Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
kim kim

hãy tả lại cô hoặc thầy giáo cũ của em mà em nhớ nhất

giúp với mai thi rùi mấy má ui

Huỳnh Đức Tài
20 tháng 12 2019 lúc 18:26

ui cái cc tui cũng sắp thi đây

Khách vãng lai đã xóa
 tran dang khanh nhung
20 tháng 12 2019 lúc 18:30

Cô giáo của em là giáo viên dạy giỏi nhiều năm liền. Cô thường dạy minh hoạ cho các giáo viên trường bạn dự giờ. Cô dạy các môn đều rất hay nhưng với em, tiết học cô dạy mà em nhớ nhất là tiết Lịch sử hồi đầu năm học, bài đầu tiên của chương trình Lịch sử lớp Năm, bài “Bình Tây Đại Nguyên Soái Trương Định”.

Cô giáo của em hơi đứng tuổi, áng chừng cô đã ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi. Dáng cô dong dỏng cao và hơi gầy. Cô có bờ vai tròn nhỏ nhắn xinh xinh và cái eo “thắt đáy lưng ong” nên cô mặc áo dài rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan của cô tươi tắn nhờ bờ môi hồng thắm tự nhiên. Với đôi mắt bồ câu to và sáng, long lanh tia nhìn ấm áp, trông cô thật dịu hiền.

Hôm ấy là thứ hai. Cô mặc áo dài màu thiên thanh vẽ hoa hồng trắng rất đẹp. Tóc cô kẹp gọn gàng trong cái kẹp nơ màu xám bạc.

Sau giờ ra chơi là tiết Lịch sử. Cô ghi tên môn học lên bảng rồi hỏi chúng em: “Các em đã đọc bài nào trong sách Lịch sử chưa?”. Chúng em đồng thanh đáp: “Thưa cô chưa ạ.”. Cô cười nhẹ:

- Vậy thì hôm nay cô dạy các em tiết đầu tiên của chương trình Lịch sử lớp Năm, Bài học về một vị quan triều Nguyễn trở thành người chỉ huy cuộc khởi nghĩa chống thực dân Pháp: Bình Tây Đại Nguyên Soái Trương Định.

Cô kể câu chuyện lịch sử về tướng quân Trương Định. Giọng cô to, dõng dạc rõ ràng đưa chúng em đến thăm ba tỉnh miền Đông Nam kì lúc các tỉnh này bị thực dân Pháp chiếm. Bằng lời kể truyền cảm, sôi nổi, cô giáo em vẽ lại bối cảnh đấu tranh chống thực dân Pháp của nhân dân các tỉnh Nam kì do tướng quân Trương Định làm chỉ huy lực lượng khởi nghĩa. Chúng em như trông thấy quang cảnh hào hùng, hừng hực ý chí chiến đấu của nghĩa quân khi suy tôn tướng quân Trương Định lên làm nguyên soái. Chúng em cảm nhận được trái tim và ý chí của tướng quân trước lệnh vua và ý dân. Lớp học im phăng phắc. Dường như cả thảy chúng em đều nín thở để theo dõi lời kể của cô giáo. Cô giáo em đưa mắt nhìn khắp lớp, đôi má hồng lên vì xúc động. Mắt cô sáng long lanh như say sưa, để hết tâm hồn vào lời giảng. Cô vẽ lại buổi lễ nghĩa quân tôn tướng quân Trương Định là Bình Tây Đại Nguyên Soái bằng lời giảng nhiệt huyết, rành mạch, dễ hiểu. Kết thúc chuyện kể cô đặt câu hỏi cho chúng em kể lại. Khuôn mặt cô giáo em trở nên dí dỏm, khích lệ. Đôi mắt cô lấp lánh vẻ hóm hỉnh của nụ cười động viên học sinh. Cô gọi chúng em đọc ghi nhớ của bài rồi hỏi: “Em nào có thể kể lại câu chuyện và thuộc phần ghi nhớ ngay tại lớp?”. Một vài cánh tay học sinh đưa lên. Cô mời bạn Sang kể lại câu chuyện, sau đó cho chúng em ghi bài. Tiết học đầy xúc cảm của môn Lịch sử kết thúc trong không khí vui vẻ, sôi nổi của lớp học.

Lịch sử là một trong những môn học mà em yêu thích. Cô em vẫn dạy chúng em: “Là người Việt, chúng ta phải nắm vững lịch sử nước Việt Nam. Không thể tha thứ cho một học sinh Việt Nam không biết gì về lịch sử hiển hách của dân tộc.”. Cô giáo đã dạy cho em không chỉ bằng chuyên môn sư phạm mà còn bằng tình yêu đất nước nồng này, bằng lòng tự hào của một công dân nước Việt.

Tả cô giáo đang giảng bài mẫu 3

Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.

Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bải giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.

Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.

Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.

Khách vãng lai đã xóa
Bạch Tuyết
20 tháng 12 2019 lúc 18:33

Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga, người đã dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.

Cô giáo Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi cô độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân hình và làn da hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang.

Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.

Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi

Khách vãng lai đã xóa
Huỳnh Đức Tài
20 tháng 12 2019 lúc 18:37

thầy giáo mấy cậu ơi

Khách vãng lai đã xóa
hoàng đức trung
20 tháng 12 2019 lúc 18:40

What thứ bảy nghỉ mà ???

Khách vãng lai đã xóa
 ๛๖ۣۜMĭη²ƙ⁸࿐
20 tháng 12 2019 lúc 18:53

Thứ bảy ở THCS thì vẫn học bạn ạ !

Khách vãng lai đã xóa
hoàng đức trung
20 tháng 12 2019 lúc 18:57

THCS Ở CHỖ MÌNH ĐƯỢC NGHỈ PHẢI HỌC 2 BUỔI CHIỀU NHA

Khách vãng lai đã xóa
•Ɣąйǥ❤Ɣąйǥ❤²к⁸ ͜✿҈
20 tháng 12 2019 lúc 19:06

      Ai trong cuộc đời cắp sách tới trường cũng đều có một kỉ niệm khiến ta nhớ mãi, và em cũng vậy, đó là một kỉ niệm không thể quên với cô Thu- cô giáo chủ nhiệm em hồi lớp 1.

      Gia đình em hồi ấy còn khó khăn, mỗi lần chở em đi học, bố em lại rướn mình trên chiếc xe đạp thời bao cấp mà ông nội để lại. Mẹ em thì đi làm đồng áng đến tối mới về. Hôm ấy, em nhớ không nhầm thì là buổi học thêm vào buổi chiều. Đến giờ ra về, em cũng như bao bạn khác đứng chờ bố mẹ ở lớp đến đón. Nhưng chờ mãi, hết người này đến người khác đến đón các bạn nhưng chẳng thấy bóng dáng bố em đâu. Khi mọi người đã về gần hết và vãn dần, cô Thu vẫn đứng đó dọn đồ trong lớp cho gọn là chuẩn bị khóa cửa lớp. Trông thấy em, cô ân cần lại hỏi: “Em đã có ai đến đón về chưa Linh?” . Tôi gật đầu trả lời cô với tâm trạng lo lắng không biết bố có đến đón không: “Dạ có ạ, lát nữa có bố em đến đón”. Cô đưa mắt ra nhìn cũng vẻ trông ngóng như tôi. Vì mọi lần bố tôi luôn đúng giờ nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại trễ như vậy.

       Chờ tầm khoảng nửa tiếng nhưng chẳng thấy bố tôi đâu, cô quay lại nói với tôi thật nhỏ nhẹ:” Cô trở em về nhé, chắc bố của e bận việc gì rồi, em có nhớ đường về nhà không?”.Tôi trả lời: “Dạ, em có nhớ ạ”. Rồi cô nắm tay tôi dẫn ra nhà xe và chở tôi về. Thời đó, giáo viên cũng không giàu có gì, cũng vẫn chiếc xe đạp cọc cạch, lúc đó trời cũng đã xẩm tối. Sau này tôi được biết nhà cô cách xa trường nên nếu trở tôi rồi mới về nhà thì cô sẽ bị muộn. Khi về đến nhà tôi, mẹ tôi lúc ấy cũng mới đi làm đồng về. Mẹ tôi ngạc nhiên vì cô giáo trở tôi về. Sau đó mới biết bố tôi vừa đưa anh tôi đi đến trạm y tế vì anh tôi sốt cao. Mẹ mời cô vào uống nước nhưng chắc vì trời đã tối nên cô chỉ trò chuyện với mẹ một lát rồi xin phép ra về. Mẹ tôi cảm ơn cô và ôm tôi vào lòng.

        Cô như người mẹ thứ hai của tôi, người luôn quan tâm lo lắng cho chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi nên người. Không chỉ tôi mà cả những bạn khác đều rất quý mến cô.

Mãi sau này những hình ảnh của cô luôn còn mãi trong tôi. Cô giáo người không những truyền kiến thức mà còn cả  những bài học làm người, truyền ngọn lửa đam mê. Đó là kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên với dáng đi cao cao, gầy gầy, giọng nói ấm áp, và lời an ủi nhẹ nhàng mang lại cho tôi cả giác an toàn lúc còn 6 tuổi. Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên và hi vọng một dịp sẽ trở về trường cũ thăm cô.

         Hình ảnh của cô sẽ còn mãi trong trái tim của em, cô là người đã dạy cho em biết bao nhiêu điều hay lẽ phải, từ những điều đó em thấy thấu hiểu được sự tận tụy trong cách cô dạy dỗ. Khi em làm sai cô đều nhẹ nhàng và chỉ bảo cho em, không bao giờ cô lớn tiếng. Cô thực sự là người mẹ, người thầy, người cô của em. Từ lúc em cắp sách đến trường cô đã luôn yêu thương và dạy dỗ em. Cô truyền cho em ngọn lửa đam mê, nhờ có cô mà em được như ngày hôm nay.

        Hình ảnh của cô sẽ luôn trong tâm trí của em, rất nhiều lễ kỉ niệm em muốn quay trở về trường cũ để thăm lại các thầy cô giáo. Em còn nhớ ngày 20 tháng 11 năm ngoái, em đã về thăm lại trường cũ, gặp lại cô giáo chủ nhiệm, em cảm thấy rất vui mừng và biết ơn những điều mà cô đã dạy cho em. Em sẽ nhớ mãi bóng dáng của cô trên mục giảng, cô đã dạy cho em rất nhiều những điều hay, lẽ phải, chính vì thế em sẽ cố gắng mỗi ngày để có thể trở thành một cô giáo tâm huyết và nhiệt tình với nghề như cô.

       Em rất yêu quý cô giáo chủ nhiệm cũ của em, em sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc khi được cô giảng bài, dù đi đâu và về đâu, em cũng không bao giờ có thể quên được những kỉ niệm đã từng rất gắn bó với cô trong quãng thời gian còn học tập trên trường.

  T.i.c.k nha ! Mà mấy bn trả lời câu hỏi í, mấy bn đừng trả linh tinh nha.

Khách vãng lai đã xóa

Trong cuộc đời của mỗi người, ta sẽ gặp những người mà có lẽ ta không thể nào quên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta. Tôi cũng vậy, tôi có một người giáo viên luôn tồn tại trong trái tim tôi, cô giáo chủ nhiệm của tôi.

Cô giáo tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một nhà giáo luôn tận tâm và hết mình với nghề. Cô không cao lắm, dáng người cô hơi gầy. Cô có làn da hơi nâu sạm mà khỏe khoắn. Mái tóc cô đen óng, mượt mà, dài đến ngang gáy, ôm lấy khuôn mặt trái xoan, cân đối. Đôi mắt coi sáng ngời như vầng sao, ẩn hiện sau làn mi cong, đen láy. Nơi khóe mắt cô đã dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, phải chăng đó là dấu hiệu của những năm tháng cô cống hiến hết mình cho nghề, cho học sinh thân yêu của mình. Đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện với học trò, với mọi người xung quanh. Mỗi khi cô cười, sau làn môi lại là hàm răng trắng đều như sứ, cùng đôi má lúm đồng xu nhỏ ẩn hiện nơi cánh môi, khiến cô càng duyên dáng, gần gũi với học sinh.

Cô ăn mặc không quá cầu kì, ngày ngày đến lớp, cô chỉ mặc áo sơ mi, quần âu giản dị, đôi khi vào dịp lễ, cô mới diện những bộ váy, áo dài rực rỡ. Nhưng dù cô mặc trang phục gì, trong mắt tôi, cô vẫn luôn tỏa sáng, xinh đẹp. Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng. Mỗi khi giảng bài, giọng nói cô như thu hút chúng tôi chú ý, đắm chìm vào trong từng bài giảng.
Cô ít khi trách mắng học sinh bao giờ mà thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mỗi khi phải nặng lời với học trò, đôi mắt cô thường buồn bã, giọng nói cô đầy u sầu, có lẽ cô cũng đau lòng lắm, những lúc như vậy, chúng tôi thường cảm thấy có lỗi với cô và thương cô nhiều lắm. Cô luôn không quản thời gian, vất vả để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi, chỗ nào không hiểu hay có bài tập nào khó, cô đều sẵn sàng hướng dẫn cho chúng tôi cách làm bài. Có lẽ, niềm hạnh phúc của cô chính là được nhìn lũ học trò thơ ngây ngày một trưởng thành, tiếp thu được tri thức. Với cô phải chăng như vậy là quá đủ.

Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại quay trở lại, tiếp tục những chuyến hành trình đưa đò với những hành khách khác của mình. Cũng giống như cô giáo tôi vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của một nhà giáo. Tôi rất yêu quý cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để khiến cô có thể tự hào.

P/s: Nguồn: mạng

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Cô Nàng Bạch Dương
Xem chi tiết
trinhminhduc
Xem chi tiết
Vũ Thị Ngọc Ánh
Xem chi tiết
Nữ sát thủ akame
Xem chi tiết
Tình yêu ngang trái
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàn
Xem chi tiết
Bùi Hương Giang
Xem chi tiết
Tình yêu ngang trái
Xem chi tiết