5phút nữa
5phút nữa
cô giáo hỏi 1 cậu bé học sinh lớp 1:em tên là gì?cậu bé trả lời :dạ em ko bt.
cô giáo:về hỏi lại bố mẹ nha.
khi về đến nhà ,bố mẹ nó đang cãi nhau.nó hỏi:mẹ ơi,con tên j?
mẹ nó:đit cha mày.
nó lại hỏi:bố ơi con tên j:
bố nó:dit mẹ mày.
nó đi xuống hỏi anh nó.anh nó đang chơi game .
nố hỏi:anh ơi em tên j?
anh nó:YEAH!
Nó lại lên nhà hỏi chị nó,chị nó đang xem đá bóng,nó hỏi:chị ơi,em tên j?
chị nó:ronadol
nó sang phòng hỏi em nó.em nó đang xem superman.nó hỏi:em ơi,anh tên j?
em nó:superman
đến lớp cô hỏi:em đã bt tên của mik chưa ,em tên là j
nó trả lời:dit cha mày ,dit mẹ mày.
Cô giáo :em có mún vt bảng kiểm diểm ko?
nó:YEAH1
cô giáo:em nghĩ em là ai?
nó ;ronadol.
cô giáo :em có bị đau ở chỗ nào ko?
nó:superman
Sau khi ăn cơm tối xong, em thong thả đi ra ngoài ngõ dạo chơi, hóng gió cho mát mẻ. Bỗng có anh bộ đội từ xa tiến dần về phía em.
Trong bóng hoàng hôn nhập nhoạng, em không nhìn rõ ai. Đột nhiên anh bộ đội kêu to: “Loan! Em đấy hả?”. Em giật mình quay lại: “Trời ơi! Anh Phong!” và ôm chầm lấy anh.
Anh Phong là anh Hai của em, đi bộ đội đã được một năm nay. Lúc anh nhập ngũ được một tháng thì có giấy báo trúng tuyển của Trường Đại học Bách khoa gửi về, hiện bố vẫn đang cất giữ. Bố nói “Chừng nào thằng Phong hoàn thành nhiệm vụ quán sự trở về sẽ đi học đại học”. Giờ đây, anh hiện ra trước mắt em trong bộ quân phục màu xanh cỏ úa. Hai cầu vai có đeo quân hàm và phù hiệu nền đỏ in hình hai ngôi sao. Chiếc ngôi sao vàng năm cánh. Nom anh bây giờ khác xưa nhiều lắm. Anh chững chạc và rắn rỏi như một ngư dân vùng biển. Làn da trắng thưở học trò được thay bằng một màu đồng hun. Mái tóc cắt ngắn tạo cho khuôn mặt anh vốn tròn tròn nay như đậm lại, tròn trĩnh hơn, khỏe khoắn. Có lẽ những khó khăn vất vả của đời lính đã tôi luyện cho anh trưởng thành.
Đợt phép này anh nghỉ được nửa tháng ở nhà nhưng không thấy anh rỗi rãi được chút nào. Anh nói với mẹ: “Xa nhà, con mới thấy thương bố mẹ nhiều. Bố mẹ vất vả nuôi chúng con ăn học, chúng con chưa đáp đền gì cho bố mẹ. Sức khỏe bố mẹ ngày càng yếu đi, em gái con thì lại đang còn nhỏ. Con được nghỉ mấy ngày, giúp bố mẹ được chừng nào hay chừng đó”. Thế là anh lao vào công việc. Hết dọn dẹp lại nhà cửa, anh lại ra vườn làm cỏ, vun gốc, bón cây… Công việc nào anh cũn làm nhanh gọn. Tối tối anh lại hướn dẫn cho em học bài, làm văn, làm toán, vẽ tranh… Những lúc rảnh rỗi, anh đưa em đi thăm bà con lối xóm, Anh hỏi thăm sức khỏe, công việc làm ăn của mọi người rồi xin phép đến thăm nhà khác. Mọi người đều khen anh là chững chạc trưởng thành, nhanh nhẹn, đẹp trai hơn trước.
Nửa tháng nghỉ phép của anh đã trôi qua. Hôm tiễn anh lên bến xe trở lại đơn vị, anh xoa đầu em, rồi cúi xuống nói nhỏ: “Loan ở nhà nhớ học giỏi, biết nghe lời bố mẹ, thầy cô. Lần sau về, anh sẽ mua nhiều quà cho em, nhớ viết thư cho anh nhé!”
Bài làm 2
Thứ bảy tuần trước, lúc gia đình em đang quây quần ăn bữa cơm chiều thì có tiếng gọi quen thuộc: “Mẹ ơi! Mở cửa cho con!” Nhận ra giọng nói anh Hà, em vội buông đũa chạy ra mở cửa và sung sướng reo lên: “Bố mẹ ơi! Anh Hà về!”. Anh cúi xuống bế thốc em lên quay một vòng rồi hôn lên mái tóc em: “Em gái chóng lớn quá! Ở nhà có ngoan, học giỏi không em? Anh vui vẻ chào cả nhà rồi cởi ba lô đặt xuống nền gạch. Bữa cơm tối hôm đó thật là vui.
Anh Hà là anh cả của em. Nhà có hai anh em, tốt nghiệp xong lớp Mười Hai, anh lên đường làm nghĩa vụ quân sự. Tính đến nay đã hơn nửa năm. Thời gian trong quân ngũ đã rèn luyện anh trở thành một thanh niên rắn rỏi, khỏe mạnh. Dáng người mảnh khảnh của một thư sinh trước đây đã được thay bằng hình dáng của một chú bộ đội dày dặn sương gió. Mái tóc đen của năm học lớp mười hai đã nhường chỗ cho một mái tóc ba phân, và làn da trắng như con gái đã biến thành màu da của ngư dân chài lưới.
Những ngày ở nhà, anh làm việc luôn tay, sửa bồn hoa trước sân nhà, cắt xén hàng chậu kiểng, vun gốc cho mấy cây rau, cây bưởi… sau vườn. Anh còn trang trí lại góc học tập cho em, quét mạng nhện trần nhà, lau rửa phòng vệ sinh…
Những lúc rảnh rỗi vào chiều tối, anh dẫn em đi thăm những người bạn cũ, thăm bà con láng giềng, ai cũng khen anh chừng chạc, đẹp trai hơn trước nhiều.
Thời gian nghỉ phép qua nhanh, anh Hà phải trở lại đơn vị. Lúc tiễn anh ra bến xe, anh cầm tay bố mẹ chặt rồi nói nhỏ: “Bố mẹ yên tâm giữ gìn sức khỏe, hoàn thành xong nghĩa vụ con lại về với bố mẹ, con sẽ quyết tâm thi đậu đại học”. Quay sang em, anh nhẹ nhàng nhắn nhủ: “Cưng ráng học giỏi đừng làm điều gì bố mẹ buồn nghe!”. Anh hôn lên má em rồi vội vàng khoác ba lô từ biệt mọi người.
Anh đi rồi mà bên tai em vẫn còn văng vẳng lời động viên, nhắn nhủ của anh. Anh Hà ơi! Em sẽ cố gắng thực hiện tốt những lời dặn dò của anh: chăm ngoan và học giỏi.
Ối mấy anh/ em ơi có ai FA ko. Có em FA nè . Để em làm người yêu các anh cho. Chụt Chụt Moa Moa
Miệng em anh áp vô. Lỗ dưới anh nhồi.
Rồi anh hít anh hà, anh sướng
Anh sướng rùi anh bỏ em chơ vơ
Là gì ?
Anh em đừng ném đá nhé, nick "Ác ma" của mk bị hack tạm thời nên mọi người đừng tin nhé(Xin phép đăng linh tinh)
anh em ơi ko sao thất bại là mẹ thành công mà
BƯỚC CHÂN ANH BỘ ĐỘI BIÊN PHÒNG
Nơi Biên Cương mờ sương
Đá tai mèo dốc núi
Bước chân anh bộ đội
Bước canh phòng tuần tra
Cây Mận, đào ra hoa
Vườn Hồng vừa chín đỏ
Bếp sàn thơm hương lúa
Có công anh vun trồng...
Anh lên cùng bản Mông
Đường gập ghềnh, mưa lũ
Dạy em thơ cái chữ
Hát bài ca núi rừng ...
Ơi, anh bộ đội Biên phòng
Em yêu anh lắm đó
Bước chân dài như gió
Bước chân dài như sông.
Trời Biên Giới mênh mông
Thắm mối tình Lào - Việt
Thơm cánh chè Shan tuyết
Thương nhớ về Kỳ Sơn ....
Hoàng Cẩm Thạch
Câu hỏi: Hình ảnh người chiến sĩ biên phòng gợi cho em suy nghĩ gì?
Trong các từ dưới đây , từ nào ko sử dụng như một đại từ xưng hô ?
A.nhiều đấy ư em,mấy tuổi rồi ?
B.em ơi đất nước là xương máu của mình
C.tỉnh lại em ơi,qua rồi cơn ác mộng
anh em hãy nói mấy câu cổ vũ đội tuyển Việt Nam chuẩn bị đá VL FIFA WORLD CUP được tổ chức vào thang6 nha
nhanh tay lên nào
m.n ơi cho em xin đề tả người lớp 5 với ạ em tham khảo mai em thi rồi ạ