THAM KHẢO
Ngày nay xã hội đang trong thời kì hội nhập và phát triển, cuốn theo ấy là sự đổi thay khác trước, từ nhịp sống bề bộn, bon chen cho đến những truyền thống, đạo lí làm người cũng bị xoay vần. Trong xã hội ấy con người như đã trở nên vô tình với cuộc sống của người khác, để “mạnh ai nấy lo, phải ai tai nấy”. Nhưng cuộc sống vốn không có gì tuyệt đối bởi vậy bên cạnh đó cũng có hàng triệu trái tim đã cất lên tiếng nói yêu thương, đang lắng mình để nhìn quanh, đồng cảm và sẻ chia với những đồng loại còn khổ đau, bất hạnh để phát huy truyền thống tốt đẹp mà xưa nay cha ông ta vẫn luôn gìn gữ.
Một nhà văn Nga đã từng nói: “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực mà là nơi không có tình thương”. Đã là con người sông không có tình thương thì chẳng khác gì thú vật, cũng chẳng khác chi một cái xác không hồn, tồn tại
Giữa dòng đời một cách vô nghĩa và sẽ chết dần chết mòn trong cô đơn, lạnh lẽo. Người đời cũng có câu: ‘‘Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình’’ – bởi vậy cho và nhận đã trở thành quy luật của cuộc sống, làm người phải có qua có lại tồn tại giữa tập thể, công đồng của ta không chỉ biết có mình. Cuộc sống ngay nay đã quá đổi thay so với lúc trước, nhưng cuộc sống vật chất có thể đổi thay nhưng tình người ththì không thể nào thay đổi được.
Từ thuở khai thiên lập địa, khi con người còn sống trong cảnh phó thác số phận của mình cho thiên nhiên. khi hai chữ “văn minh” chưa được định thành hình thù rõ nét trong trí óc của con người thì cha ông ta đã biết đến hai chữ “tình người”, đã biết đến cái “nglũa vụ” của người đối với người, để từ đó luôn nhắc nhở nhau: “Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng, hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Vậy thì tại sao chúng ta – những lớp con cháu đi sau, đã và đang sống trong thời kì mà “văn minh" đang nở rộ, bao nhiêu thuyết lí đẹp đẽ ra đời không cô' mà phát huy những nét đẹp đó của ông cha.
Dù đang phát triển nhưng "đất. nước ta vẫn đang còn nghèo, dân ta còn đói khổ” đồng bào ta không phải ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành", bên cạnh những toà cao ốc, những ngôi biệt thự đẹp đẽ với đầy đủ tiện nghi những ngôi nhà ổ chuột, lụp xụp với những tấm áo vá rách, những bữa cơm đạm bạc những đứa trẻ nghèo mới năm, bảy tuổi đã phải nghỉ học kiếm miếng ăn, vẫn còn đó đây trên đường phô', trên những bãi biển. Cuộc sống cùa không ít đồng bào ta đang còn chìm ngập trong cảnh bần hàn, đang cần đến những con tim biết yêu thương, biết đồng cảm và sẻ chia.
Vậy đồng cảm và sẻ chia là gì? Nếu muốn nói cho rõ, cho rạch ròi thì rất khó bời nó xuất phát từ trái tim con người. Nhưng làm sao có thể hiểu được nhịp đập cùa từng trái tim, cho nên mọi cách hiểu về nó chỉ mang tính khái quát mà thôi.Ở một khía cạnh nào đó có thể hiểu đồng cảm là biết rung cảm trước những vui buồn của người khác, hiểu và cảm thông với những gì đang diễn ra xung quanh cuộc đời họ và luôn đặt mình trong hoàn cảnh của người khác để nhìn nhận vấn đề, từ đó thể hiện thái độ quan tâm của mình. Đồng cảm đi từ con tim đến mách bảo chúng ta hành động, tạo nên sự sẻ chia, sẻ chia là cùng người khác san sẻ niềm vui, nỗi buồn; sẵn sàng có mặt khi người khác cần mình, không tỏ thái độ vô cảm, thờ ơ trước nỗi đau của người khác cũng như không ganh ghét, đố kị, nhạo báng vinh quang, niềm vui của họ.
Đồng cảm và sẻ chia tuy không cùng chung một “đất nước” nhưng chúng chung một “biên giới” đó là thắp lên những nét chung của hai nét đẹp truyền thống ấy, đó là đem đến niềm vui cho người khác hay ít nhất là giảm bớt một phần nỗi buồn đau trong họ, đồng thời làm cho giá trị bạn trong mắt mọi người càng cao hơn nữa, nó xiết chặt thêm tình nghĩa đồng bào, làm cho người gần người hơn.
Tự nhiên sinh ra con người bình đắng nhưng sự trôi dạt, xô đẩy của dòng đời của hoàn cảnh đôi khi đã phân hoá, tạo ra con người với những cảnh đời khác nhau, có kẻ giàu người nghèo và những con người chân chính luôn muôn hấp dẫn rút ngắn cái khoảng cách giàu nghèo ấy bằng tình thương lòng nhiệt tình. Và trên thực tế, đã có nhiều nghĩa cử cao đẹp đã được “thực hành” và tự làm nhiều kết quả không nhỏ.