Người cha muốn nhắn nhủ con phải biết tự hào về truyền thống quê hương, vượt qua thử thách bằng ý chí, niềm tin,vững bước trên đường đời
Thành phần biệt lập có trong đoạn thơ là thành phần gọi đáp: '' con ơi ''
Người cha muốn nhắn nhủ con phải biết tự hào về truyền thống quê hương, vượt qua thử thách bằng ý chí, niềm tin,vững bước trên đường đời
Thành phần biệt lập có trong đoạn thơ là thành phần gọi đáp: '' con ơi ''
Trong bài thơ Nói với con, người cha nhắc nhở người con về những đức tính cao đẹp nào của “người đồng mình”. Nêu cảm nhận của em về 4 câu cuối bài thơ:
“Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”
Em hãy viết bài văn nghị luận nêu suy nghĩ về lời của người cha,qua đoạn thơ sau: " Người đồng mình thô sơ đã thịt Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu còn Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương Còn quê hương thì làm phong tục Con ơi tuy thô sơ da thịt Lên đường Không bao giờ nhỏ bé được Nghe con"
Đức tính cao đẹp của “người đồng mình” trong câu thơ: “Người đồng mình thô sơ da thịt – Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con” mà người cha nói với con trong bài thơ “Nói với con” là:
A. Dễ thương, giàu tình cảm
B. Hồn nhiên, mạnh mẽ
C. Mộc mạc, chân chất mà to lớn, kiêu hãnh
D. Bản lĩnh, bền bỉ
Tìm Xác Định hàm ý và nghĩa của hàm ý
1) con ơi tuy thô sơ da thịt
lên đường
không bao giờ nhỏ bé được
nghe con
2) ta làm con chim hót
ta làm một cành hoc
ta nhập vào hoà ca
một nốt trầm xao xuyến
3)Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi
4) Gần mực thì đen gần đèn thì sáng
5) Chuột chù chê khỉ rằng hôi
Khỉ mới trả lời cả họ mày thơm
6) Đâu những chiều lên láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gây gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật
-Than ôi ! Thời oan liệt nay còn đâu
7) Tôi bùi ngùi nhìn lão bảo
- kiếp ai cũng thế thôi cụ ạ ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng
8) Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng
ngày tháng mười chưa cười đã tối
9) Bao giờ chạch đẻ ngọn đa sáo đẻ dưới nước thì ta lấy mình
Từ “nhỏ bé” trong câu thơ “Người đồng mình thô sơ da thịt- Chẳng có ai nhỏ bé đâu con” được dùng theo nghĩa nào?
A. Nghĩa thực
B. Nghĩa so sánh
C. Nghĩa cụ thể
D. Nghĩa ẩn dụ
Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:
a) “Nhưng tiếc thay, đã hết tháng giêng… Nhưng từ đấy chúng tôi không hề”.
b) “Người đi vào là Nhuận Thổ… vừa thô kệch, vừa nặng nề, nứt nẻ như vỏ cây thông”.
c) “Tôi nghĩ bụng… Người ta đi mãi thì thành đường thôi”.
Trong ba đoạn văn trên:
– Đoạn nào chủ yếu dùng phương thức lập luận và thông qua đó, tác giả muốn nói lên điều gì?
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi
Nghệ thuật nói nhiều với tư tưởng nữa, nghệ thuật không thể nào thiếu tư tưởng. Không tư tưởng, con người có thể nào là con người. Nhưng trong nghệ thuật, tư tưởng từ ngay cuộc sống hằng ngày nảy ra, và thấm trong tất cả cuộc sống. Tư tưởng của nghệ thuật không bao giờ là trí thức trừu tượng một mình trên cao. Một câu thơ, một trang truyện, một vở kịch, cho đến một bức tranh, một bản đàn, ngay khi làm chúng ta rung động trong cảm xúc, có bao giờ để trí óc chúng ta nằm lười yên một chỗ… Cái tư tưởng trong nghệ thuật là một tư tưởng, yên lặng. Và cái yên lặng của một câu thơ lắng sâu xuống tư tưởng. Một bài thơ hay không bao giờ ta đọc qua một lần mà ta bỏ xuống được. Ta sẽ dừng tay trên trang giấy đáng lẽ lật đi và đọc lại bài thơ. Tất cả tâm hồn chúng ta đọc, không phải chỉ có trí thức. Và khác với cách độc riêng bằng trí thức, lần đọc thứ hai chậm hơn, đòi hỏi nhiều cố gắng hơn, nhiều chỗ chúng ta dừng lại hơn. Cho đến một câu thơ kia, người đọc nghe thì thầm mãi trong lòng, mắt không rời trang giấy.
Đoạn văn trên bàn về nội dung?
A. Cái hay của một bài thơ
B. Cách đọc một bài thơ
C. Tư tưởng trong thơ
D. Tư tưởng trong nghệ thuật
Xét về mục đích nói, câu thơ cuối đoạn thơ vừa chép thuộc kiểu câu gì? Chỉ ra và gọi tên các thành phần biệt lập được dùng trong câu thơ đó.
g. Xét về mục đích nói, câu thơ cuối đoạn thơ vừa chép thuộc kiểu câu gì? Chỉ ra và gọi tên các thành phần biệt lập được dùng trong câu thơ đó.