Tiết tết là một dịp đặc biệt trong năm, là thời điểm mà gia đình tôi thường tụ họp để cùng mừng xuân về. Tôi luôn háo hức chờ đón những ngày tết đặc biệt này để được sum họp và tận hưởng không khí ấm áp của ngày lễ. Trong bài văn này, tôi muốn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của mình vào dịp tết, một kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đời của tôi.
Năm đó, tôi chỉ mới 10 tuổi. Gia đình tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến du lịch tới quê hương của ông bà nội tại một làng quê cách thành phố khoảng 200 km. Đó là một chuyến đi dài và mệt mỏi, nhưng tôi đã rất háo hức bởi tôi chưa bao giờ trải qua cuộc hành trình đó trước đây. Ngày cuối cùng của năm, gia đình tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, thức ăn và các đồ cúng tại đền thờ gia đình để làm lễ cúng tại làng quê.
Trong buổi sáng sớm của ngày mùng một tết, chúng tôi đã bắt đầu hành trình. Dưới ánh nắng rạng ngời, những con đường quê xanh mướt đã đưa chúng tôi vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Tôi nhớ như in trong tâm trí mình những bức tranh cảnh sắc tuyệt đẹp với những cánh đồng lúa xanh mướt, cây cỏ và hoa tươi rực rỡ, cùng với những con sông nhỏ nước trong xanh chảy rì rào bên đường. Không khí trong lành và thanh bình của quê hương đã làm cho tôi cảm thấy như đang đắm chìm trong một thiên đàng trên đất liền.
Sau một hành trình kéo dài mấy giờ, chúng tôi cuối cùng đã đến làng quê của ông bà nội. Những gian nhà gỗ truyền thống, mái ngói đỏ và những ngôi đình thờ cổ kính đã tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về nét đẹp truyền thống Việt Nam. Tôi đã cảm nhận được sự yên bình và gắn kết với quê hương ở mọi góc độ của làng quê này.
Trong suốt thời gian ở làng quê, tôi đã có cơ hội được tham gia vào các hoạt động truyền thống của ngày tết. Tôi và các em nhỏ khác thường xuyên được mặc áo dài truyền thống và đi chúc tết các ông bà, cô chú và những người lớn tuổi khác trong gia đình. Chúng tôi nhận được lời chúc tốt lành và những lì xì từ người lớn, điều này đã làm cho tôi cảm thấy thật vui và quý trọng.
Trong buổi tối của mùng hai tết, tôi được gia đình dẫn đi dự lễ cúng tại đền thờ gia đình. Đây là một nghi lễ trọng thể để tôn vinh ông bà và tổ tiên của chúng tôi. Tôi nhớ rằng đền thờ được trang hoàng rất đẹp, với nhiều cây hoa và cây nến. Chúng tôi cùng nhau cúng lễ, đọc kinh và nghe lời dạy của ông bà về tình yêu thương và sự kính trọng đối với tổ tiên. Đó là một trải nghiệm đầy sâu sắc và ý nghĩa.
Cuộc sống ở làng quê không giống như cuộc sống ở thành phố. Tôi đã có cơ hội tham gia vào những công việc nông nghiệp truyền thống, như cấy lúa, chăm sóc gia súc và làm đất. Tôi học được nhiều điều về công việc nông nghiệp và cách tôn trọng đất đai, điều này đã làm cho tôi hiểu thêm về cuộc sống ở quê hương và sự khó khăn mà người dân nông thôn phải đối mặt hàng ngày.
Trong những ngày tết ở làng quê, tôi còn được tham gia vào các trò chơi dân gian như đá cầu, bắn ném, và nhảy dây. Cả làng quê tham gia vào những trò chơi này, tạo nên một không gian vui tươi và rộn ràng. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được cùng các bạn trẻ khám phá và tận hưởng những niềm vui đơn giản nhưng đáng trân trọng này.
Tết đến xuân về, ai cũng trong tâm trạng háo hức và rộn ràng chuẩn bị đón năm mới, nhất là lũ trẻ con chúng tôi. Mỗi cái tết qua đi, để lại cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Đặc biệt là kỷ niệm khi được đến nhà họ hàng xa chơi và chúc tết.
Hôm đó, vào ngày mùng 2 tết, tôi được bố mẹ trở đi đến nhà ông bà họ hàng xa chúc tết trong niềm vui hớn hở. Xung quang, mọi cảnh vật như khoác trên mình bộ quần áo mới đang đu đưa hòa theo dòng người đón làn gió xuân. Cả nhà tôi đang trò chuyện rất vui vẻ và dự tính đi chúc tế những nhà ai. Thoáng cái đã đến nơi, mọi người xuống xe rồi vào nhà chúc tết ông bà.
Tôi vui sướng chạy vào cũng nhanh nhảy chúc tết để nhận được lì xì. Trẻ con mà chỉ háo hức giây phút được nhận những phong bao, đó như là một chiến công vậy. Sau khi mọi người chúc tết nhau xong thì ngồi xuống nói chuyện rất vui vẻ. Lũ trẻ con chúng tôi thì ra ngoài nô đùa. Bỗng dưng, trong lúc tôi đang chạy thì và phải một em nhỏ, khiến em bé ấy bị ngã và rách mất bộ quần áo đẹp. Nhưng mải chơi, tôi đã kệ để em khóc ở đó một mình.
Khi bố mẹ em ấy ra, em ấy chỉ khóc và tôi vẫn tiếp tục chơi trò của mình. Một lúc sau lũ trẻ con dừng chơi chuẩn bị ra về thì bố mẹ tôi có hỏi tôi là ai làm ngã em ý. Tôi mới vội vàng nhớ ra và chạy vào xin lỗi cô chú và em bé bị ngã đó. Vào đấy thấy em bị hỏng mất bộ quần áo, tôi thấy có lỗi vô cùng.
Nhưng cô chú, mẹ của em không trách mắng mà bảo tôi là em ấy không sao, cháu cứ về đi nhé. Mặc dù tôi biết mình đã gây ra lỗi lớn nhưng người lớn vì hôm nay là tết nên đã không trách mắng tôi. Tôi thấy rất hối hận vì việc làm của mình.