Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỉ
Trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Thình lình đèn điện tắt
phòng buynh-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng...
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Bài thơ là nỗi lòng của tác giả vì mãi miết với nơi thành thị xa hoa mà vô tình quên đi người bạn tuổi thơ đã từng bên mình năm tháng cơ cực là ánh trăng,trăng soi sáng cả vùng quê trăng theo chân ta dù thời chiến hay thời bình ,là người bạn tri kỷ ,nhưng giờ đây lòng người vô tình đã bỏ ánh trăng để khi chợt nhớ về lại cảm thấy hối tiếc giọng thơ như một lời trách hờn của ánh trăng với sự vô tình của lòng người theo năm tháng
Dưới ánh trăng đêm ngó nên thơ
Bến im bờ vắng thấy lững lờ
Chỉ còn tiếng dế tiếng giun ấy
Mặt sông trăng vẽ đẹp như mơ
Dưới ánh trăng đêm ngồi ghi thơ
Nhạt gió lưa thưa nhè nhẹ về
Như viếng thăm đêm chào vui ấy
Như gợn trong lòng thấy bơ vơ
Dưới ánh trăng đêm với sương khuya
Cỏ cây lim dim đón gió về
Nhè nhẹ cây cành đong đưa đó
Như nhuộm vào hồn anh đêm khuya
Dưới ánh trăng đêm với cơn mơ
Hồn kiếm tìm em trôi lững lờ
Thổn thức trong lòng đêm ngồi ngó
Nơi có bóng em cuối trời mờ
Đêm trăng thả ánh vàng trong tinh khiết
Cây thúc mầm non lộc nẩy chồi đơm
Gió mơn man vuốt ve bờ cỏ biếc
Hoa buông mình nhụy tỏa kết hương thơm.
Bóng ai tắm lưng trắng trần thon thả
Khoảng bao la phơi ngả trước ánh vàng
Nước dịu dàng xuôi qua vùng êm ả
Mát tận cùng miền hoa lá mênh mang.
Vườn bát ngát ôi mênh mông gợi mở
Dịu dàng hoa nở hé đón sương mai
Dưới ánh nguyệt nhụy hoa đài nhẹ thở
Thả hương nồng yêu nhớ gởi về ai.
Mắt mơ màng tâm thanh vào nốt nhạc
Nhịp thấp cao êm ái nhẹ du hồn
Thân chập chờn thấy cái gì rất khác
Chân thẫn thờ lạc bước chốn mê khôn.
Chỉ còn thấy trong tận cùng hạnh phúc
Tim bồng bềnh cõi trần tục trong đêm
Hồn choáng ngợp trong nỗi niềm có được
Một cái riêng sắc nhụy đóa hoa mềm.
_Học tốt_