chịu thôi!!tự nghĩ,m ns tự lm thì m tự lm nha<<<OK ???
nhìn mặt mày sao hãm vậy,hỏi thật đấy,xấu vkl>>>>>
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.
Con nghe Mẹ kể ngày xưa,
Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.
Bình yên những mái tranh che,
Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.
Quê hương hai tiếng dịu dàng,
Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.
Làm trai, chữ hiếu chưa tròn
Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.
Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,
Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.
Sông Thu, một thuở thiếu thời,
Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.
Miền trung chín nhớ, mười thương
Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.
Sông Thu bên lỡ, bên bồi
Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.
Con chưa về lại quê nhà,
Nên đâu biết được, đường xa hay gần?
Lòng con day dứt, băn khoăn
Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.
Bao giờ về lại quê hương
Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?
Sông Thu xanh thẫm một màu
Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.
Bây chừ, Mẹ đã yên nằm
Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà
Đời con rồi cũng sẽ qua,
Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.
Quê hương đẹp tựa vần thơ
Sông Thu với những bến bờ yêu thương.
Dù cho xa cách dặm trường,
Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn...
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Bài Quê Hương Nỗi Nhớ - Hoàng Thanh Tâm
Trở về tìm mái nhà quê
Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa
Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa
Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho
Tìm đàn trâu với con đò
Áo bà ba mẹ câu hò trên sông
Nón lá nghiêng nắng nước ròng
Miền quê khó nhọc con còng con cua
Lục bình tim tím mùa mưa
Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo
Khói lên cháy bếp nhà nghèo
Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi
Heo gà chạy ngược chạy xuôi
Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê
Cánh cò trắng xóa vọng về
Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên
Đậm đà ký ức giao duyên
Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao
Con dù biền biệt phương nào
Quê hương một dạ dạt dào khó phai.
Tôi thầm nhớ một miền quê
Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ
Đồng xanh bay lả cánh cò
Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều
Vi vu gió thổi sáo diều
Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?
Dòng sông, bến nước, con đò
Có người lữ khách bên bờ dừng chân
Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề
Xa rồi nhớ mãi miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa...
Tình bạn như phép nhiệm màu
Giúp ta xích lại gần nhau trong đời
Cùng bạn rảo bước rong chơi
Trên môi luôn thắm nụ cười đẹp xinh .
Cảnh quê bình dị khiêm nhường
Mà sao quá đỗi thân thương với đời
Trưa hè vọng tiếng ru hời
Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru
Chiều tà tiếng sáo vi vu
Mênh mang trời đất lãng du thanh bình
Người quê mộc mạc chân tình
Cùng nhau đùm bọc hết mình đói nothơ lục bát về quê hương phần 4
Đồng quê mỏi rã cánh cò
Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người
Dân quê rạng rỡ nụ cười
Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân
Bản tính vốn rất chuyên cần
Hăng say lao động gian truân chẳng sờn
Cùng nhau xây dựng giang sơn
Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời
Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời
Thân thương gắn bó với đời dân quê
Bình dị mà vẫn đam mê
Đó là nơi chốn ta về ai ơi.
Bài này học cũng khá lâu
Hiểu thì cũng hiểu nhưng đâu biết làm
Thôi đành viết đại vài câu
Vì giờ đã đến đêm thâu mất rồi
Cho anh những bữa cơm ngon
Cho anh khẽ chạm môi son hằng ngày
Cho anh giấc ngủ nồng say
Cho anh lời đẹp ý hay dịu dàng
Cho anh dáng ngọc đoan trang
Cho bầy trẻ nhỏ em càng yên tâm
Em xin chia sẻ thăng trầm
Em xin xoá bỏ sóng ngầm đời anh
Em sẽ là gió mát lành
Hôn lên môi mắt để anh vui cười
Em sẽ là đoá hoa tươi
Cho anh hương dịu, cho người vợ ngoan
Bề trên hiếu kính vẹn toàn
Bởi yêu dạ cứ hân hoan rạng ngời
Anh à thương lắm anh ơi
Bên em mãi mãi trọn đời nhé anh.
Mênh mong, mặt đất, biển xanh
Giữa sông tôm cá bơi quanh mắt bờ
Ai ơi đừng bắt chúng tui
Tui xinh hậu tạ đưa người ra khơi.
Lớp em là lớp ngoan hiền
Bạn nào cũng giỏi cũng hiền cũng ngoan
Tuần nào cũng có điểm mười
Bạn nào bạn nấy mặt cười như hoa
Lớp em là lớp nhây lầy
Bạn nào cũng nghịch cũng lầy cũng nhây
Tuần nào cũng bị thầy la
Bạn nào bạn nấy mặt cười như ngơ
Để râu không phải là dê
Để râu thể hiện đam mê thôi mà
Để râu không phải là già
Để râu khẳng định mình là đàn ông
Để râu không phải là ngông
Để râu là để sắp lên ông lên bà
Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu siêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
Quê hương xa cách phương trời
Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.
Đêm ngày hết nhớ lại mong
Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!
Nhớ chiều ra ngắm biển khơi
Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Mẹ cha xa cách bao năm
Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.
Tuổi thơ - kỷ niệm dạt dào
Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.
Nhớ quê lòng dạ bồn chồn
Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn... xa nhà.
Quê hương - hai tiếng thiết tha
Còn in ký ức đậm đà yêu thương...
Tuổi thơ cắp sách đến trường
Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.
Nhớ về quê mẹ yêu ơi!
Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.
Quê hương nơi ấy xa mờ
Bình yên trong những câu thơ ngọt ngào.
Cánh cò đắm đuối nghiêng chao
Hương sen dìu dịu đọng vào lời ru.
Chợt nghe một tiếng chim gù
Lao xao đồng lúa mùa thu chín vàng.
Con đò lả lướt sang ngang,
Triền đê bay lượn mênh mang cánh diều.
Thoảng nghe trong gió phiêu diêu,
Sáo ai đổ tiếng trời chiều bâng khuâng.
Sao nghe lòng cứ lâng lâng,
Nhìn sang bên ấy một vầng trăng tươi.
Dấu sau vành nón nụ cười,
Duyên duyên má thắm xinh tươi mắt huyền.
Bàn chân đi khắp mọi miền
Quê nhà hai tiếng thiêng liêng trong lòng.
Cuộc đời bao nỗi đắng cay
Nhìn về cha mẹ, lệ cay nghẹn ngào
Hôm nay nước mắt tuôn trào
Nhớ ơn cha mẹ, cả đời cưu mang
Cho con cuộc sống vinh quang
Tương lai tươi sáng, muôn vàng mai sau
Tóc nay mẹ đã bạc màu
Vì bao khổ cực, dải dầu sớm trưa
Thương con không quảng nắng mưa
Thức khuya dậy sớm, mưa giông không màng
Gian lao khổ cực nào than
Cho con no đủ, hiên ngang với đời
Con đây chẳng nói nên lời
Nghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghi
Lạy cha lạy mẹ con quỳ
Công ơn trời biển, đời đời không quên.
Thoy, rảnh đừng coá thả thính . Cẩn thận họ chết ngập trong thính . Tặng nii-chan một bài vậy
Bỗng nhiên chẳng muốn chép bài
Thế là ngồi viết một vài câu thơ
Viết cho tới lúc hết giờ
Chuông reo được nghỉ vật vờ hành lang
Một người vất vả đau thương
Sớm hôm làm lụng nuôi con thành người
Đó là hình ảnh mẹ tôi
Tình thương bát ngát bao la bằng trời
Mẹ tôi da đã sạm rồi
Bàn tay có nếp áo thì bạc phai
Thế mà sớm buổi chiều hôm
Buổi trưa nắng chói vẫn ra ruộng đồng
Cho con bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
Thương nhiều thương lắm mẹ ơi!
Mẹ là tất cả cuộc đời của con.