Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Công chúa Bạch Kim Ranis

Hãy viết 1 bức thư xin lỗi gửi mẹ về một lần em mắc lỗi trong quá khứ.

Từ Thức 14
13 tháng 10 2017 lúc 12:21

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

Thắng  Hoàng
13 tháng 10 2017 lúc 12:21

con xinlỗi mẹ hổi nhỏ con còn hư bướng không nghe lời mẹ.Con viết thư này để xinlỗi mẹ những việc con làm lúc nhỏ.

^_^

Takurenu Kirito
13 tháng 10 2017 lúc 13:00

Đã có ai phải tự hỏi: "mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?". Riêng tôi,tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm,nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy,cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn... Đó là 1 buổi sáng đẹp trời,tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay,tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi,nó chạy đến vỗ lên vai tôi,nói: "Ê! Hôm nay đi trễ thế mạy?"."Tao không đi trễ,tại tụi mày đi sớm thôi"-tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp:"thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?"." Ok,nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!"-thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói:" Tường trắng,bàn gỗ mới "tin" đây này,cần gi giấy chứ!". Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này-tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng,tôi lấy 1 lọ nước,đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:"thôi,quay lại học đi". Thằng Thuận ngắt lời:"Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi,không tắm thì uổng lắm". Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu,ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong,chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả,sau đó qua nhà Ông Sáu,trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều,chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường,tôi đã thấy cô Thu-cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến,cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc:"em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay". Nói xong cô quay đi,bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: " thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô,hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!"."thôi đi,bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!"-tôi hét lên. Sáng hôm sau,chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi,đến xin lỗi cô Bích,lao sạch những hình vẽ ghê tởn. Cô tôi có nói "siêu nhân vẫn là người,không ai mà không mắc lỗi,không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!". Tôi khuyên các bạn,đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn,nếu ko 1 ngày nào đó,người hối hận sẽ là chúng ta!

k me

Không Tên
25 tháng 8 2018 lúc 21:56

Mẹ! con xin lỗi, con xin lỗi vì tất cả.

Đã có những lúc con nghĩ sao mình lại thành ra như này, một đứa con gái mười năm tuổi ngang bướng, nông nổi và tất cả đều theo ý mình, Đã có những lúc con muốn quỳ gối và xin lỗi mẹ thật nhiều, con sai rồi. Nằm trên giường ngủ mà nước mắt con rơi mãi, con không hiểu sao con không nói ra được từ ” con xin lỗi mẹ”, Chắc vì con ngại, vì con đã lớn… Nhưng mẹ có biết không nhìn con nhà người ta, những đứa bạn cùng trang lứa với con hay được mẹ mua quần áo, chiều chuộng con lại phát ghen, không phải con được voi đòi tiên, không phải con phung phí tiền bạc. Ừ thì mẹ không mua cho con nhưng con cũng xin mẹ đừng mang con nhà người ta ra so sánh với con, con không học bằng bạn đó những con đã cố gắng hết sức rồi mẹ à!  thực sự con cũng muốn như các bạn học thật giỏi cho mẹ tự hào.

Bức thư gửi mẹ

Bao năm trôi qua, mẹ nuôi con không lớn từ thủa con lọt lòng. Mẹ cho conthưởng thức dòng sữa ngọt ngào thơm mát nuôi con lớn lên. Mẹ ru con những câu hát : ” À, ơi! con ơi, con ngủ cho ngoan….? Mẹ ẵm con trên tay đu đưa con ngủ,  mẹ mang đến cho con những giấc ngủ bình yên. Mẹ dạy con cách sống, mẹ dạy con đạo làm người. Mẹ ơi! công lao của mẹ bao giờ con mới đền đáp hết đây, bức thư gửi mẹ

Nhưng mẹ ơi! thực sự có một lần mẹ làm con rất thất vọng về mẹ đấy, mẹ biết không? chỉ vì một câu nói đổ oan cho con là con nói không tốt về các bác trong gia đình mà mẹ đã đánh con. Chỉ vì lời nói không đúng sự thật về con mà mẹ nỡ lòng nào lôi con dạy khi con đang ngủ say ra sân mà cầm roi đánh con. Mẹ đánh con vào chân, vào cả lưng, lúc đó con chỉ học lớp một, con còn nhỏ chỉ khóc mà thôi, con cũng nhìn thấy mẹ vừa đánh con vừa khóc. Nhưng tại sao mẹ không tin con ngay cả khi con đã nói là không bao giờ con làm chuyện đó. Đến giờ đã nhận thức về cuộc sống con mới biết mẹ đánh con có nguyên nhân cả, mẹ đánh con không phải vì mẹ không tin con mà là mẹ không muốn người ta nói mẹ chiều con và không biết dạy con cái.

Thực sự bây giờ khi lớn lên, khi chạm tay vào cuộc sống nhưng con đã cảm thấy sao cuộc sống này bon chen quá vậy? Mẹ ơi! sự đố kị, ghẹ ghen, thù hận của con người  khiến con phải rùng người. Mẹ ạ! con muốn lúc nào cũng có mẹ ở bên, có mẹ chuyện trò cùng con, tâm sự với con về cuộc sống. Nhưng con phải tự nhắc nhở mình là không thể được vì mẹ phải cùng bố đi làm việc kiếm tiền nuôi bọn con ăn học. Có những lúc con đã rơi nước mắt  vì nghe bạn bè kể, về nhà chúng chỉ ăn cơm rồi sau đó đi học, không phải rửa bát, trộng em, nấu cơm, lúc đó con thấy thật bất công. Nhưng giờ con đã hiểu, con không thể giống như bao đứa bạn khác, con phải làm việc nhà để giúp đỡ bố mẹ, chỉ vậy bố mẹ mới yên tâm đi làm.

Giờ đây, khi thời gian trôi qua, con mới càng hiểu những gì con hay thắc mắc, con thấy mình thật trẻ con, ích kỷ mẹ à! Từ bây giờ con sẽ thay đổi, không bao giờ tị lạnh với các bạn nữa, con cũng không đòi mua đồ khi mẹ chưa cho phép và con sẽ cố gắng học tập thật tốt để bố mẹ tự hào về con


Các câu hỏi tương tự
Trần Minh Nhật
Xem chi tiết
kim thanh 2k8
Xem chi tiết
Huy Bro
Xem chi tiết
27. Mai Phương
Xem chi tiết
Lê Thu Trang
Xem chi tiết
Hatake Kakashi
Xem chi tiết
Riin
Xem chi tiết
🎈bLUe BaLloON💙
Xem chi tiết
Oops Killer
Xem chi tiết