trả lời
cái đuôi chỉ xuống dưới đất
chúc bn hok tốt
đuôi nó lúc nào chả chỉ xuống đất
Trả lời :
Cái đuôi của con trâu chỉ xuống đất
~ Hok tốt ~
Chỉ xuống đất
Học tốt
Nhớ t.i.c.k
#Vii
trả lời
cái đuôi chỉ xuống dưới đất
chúc bn hok tốt
đuôi nó lúc nào chả chỉ xuống đất
Trả lời :
Cái đuôi của con trâu chỉ xuống đất
~ Hok tốt ~
Chỉ xuống đất
Học tốt
Nhớ t.i.c.k
#Vii
1 Chuột gì đi bằng 2 chân?
2 Bà đó bả chết bả bay lên trời. Hỏi bà chết năm bao nhiêu và vì sao bà chết?
3 1 bà già ở trên núi bà đi xuống núi và lên núi 2 lần và bà đi nửa vòng Trái đất. Hỏi bà muốn gì?
4 Có 2 con vật đi qua Mĩ. Hỏi 2 con vật đó là 2 con vật gì?
5 1 bà già đi mua bèo, bà nhìn thấy một chiếc ban tròn. Hỏi tại sao bà lại quay về?
6 1 con gì cái đầu như rắn , bốn cái chân như con vịt có cái mai ở dạng trên nhưng không phải là con rùa ?
7 Có một bà già đi chợ mua đồ , bà đi qua một cái giếng hình tròn , và phải lên núi như hình chữ m hỏi bà mua gì ?
8 Mèo gì sợ chuột nhất ?
Đọc hai truyện sau:
(1) Có một con ếch quen thói coi trời bằng vung, nên cứ nghênh ngang đi lại khắp nơi, nhâng nháo nhìn trời và kêu ồm ộp. Trước kia, ếch sống ở trong giếng. Tại vì năm ấy trời mưa, nước trong giếng dâng lên tràn bờ, đưa ếch ta ra ngoài.
Trước đó, ếch ta đã từ đáy giếng nhìn lên và nó thấy trời bé tị chỉ bằng cái vung thôi. Còn nó thì lại oai ghê lắm, Vì nó mà đã cất tiếng kêu thì tất cả bọn cua, ốc, nhái ở giếng đều phải hoảng sợ. Cuối cùng, nó bị một con trâu giẫm bẹp. Từ đấy, trâu trở thành bạn của nhà nông.
(2)Ngày xưa, có một anh tính rất hay khoe. Một hôm, anh ta may được cái áo mới, liền đem ra mặc, rồi đứng hóng ở cửa, đợi có ai qua người ta khen. Đứng mãi từ sáng đến chiều chả thấy ai hỏi cả, anh ta tức lắm.
Nhưng rồi anh ta cũng khoe được áo với một người rằng: “Từ lúc tôi mặc chiếc áo mới này, tôi chả thấy con lợn nào chạy qua cả Đấy là cho người kia tính cũng hay khoe, bỗng không biết từ đâu tất tưởi chạy đến hỏi anh ta: “Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?”
a. Hai câu chuyện trên đã rõ bố cục chưa?
b. Cách kể chuyện trên bất hợp lí ở chỗ nào?
c. Theo em, nên sắp xếp bố cục hai câu chuyện trên thế nào?
3. Các phần của bố cục
a. Hãy nêu nhiệm vụ của ba phần, Mở bài, Thân bài, Kết bài trong văn bản tự sự và miêu tả.
b. Có cần phân biệt rõ ràng nhiệm vụ từng phần không? Vì sao?
c. Nói như vậy có đúng không? Vì sao?
Chỉ ra các câu rút gọn trong đoạn văn sau và cho biết những câu đó rút gọn thành phần nào, hãy khôi phục lại các thành phần bị lược bỏ:
a) " Cái Mị về một mình. Bóng nó cứ ngụp dần trên cánh đồng xa tít tắp đang gặt nham nhở. Tôi cầm liềm. Quơ một vòng sát chân ra. Giật mạnh. Bước sang trái. Quơ liềm. Giật mạnh. Lại bước sang trái. Lại quơ liềm. Lại giật mạnh. Cứ thế mãi. Đất trên mặt ruộng ẩm ướt."
b) " Quê hương tôi thật đẹp. Có con sông trong vắt. Có những cánh đồng thẳng cánh cò bay. Có tiếng sáo diều vi vu mỗi buổi trưa hè. Ai xa quê mà chẳng nhớ những vẻ đẹp ấy."
Trong cuộc sống có nhiều người vừa mới gặp khó khăn đã từ bỏ, nản chí,mà cuộc đời thì khó khăn thường nhiều hơn thuận lợi. Song bên cạnh đó còn có những người có ý chí, quyết tâm để đạt mục đích chính đáng của mình. Chính họ đã nhận ra rằng: “Có chí thì nên”.
“Có chí thì nên”: một bài học giáo dục rất hay từ thời xưa, đặc biệt là đối với những người muốn làm giàu. Đôi khi chính chúng ta phải nhìn nhận rằng số người thiếu sự quyết tâm, ý chí phấn đấu ngày càng nhiều trong xã hội. Dường như chính bản thân họ, đúng hơn là sự tự giác, tự thân vận động đã bị mất đi trong cuộc sống tiện nghi đầy đủ. Vì lẽ đó mà họ sống một cách an nhàn, thiếu sự nỗ lực, ý chí cầu tiến. Và sẽ tai hại hơn khi chính họ chưa được rèn luyện, được dạy cách thích ứng với mọi tình huống bất ngờ xảy đến. Mặt khác còn có những người lại bi quan, không có sự kiên trì, quyết tâm, thấy việc nặng nhọc trước mắt là đùn đẩy, có suy nghĩ là sẽ không làm được, từ bỏ tất cả mọi thứ. Những con người ấy chỉ nhìn sự việc qua một khía cạnh, một khía cạnh bó hẹp trong cái khuôn khổ mà họ từ tạo ra. Một cái vỏ bọc của sự bi quan. Họ chỉ thấy cái bất lợi trước mắt nhưng lại quên đi lợi ích lâu dài. Bên cạnh đó lại có những người mới vừa gặp thử thách đầu tiên là lại tự bỏ cuộc. Chuyện này đã quá quen thuộc. Việc từ bỏ nhanh chóng ấy là do người đó thiếu sự tự tin, cầu tiến, họ sợ thất bại, họ không dám nhìn nhận sự thật dù có thể là phũ phàng. Và cũng đôi khi có nhiều người đã nỗ lực hết sức mình để vượt qua thử thách nhưng lại không đạt được kết quả mong muốn. Điều đó lại càng dẫn đến việc người ấy sẽ bị áp lực đè nặng, để rồi nản chí, dừng cuộc đua nửa chừng trong khi bản thân họ chỉ mới đi một phần ba chặng đường. Thậm chí có người leo cây gần đến ngày hái quả vẫn bỏ cuộc.Thật ra chẳng có gì mới lạ cả. Con người từ cổ chí kim vẫn chạy đường trường trên cái lối mòn, ngặt nghèo này. Bù lại-và cũng chính từ đó mà ra?- xã hội loài người vẫn luôn trọng vọng những ai đạt được mục đích của mình, và mục đích càng cao lại càng thêm vinh dự. Cái chính yếu và được đề cao vẫn là cái quyết tâm, chừng nào còn bền gan trên đường; cho dù đã thất thểu, hay chỉ còn thoi thóp; thì tệ lắm cũng vẫn được người đời khen tặng là có chí hướng, có nghị lực. Vì vậy, chúng ta cứ cố gắng hết sức của mình, hãy sử dụng chính khả năng, con người thật của ta thì dù có thất bại đi chăng nữa, chúng ta cũng vui lòng. Điều đó đâu đáng để ta buồn, có thất bại mới có thành công, có nghị lực mới đạt được kết quả.
Văn hóa con người vẫn chỉ quảng bá và đề cao sự kiên cường. Chúng ta đều được dạy từ lúc nằm nôi là một khi đã quyết định hướng đi và mục tiêu thì nhất định phải vững lòng theo đuổi đến cùng. Phải theo đuổi cho đến khi thắng lợi vẻ vang hay thất bại hào hùng, nhưng chúng ta tuyệt không được dạy cách rút lui kịp thời, cách bỏ cuộc đúng lúc. Sa lầy trong cuộc chiến, bám trụ một cách bền gan, chôn vùi thêm bao sinh mạng cũng mặc kệ.
Nhưng để lập trường bị lung lạc hay mất niềm tin là tệ hại, xét lại mục tiêu hay đường hướng đặt ra-cho dù trên cơ sở nào cũng vậy- thì quả phạm vào tối kị. Điều này nghe chừng như chỉ là một sự ràng buộc về văn hóa hay xã hội, song thực sự lại có vẻ được đóng khuôn sẵn trong tâm trí, tư duy con người. Theo đó, chính những con người có khả năng lí luận sâu sắc lại là những người ít sẵn sàng tự chuyển đổi cách nhìn. Trái lại, họ là thành phần bám víu mạnh mẽ nhất vào đường hướng đã từng lựa chọn. Lẽ nào, con người ta lại tâm niệm cuộc sống chỉ là những quãng đường việt dã nối tiếp và đã lên thì không thể dừng hay quay lại. Nói thẳng ra là chính chúng ta cần phải biết lượng sức mình, đừng lấy cái tính bền chí của mình mà lại lạm dụng nó vì mục đích thiếu thiết thực.
Nếu nói một vận động viên chỉ cần tính bền bỉ, kiên cường là có thể chinh phục đường đua 100km thì quả là một sai lầm. Họ hiểu rằng chỉ một yếu tố “ý chí” thì không thể giúp họ hoàn thành chặng đường nếu thiếu “sức lực”. Chúng ta cũng như học nhưng thay vào đó là “cơ hội”. Chính chúng ta tạo nên cơ hội và cần phải khôn ngoan trong việc tận dụng nó. Đừng ngồi đó mà há miệng chờ sung, một việc ngu xuẩn, phung phí thời giờ. Và khi biết cách tạo ra cơ hội cho bản thân mình thì ắt hẳn người ấy sẽ có được lợi thế.
Việc để có được ý chí bền bỉ cần phải dựa vào chính chúng ta. Nó dễ có, nhưng cũng dễ mất nếu như không biết gìn giữ và di dưỡng nó hằng ngày. Đừng cố tạo ra áp lực cho ta, điều đó sẽ gây ra việc phản tác dụng trong việc hình thành tính “kiên trì”. Mối quan hệ giữa “chí” và “cơ hội” là sự liên kết chặt chẽ mà một người muốn thành công sẽ có.
Xét cho cùng, mọi người trong chúng ta cần tu dưỡng đức tính của mình, đặc biệt là ý chí cầu tiến. Có như vậy, nó mới trở thành một nếp sống đẹp trong mỗi con người.
1.Chàng trai tự tử bằng cách nào?
câu đố:Ng ta phát hiện ra xác chết của một chàng trai treo cổ chết ở nóc nhà. Dưới chân cậu ta cách khoảng 20 cm đến sàn nhà là một vũng nước lớn. Hỏi cậu ta làm sao để có thể leo lên nóc nhà mà tự tử được?
Đáp án:
2.Đố về bệnh
câu đố:bệnh gì bác sỹ bó tay?
Đáp án:
3.Đố về chó
câu đố:Con chó đen người ta gọi là con chó mực. Con chó vàng, người ta gọi là con chó phèn. Con chó sanh người ta gọi là con chó đẻ. Vậy con chó đỏ, ng ta gọi là con chó gì?
Đáp án:
4.Đố mẹo
câu đố:bà đó bả chết bả bay lên trời. Hỏi bà ấy chết năm bao nhiêu tuổi và tại sao bà ấy chết?
Đáp án:
5.Đố về số lượng
câu đố:Có 1 đàn chim đậu trên cành, người thợ săn bắn cái rằm. Hỏi chết mấy con?
Đáp án:
6.Đố về vật
câu đố: Con gì ăn lửa với nước than?
Đáp án:
7. Đố dí dỏm
câu đố: Con kiến bò lên tai con voi nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết!!
Đáp án:
8.Tại sao thuyền không chìm?
câu đố: Có 1 chiếc thuyền tối đa là chỉ chở dc hai người, nếu thêm ng thứ 3 sẽ bị chìm ngay lập tức. Hỏi tại sao ng ta trông thấy trên chiếc thuyền đó có ba thằng mỹ đen và ba thằng mỹ trắng ngồi trên chiếc thuyền đó mà ko bị chìm?
Đáp án:
9.Là cái gì?
câu đố: Nắng ba năm tôi ko bỏ bạn, mưa 1 ngày sao bạn lại bỏ tôi là cái gì?
Đáp án:
10.Đố về việc làm
câu đố: Trên nhấp dưới giật là đang làm gì?
Đáp án:
11.Đố về gấu trúc
câu đố:Con gấu trúc ao ước gì mà không bao giờ được?
Đáp án:
12.Đang làm gì?
câu đố:Tay cầm cục thịt nắn nắn, tay vỗ mông là đang làm gì?
Đáp án: Đó là bà mẹ đang cho con bú!
13.Đố về vật
câu đố:Cái gì bằng cái vung, vùng xuống ao. Đào chẳng thấy, lấy chẳng được?
Đáp án: Đó là mặt trăng!
14.Điểm khác biệt
câu đố: Con trai và đàn ong có điểm gì khác nhau?
Đáp án: Con trai là con vật sống dưới nước, còn đàn ong sống trên cây!
15. Cái gì?
câu đố: Cái gì trong trắng ngoài xanh trồng đậu trồng hành rồi thả heo vào?
Đáp án: Bánh chưng
16.Đố về vật
câu đố:Cắm vào run rẩy toàn thân
Rút ra nước chảy từ chân xuống sàn
Hỡi chàng công tử giàu sang
Cắm vào xin chớ vội vàng rút ra!
Đáp án: Đó là cái tủ lạnh!
17.Đố về vật
câu đố:con gì mang được miếng gỗ lớn nhưng ko mang được hòn sỏi?
Đáp án: Con sông
18.Đố về cảnh Việt Nam
câu đố:Ở Việt Nam, rồng bay ở đâu và đáp ở đâu?
Đáp án: Rồng bay ở Thăng Long và đáp ở Hạ Long!
19.Thử trí thông minh
câu đố:Có 1 người đứng ở chân cầu. Ở giữa cầu có một con gấu rất hung dữ ko cho ai qua cầu hết. Ng đó sẽ mất hết 5 phút để đi từ chân cầu cho đến giữa cầu và con gấu cũng chỉ ngủ có 5 phút là tỉnh dậy. Hỏi ng đó làm sao để qua dc bên kia?
Đáp án: Đi đến giữa cầu và quay mặt ngược lại. Con gấu thức dậy tưởng ng đó từ bên kia qua nên rượt trở lại. Thế là ng đó đã qua dc cầu!
20.Trả bao nhiêu tiền?
câu đố: Ở Việt Nam, một thằng mù và ba thằng điếc đi ăn phở, mỗi người ăn một tô. Mỗi tô phở là 10 ngàn đồng. Hỏi ăn xong họ phải trả bao nhiêu tiền?
Đáp án: Họ phải trả 20 ngàn đồng vì 1 thằng mù và ba của thằng điếc là 2 người ăn!
21.Đố về logic
câu đố:Where does today come before yesterday?
(Ở nơi nào hôm nay đi trước hôm qua?)
Đáp án: in a dictionary.
22.Đố mẹo
câu đố:What is between the sky and earth?
( Cái gì ở giữa bầu trời và trái đất?)
Đáp án: And (và)
23.Đố về bệnh
câu đố: A man is walking in raining. His head, eyes, noses, lips are wet, but his hair is not wet. Why?
( Một ng đàn ông đi trong trời mưa. Đầu, mắt, mũi, miệng ông ta đều bị ướt nhưng tóc ông ta ko hề bị ướt? Hỏi tại sao?)
Đáp án: He's bald (ông ta bị trọc đầu)
24.Đố về tính toán
câu đố:Giả sử ta có 1 khúc vải, cắt nó ra làm 100 khúc, thời gian để cắt 1 khúc vải là 5 giây. Hỏi nếu cắt liên tục không ngừng nghỉ thì trong bao lâu sẽ cắt xong???
Đáp án: 495 giây bởi vì 99 khúc (khúc cuối cùng ko phải cắt) X 5 giây = 495 giây!
25.Đố về trí tuệ
câu đố:Ở một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu câu nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì bị treo cổ. Vậy để gặp được nhà vua của xứ đó, ta phải nói như thế nào?
Đáp án: Để gặp được nhà vui, người đó phải nói "tôi sẽ bị treo cổ!".
- Nếu như câu nói này là thật thì hắn ta sẽ bị chém đầu, nhưng nếu đem hắn ta đi chém đầu thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là dối, mà nếu vậy thì hắn sẽ bị treo cổ, mà nếu treo cổ hắn thì câu nói "tôi sẽ bị treo cổ" của hắn là thật ... blah ... blah .. blah ...
Nhờ vậy mà gã đó gặp được nhà vua trong khi vẫn bảo toàn được tính mạng
26. Đố về trí tuệ
câu đố:Có 1 ông tỉ phú, ông ta trả công cho 1 tên người làm là 1 chỉ vàng/ngày. Nhưng ông này chỉ có 1 thỏi vàng gồm 7 chỉ. Hỏi: với 2 nhát cắt thì làm sao ông tỉ phú có thể chia thỏi vàng đó ra để trả công cho tên người làm mỗi ngày đúng 1 chỉ vàng.
Đáp án: cắt thỏi vàng 7 chỉ ra 1 khúc 1 chỉ , 1 khúc 2 chỉ và khúc còn lại là 4 chỉ. Ngày đầu ông ta đưa người làm 1 chỉ. Ngày thứ 2 đưa 2 chỉ và người làm thối lại ông ta 1 chỉ. Ngày thứ 3 ông ta đưa ng làm 1 chỉ. Ngày thứ 4 ông ta đưa người làm 4 chỉ, ng đó đưa lại 3 chỉ vàng cho ông nhà giàu. Ngày thứ 5, ông ta đưa 1 chỉ cho ng làm. Ngày thứ 6 ông ta đưa 2 chỉ cho ng làm, ng làm thối lại 1 chỉ cho ông ta. Ngày thứ 7 ông ta đưa chỉ vàng còn lại là hết!
27.Đố về nơi chốn
câu đố:Nơi nào có đường xá, nhưng không có xe cộ; có nhà ở, nhưng không có người; có siêu thị, công ty... nhưng không có hàng hóa... Đó là nơi nào dzị??!!
Đáp án: Ở bản đồ!
28.Đố về tính toán
câu đố:Có một rổ táo, trong rổ có ba quả, làm sao để chia cho 3 người, mỗi người một quả mà vẫn còn một quả trong rổ???
Đáp án: Thì đưa cho 2 người đầu mỗi người 1 quả. Còn 1 quả trong rổ đưa nguyên cả cái rổ đựng quả táo cho người còn lại thì 3 người mỗi ng đều có 1 quả, và cũng có 1 quả trong rổ.!
29.Đố mẹo
câu đố:Có một cây lê có 2 cành, mỗi cành có 2 nhánh lớn, mỗi nhánh lớn có 2 nhánh nhỏ, mỗi nhánh nhò có hai cái lá, cạnh mỗi cái lá có hai quả. Hỏi trên cây đó có mấy quả táo???
Đáp án: Không có quả táo nào vì lê không thể ra quả táo nào trên cây được
30.Đố vui
câu đố:Có 3 thằng lùn xếp hàng dọc đi vào hang. Thằng đi sau cầm 1 cái xô, thằng đi giữa cầm 1 cái xẻng, hỏi thằng đi trước cầm gì?
Đáp án: Thằng đó "cầm đầu" tức là đại ca cầm đầu, nó ko phải cầm cái vật gì hết!
Tìm đại từ trong câu sau và cho biết nó thuộc loại nào, vai trò ngữ pháp của nó. a. Ngoài đường, họ đã đứng đợi từ lâu. b. Chiếc áo này giá bao nhiêu? c. Con làm bài thi thế nào? d. Chợt thấy động phía sau, tôi quay lại.
Tìm từ ghép và từ láy trong đoạn văn sau :
Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia trái đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thVà hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Còn nữa, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió… Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa đông bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt.
Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố.
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình.
Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao! Đối với người Hà Nội, thì thứ tượng trưng cho mùa thu của họ là cốm làng Vòng. Từng hạt cốm dẻo, xanh mướt như sự thanh khiết của lá sen và sữa thơm bầu trời thu. Hạnh phúc biết bao khi cái thức quà thần tiên ấy thuộc về mùa thu của tôi! ôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng bạn chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Lúc bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn.
Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu
~Cô bạn gái đến từ tương lai~
~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)
~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)
-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian
-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước
- Cứu...cứu với...cứu- nó ngụp lên, chìm xuống. Cuối cùng khi nó chìm dần đi vì đuối sức thì Kakun đi qua thấy vậy liền nhảy xuống hồ. Lúc cứu nó lên bờ, nó đã ngất đi nên hắn đưa nó về nhà của mình.
+ Sáng hôm sau
-Ư..._nó mở mắt và ngồi dậy
-Đây... đây là đâu?_ nó nhìn xung quanh rất lạ, hoang mang
-Cậu tỉnh rồi à?!_ hắn bước vào trong phòng, hỏi
- Cậu...cậu là ai?_ nó hoảng hốt
- Ko phải sợ, tôi ko hại cậu đâu
-Tôi nhớ hôm qua tôi rơi xuống nước *sau đó thì tôi ko còn nhớ gì nữa_ nó cố gắng nhớ lại
-là tôi đã cứu cậu. Hôm qua cậu còn bị sốt rất cao nữa.
-cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi
-không có gì đâu
- à cho tôi hỏi ngu tí... hiện tại là năm bao nhiêu vậy?
-dây thần kinh của cậu có vấn đề đó à? Đây là năm 2018_hắn nói với giọng trêu ngươi
- Hì! Chắc zợ- nó cười méo rồi nghĩ " đây là Nhật 82 năm về trước sao"
- nhà cậu ở đâu? tôi đưa cậu về_ hắn hỏi
- tôi... tôi không có nhà, tôi..._ nó ấp úng đáp
- Vậy... cậu ở cùng tôi đi, dù sao tôi cũng ở 1 mình_hắn thấy nó khó nói thì suy nghĩ 1 lúc rồi bảo
-Cảm ơn cậu. vậy ba mẹ cậu?_nó hỏi
-họ...mất rồi_hắn buồn bã nói
-Xin lỗi cậu...
-ko sao. Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kaikun 17 tuổi_hắn
-tôi là kinki 17 tuổi~ Rất vui được làm quen_ nó cười nói khiến hắn hơi đơ
- Cậu vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng
-uh
10' sau
-cậu xuống rồi. Ngồi vào ăn sáng đi
-uh. Cảm ơn cậu_nó ngồi xuống rồi: woa cậu làm hết những món này sao_nó hỏi khi thấy trên bàn có rất nhiều món ngon
-uk. Tại sống 1 mình nên phải học cách nấu ăn chứ
-Hì! vậy sau này sẽ được ăn ngon rồi
-Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà, chúng ta ăn thôi
-uh, mà nè cậu học chế tạo máy móc à?_ nó hỏi
-uh! nó chỉ là sở thích thôi. Mà sao cậu biết?
-Tại mình đi qua 1 căn phòng toàn máy móc nên đoán vậy thôi
-vậy à. Chỗ đó khá bừa bộn
Rồi bữa ăn sáng diễn ra với những tiếng cười vui vẻ của nó và hắn
+Sáng thứ 2
-cậu đi đâu zậy?_ nó hỏi
-đi học_hắn đáp: cậu đi không?_hắn nói tiếp
-vậy có được không?_nó hỏi
-được. Chỉ cần cậu nộp đơn xin vào học là được_hắn nói
-oh yeah_nó reo lên vui mừng
Sau đó hắn đưa nó tới trường rồi nó được học cùng lớp với hắn.
Năm tháng trôi qua, nó quen được nhiều bạn mới, được mọi người quý mến và tình cảm của nó và hắn không còn chỉ là tình bạn nữa.
+5 năm sau
Hắn có công ty riêng. Công ty nghiên cứu máy móc của hắn hoạt động rất tốt, nó giúp hắn quản lí công ty cũng giúp hắn nghiên cứu máy móc.
-Kinki, lại đẫyem nè_hắn gọi
-gì vậy_nó hỏi rồi nhìn thấy chiếc máy gì đó_cỗ máy gì đây?
-đây là cỗ máy thời gian đó. Nó có thể đưa ta đến quá khứ hoặc tương lai. Thật ra mình chưa có thử nghiệm nó lên không biết nó có hoạt động được không_hắn gãi đầu nói
-Kaikun, tớ có chuyện muốn nói với cậu_nó buồn bã nói
-chuyện gì vậy_hắn thắc mắc
-thật ra…thật ra tớ…tớ….tớ là…._nó ấp úng
-là ai?_hắn thắc mắc
-tớ là người ở thế kỉ 22, tớ vô tình bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian. Tớ…_nó cúi mặt xuống
-cậu muốn về?_hắn hỏi, giọng trầm xuống
-uk! Tớ rất nhớ ba mẹ…
-Vậy cậu sắp được về rồi phải vui lên chứ!_hắn gượng cười
-nhưng…tớ sẽ nhớ cậu lắm…
-biết làm thế nào được_hắn nói,trong tim đau như cắt
Không khí im ắng đến ngạt thở bỗng nó phá tan bầu không khí này:
-hay cậu đi với tớ_nó vui vẻ nói rồi lại trầm xuống_nhưng còn công việc của cậu…
-không sao đâu tớ sẽ giao lại công việc cho Kin- người giúp hắn phát triển công ty-là được rồi
-uk vậy tốt rồi_nó vui vẻ
Ngày hôm sau nó và hắn tới tương lai. Gia đình nó được đoàn tụ, 2 ngày sau hắn tỏ tình với nó và 2 người sống hạnh phúc bên nhau.
_THE END_
Tác giả: Bạch
Thiên
Sam
Mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mik nhé. Thanks nhìu
~Cô bạn gái đến từ tương lai~
~ Kinki(17 tuổi) cô gái đến từ 2100 bị lạc vào vòng quay thời gian trở về 2018, không biết bơi (nó)
~ Kaikun(17 tuổi) thông minh, giỏi về chế biến những đồ kì quặc nhưng có ích, đẹp trai(hắn)
-aaaa~Kini la lên khi bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian
-aaa~~ Tùm- nó rơi xuống nước
- Cứu...cứu với...cứu- nó ngụp lên, chìm xuống. Cuối cùng khi nó chìm dần đi vì đuối sức thì Kakun đi qua thấy vậy liền nhảy xuống hồ. Lúc cứu nó lên bờ, nó đã ngất đi nên hắn đưa nó về nhà của mình.
+ Sáng hôm sau
-Ư..._nó mở mắt và ngồi dậy
-Đây... đây là đâu?_ nó nhìn xung quanh rất lạ, hoang mang
-Cậu tỉnh rồi à?!_ hắn bước vào trong phòng, hỏi
- Cậu...cậu là ai?_ nó hoảng hốt
- Ko phải sợ, tôi ko hại cậu đâu
-Tôi nhớ hôm qua tôi rơi xuống nước *sau đó thì tôi ko còn nhớ gì nữa_ nó cố gắng nhớ lại
-là tôi đã cứu cậu. Hôm qua cậu còn bị sốt rất cao nữa.
-cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi
-không có gì đâu
- à cho tôi hỏi ngu tí... hiện tại là năm bao nhiêu vậy?
-dây thần kinh của cậu có vấn đề đó à? Đây là năm 2018_hắn nói với giọng trêu ngươi
- Hì! Chắc zợ- nó cười méo rồi nghĩ " đây là Nhật 82 năm về trước sao"
- nhà cậu ở đâu? tôi đưa cậu về_ hắn hỏi
- tôi... tôi không có nhà, tôi..._ nó ấp úng đáp
- Vậy... cậu ở cùng tôi đi, dù sao tôi cũng ở 1 mình_hắn thấy nó khó nói thì suy nghĩ 1 lúc rồi bảo
-Cảm ơn cậu. vậy ba mẹ cậu?_nó hỏi
-họ...mất rồi_hắn buồn bã nói
-Xin lỗi cậu...
-ko sao. Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kaikun 17 tuổi_hắn
-tôi là kinki 17 tuổi~ Rất vui được làm quen_ nó cười nói khiến hắn hơi đơ
- Cậu vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng
-uh
10' sau
-cậu xuống rồi. Ngồi vào ăn sáng đi
-uh. Cảm ơn cậu_nó ngồi xuống rồi: woa cậu làm hết những món này sao_nó hỏi khi thấy trên bàn có rất nhiều món ngon
-uk. Tại sống 1 mình nên phải học cách nấu ăn chứ
-Hì! vậy sau này sẽ được ăn ngon rồi
-Cũng chỉ là mấy món đơn giản thôi mà, chúng ta ăn thôi
-uh, mà nè cậu học chế tạo máy móc à?_ nó hỏi
-uh! nó chỉ là sở thích thôi. Mà sao cậu biết?
-Tại mình đi qua 1 căn phòng toàn máy móc nên đoán vậy thôi
-vậy à. Chỗ đó khá bừa bộn
Rồi bữa ăn sáng diễn ra với những tiếng cười vui vẻ của nó và hắn
+Sáng thứ 2
-cậu đi đâu zậy?_ nó hỏi
-đi học_hắn đáp: cậu đi không?_hắn nói tiếp
-vậy có được không?_nó hỏi
-được. Chỉ cần cậu nộp đơn xin vào học là được_hắn nói
-oh yeah_nó reo lên vui mừng
Sau đó hắn đưa nó tới trường rồi nó được học cùng lớp với hắn.
Năm tháng trôi qua, nó quen được nhiều bạn mới, được mọi người quý mến và tình cảm của nó và hắn không còn chỉ là tình bạn nữa.
+5 năm sau
Hắn có công ty riêng. Công ty nghiên cứu máy móc của hắn hoạt động rất tốt, nó giúp hắn quản lí công ty cũng giúp hắn nghiên cứu máy móc.
-Kinki, lại đẫyem nè_hắn gọi
-gì vậy_nó hỏi rồi nhìn thấy chiếc máy gì đó_cỗ máy gì đây?
-đây là cỗ máy thời gian đó. Nó có thể đưa ta đến quá khứ hoặc tương lai. Thật ra mình chưa có thử nghiệm nó lên không biết nó có hoạt động được không_hắn gãi đầu nói
-Kaikun, tớ có chuyện muốn nói với cậu_nó buồn bã nói
-chuyện gì vậy_hắn thắc mắc
-thật ra…thật ra tớ…tớ….tớ là…._nó ấp úng
-là ai?_hắn thắc mắc
-tớ là người ở thế kỉ 22, tớ vô tình bị cuốn vào lỗ hổng không gian, thời gian. Tớ…_nó cúi mặt xuống
-cậu muốn về?_hắn hỏi, giọng trầm xuống
-uk! Tớ rất nhớ ba mẹ…
-Vậy cậu sắp được về rồi phải vui lên chứ!_hắn gượng cười
-nhưng…tớ sẽ nhớ cậu lắm…
-biết làm thế nào được_hắn nói,trong tim đau như cắt
Không khí im ắng đến ngạt thở bỗng nó phá tan bầu không khí này:
-hay cậu đi với tớ_nó vui vẻ nói rồi lại trầm xuống_nhưng còn công việc của cậu…
-không sao đâu tớ sẽ giao lại công việc cho Kin- người giúp hắn phát triển công ty-là được rồi
-uk vậy tốt rồi_nó vui vẻ
Ngày hôm sau nó và hắn tới tương lai. Gia đình nó được đoàn tụ, 2 ngày sau hắn tỏ tình với nó và 2 người sống hạnh phúc bên nhau.
_THE END_
Tác giả: Bạch
Thiên
Sam