lớn, chúng quấn lấy thân cây chủ mà vươn lên. Có những bụi dây leo không biết đã sống nhờ như vậy từ bao giờ, chỉ biết chúng đan vào nhau tới mức khó mà nhận ra đâu là tán lá cây chủ, đâu là của cây sống gửi!Cây gỗ ở đây đều là các cây lá rộng, tán lả lớn, chúng phân thành từng tầng khác nhau vì mỗi loài cây thích nghi với lượng ánh sáng khác nhau. Có những cây hướng sáng, chúng vươn lên thật cao, bỏ lại chút tia nắng yếu ớt lọt xuống phía dưới cho những loài ưa râm hơn. Cứ như thế chúng cùng tồn tại.Dưới làn rừng khá nguyên sơ này, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp vài chú sóc dạn người, vài chú cáo với ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Những chú sóc nhỏ nhanh nhẹn tìm kiếm trên mặt đất những hạt quả, hai chân trước đưa lên rất khéo léo như hai cánh tay đỡ lấy những phần thức ăn đưa lên miệng ăn ngon lành. Các chú cáo trông có vẻ như đang tìm kiếm bạn bè để trút một nỗi niềm gì đó! Có những khu được chỉ dẫn là có rắn, gà rừng hay chim chóc.... Chúng em cứ thả sức lang thang tìm kiếm và thưởng thức không khí trong lành, yên tĩnh cách xa những nơi dân cư sinh sống.Cuối ngày ai cũng mỏi nhừ bắp chân vì vốn không quen đi bộ xa và leo dốc như thế nhưng ai cũng vui và không ngớt kể cho nhau nghe những điều thú vị trong một ngày khám phá.Một chuyến đi chưa đủ để cho chúng em cảm nhận hết sinh thái của những khu rừng Việt Nam nhưng có một điều chắc chắn rằng chúng em đã gắn bó với rừng hơn và cảm nhận được nhịp thở của rừng.



 

The anh HL
19 tháng 4 2018 lúc 11:05

Không có nơi nào thân yêu với em như ngôi nhà em đang sống cùng ba mẹ!

Hằng ngày, sau buổi học sáng, bụng đói, người mỏi mệt, trời lại nắng gắt cứ như phả lửa vào mặt. Ấy vậy mà chỉ cần rẽ tạt vào con đường Trần Phú là lòng em đã thấy thảnh thơi. Dù cỏn phải vượt qua một con hẻm nhỏ mới tới nhà, nhưng từ xa mắt em đã có thể nhìn thấy những tấm mành gỗ che nấng treo phía trước nhà.

Thật ra đó chỉ là một căn trong tòa nhà chung cư nằm trên đường Bùi Hữu Nghĩa. Căn nhà em ở lầu 1. Tất cả chỉ có 2 phòng ở với một khu bếp và gian toa- lét. Chen giữa phòng ở và khu bếp là một giếng trời - một loại sân lộ thiên ờ giữa tòa nhà để đem lại không khí thoáng mát cho các cănhộ.

Thường khi em đi học về thì mẹ em đã có mặt ở nhà, đang chuẩn bị bữa ăn trưa. Thấy em mở cửa vào nhà, bác cửa sắt reo lên chào đón. Còn cô cửa gỗ thì duyên dáng vươn dài cánh tay rẽ lối cho em đi. Ngay bên trái lối cửa vào, bốn chị ghế đang chụm đầu vào nhau quanh cô bàn chữ nhật nhỏ to câu chuyện tâm tình không bao giờ hết, cũng bỏ dở câu chuyện để lặng lẽ gật đầu cùng em. Áp sát tường bên trái này còn có bàn làm việc của ba em và bàn học của em. Đây là gian phòng chính, vừa dùng để tiếp khách, vừa dùng để làm việc, vừa là nơi hội họp cả gia đình. Cái ti vi được kê ở góc trái, ngay cạnh bàn làm việc của ba em. Bên phải là lối vào phòng ngủ.

Em nhẹ nhàng đặt cặp sách ngav ngắn trên bàn học rồi vào buồng trong thay quần áo. Ở góc trái, sát tường hậu, ngay dưới cửa sổ trông ra giếng trời là chiếc giường to, nơi ba mẹ em nằm nghĩ. Giường của em kê ở góc trái phía ngoài, áp sát tường. Tủ áo quần ba buồng, có gắn tấm gương lớn soi được toàn thân, kê tựa lưng vào tường trái, ngay chính giữa hai giường ngủ. Ở góc phải phía ngoài, gần đầu giường của em lù cái mắc áo đứng. Em nhẹ nhàng treo khăn quàng đỏ lên móc trên và mắc quần áo đi học vào móc dưới.

Gần như hôm nào cũng vậy, vừa lúc em thay quần áo xong thì cũng nghe tiếng bác đồng hồ già từ trên tường buồng ngoài rè rè cất lên điệu nhạc em nghe quen suốt chục năm nay. Tiếng mẹ em từ dưới bếp hối thúc:

-     Thúy Lan vào dọn bàn đi con! Ba sắp về rồi đó!

-    Dạ, con vào ngay đây ạ!

Nhà em ăn cơm ở ngay hành lang chạy xuống bếp. Vừa mát mẻ lại vừa tiện lợi.

Mỗi tối, sau bữa ăn, cả nhà em lợi tụ tập trong gian buồng chính. Ba em đọc sách ở bàn làm việc. Mẹ em ngồi châm bài của học sinh. Còn em ngồi học bài và làm bài. Ngọn đèn ông toả ánh sáng trắng khắp phòng. Trên tường, bác đồng hồ cần mẫn điểm rành rẽ từng nửa tiếng một. Em ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt dịu hiền của Bác Hồ trong khung kính, được treo ngay ngắn ở vị trí trang trọng, chính giữa bức tường đối mặt với cửa ra vào. Bác như mỉm cười với em.

Thế đấy! Không có nơi nào thân vêu đối với em như ngôi nhà em đang sống cùng ba mẹ!

Huỳnh Bá Nhật Minh
19 tháng 4 2018 lúc 11:38

Những cánh rừng trên khắp đất nước Việt Nam đều xanh tốt đem lại khí sự dịu mát cho đất và người, nhờ khí hậu ôn đới  nóng ẩm thuận lợi cho việc phát triển nhiều loại rừng cũng là nơi tốt nhất để cư trú cho vô số  loài động vật hoang dã, mỗi cánh rừng chứa đựng những vẻ đẹp  kì bí hoang sơ  đến lạ, vẻ đẹp diệu kì mà mẹ thiên nhiên muốn dành cho tất cả chúng ta những ai biết quan sát,và yêu, khám phá thiên nhiên.

Trong khu rừng ấy có quá nhiều cảnh đẹp tác giả muốn nhắc đến và thật sự rất gây ấn tượng, bắt đầu bước vào khu rừng, loanh quanh giữa bao  la thiên nhiên huyền diệu và tươi mát bao trùm,tác giả  miêu tả những đoạn đường đất ẩm nấm mọc rất tốt, Những cây nấm rừng đã khiến tác giả có liên tưởng khá thú vị. Ông lấy vật nếm rừng như một thành phố nấm, mỗi chiếc nấm như một lâu đài kiến trúc tân kì, bản thân mình như một người khổng lồ đi lạc vào kinh đô của vương quốc những người tí hon với những đền đài, miếu mạo, cung điện lúp xúp dưới chân. Làm khung cảnh  trở nên hết sức huyền bí giống như  lạc vào một trong những  câu chuyện cổ tích nổi tiếng của Andecxen vậy.Ngôn từ ở đây nổi bật vì tác giả sử dụng biện pháp so sánh rất tài tình.  Vì là rừng hoang dã cho nên tầng tầng lá nó to và che phủ toàn mặt đất có cảm giác không rõ về thời gian, nắng rọi qua kẽ lá soi xuống mặt đất những ánh nắng của thời ban trưa. Tiến sâu vào khu rừng âm thanh bắt đầu được phát lên bất ngờ và cả rừng bỗng chuyển động không phải là sự im lìm đến huyền bí như chúng ta thoáng nghĩ vì sự xuất hiện của những loài muông thú chuyền cành và di chuyển dưới mặt đất thoắt ẩn thoắt hiện, được tác giả chú ý và ghi nhớ, miêu tả lại rất sinh động Những con vượn bạc má ôm con gọn ghẽ chuyền nhanh như chớp.

Những con chồn, sóc với túm lông đuôi to đẹp vút qua không kịp đưa mắt nhìn theo. Những con nai vàng đang ân cỏ non, những chiếc chân vàng giẫm trên thảm lá vàng tuyệt đẹp làm sao. Chỉ cần như vậy  cảnh rừng đã hứa hẹn đầy những điều bất ngờ lí thú. Đi tiếp, điều mà tác giả tâm  đắc nhất khi tìm thấy khu rừng Khộp nổi tiếng với vẻ đẹp như rừng mùa  thu tác giả phát hiện nó với  niềm thích thú, trầm trồ  khiến tác giả không tin vào mắt mình nữa ông phải lấy tay dụi mắt mới dám tin, bao trùm toàn khung cảnh ấy là màu vàng không chỉ của cây lá là tất yếu,  cảnh vật nhuốm màu vàng rụm theo, những con vật hiền hòa hiện lên như nai rừng là  màu vàng của sự chuyển động những chiếc chân cũng dẫm lên những thảm  lá khô dưới gốc cây nhẹ nhàng không phát tiếng động, nó cũng được nhuộm phủ bởi màu vàng ấm áp.

Khung cảnh ấy bình yên và  không hề thiếu sức sống  với những điểm nhấn ấn tượng của   thảm lá xanh rì hiện lên giữa khung  cảnh. Rừng rập nguyên sơ vàng đều ấy được ví  như là “Giang sơn vàng rọi” từ mà tác giả tâm đắc nhất để  miêu  tả về nó . Và khi đi qua nó tác giả phải thốt lên với sự ngưỡng mộ vẻ đẹp này như đi qua “Một thế giới thần bí” có thể bị cuốn hút không biết đường ra.

Tác phẩm “ Điều kỳ diệu của rừng xanh ” dù chỉ là  là một đoạn văn nói về một cánh rừng với những cảnh đẹp nguyên sơ nhưng cũng hết  sức đẹp đẽ, thơ mộng,  và là sản phẩm rất tâm đắc của tác giả Nguyễn Phan Hách . Chứng tỏ óc quan sát tinh tế, sự miêu tả rất gần gũi khiến độc giả dễ cảm nhận tác phẩm và rất đồng cảm với tác giả. Đọc xong tác phẩm khiến em thêm mở mang trí tưởng tượng ,yêu mến hơn những cánh rừng và mong muốn mọi người cùng chung sức bảo vệ vẻ đẹp tự nhiên  của rừng để những cánh rừng chúng ta mãi xanh đem đến nguồn sống cho toàn nhân loại .


Các câu hỏi tương tự
Yuuki Asuna
Xem chi tiết
Ne Ne
Xem chi tiết
⫰Xu Cute⫰
Xem chi tiết
Hồ Tuấn hotboy
Xem chi tiết
Lê Thanh Trà
Xem chi tiết
⫰Xu Cute⫰
Xem chi tiết
Thế Khang Đặng
Xem chi tiết
Nguyễn Hữu Nhật Minh
Xem chi tiết
Trần Khánh Ly
Xem chi tiết