Truyền thuyết là loại văn học dân gian người xưa dựa trên nền lịch sử có thật và dặm mắm thêm muối vô. Do đó ta có thể nói truyền thuyết là hư cấu một phần. Do là văn học truyền miệng, biết đâu toàn bộ là sự thật, có điều không phải văn bản lịch sử chính thức nên cứ coi như là có hư cấu.
Ngay cả loại "coi như là lịch sử" còn hư cấu tùm lum, như Lê Văn Tám là nhân vật giả tưởng, Võ Thị Sáu thiểu năng trí tuệ... (tui có những nhân chứng sống cùng quê và lớn tuổi hơn Võ Thị Sáu biết biết khá rõ về nhân vật này) nhưng do yêu cầu của thời ấy mà thành anh hùng, ta cũng nên coi là truyền thuyết thì hợp hơn.
Truyền thuyết là tên gọi dùng để chỉ một nhóm những sáng tác dân gian truyền miệng nhằm lý giải một số hiện tượng tự nhiên, sự kiện lịch sử. Đặc điểm chung của chúng thể hiện các yếu tố kỳ diệu, huyễn tưởng, nhưng lại được cảm nhận là xác thực, diễn ra ở ranh giới giữa thời gian lịch sử và thời gian thần thoại, hoặc diễn ra ở thời gian lịch sử.
Truyền thuyết kể về các nhân vật, sự kiện lịch sử hoặc có liên quan đến lịch sử có sử dụng yếu tố kì diệu, không có thật. Qua đó thể hiện cách đánh giá của nhân dân đối với những nhân vật, sự kiện lịch sử được kể. Qua đó thể hiện quan niệm ước mơ của nhân dân về một cuộc sống, một xã hội tốt đẹp hơn thông qua cuộc đấu tranh giữa cái Thiện và cái Ác.
Truyền thuyết là loại truyện dân gian kể về các nhân vật và sự kiện có liên quan đến lịch sử thời quá khứ, thường có yếu tố tưởng tượng kì ảo. Truyền thuyết thể hiện thái độ và cách đánh giá của nhân dân đối với các sự kiện và nhân vật lịch sử đc kể.
Học tốt
truyền thuyết là những câu chuyện được truyền miệng trong
dân gian giải thích các phong tục, tập quán hoặc kể về các nhân vật lịch sử.
Trong truyền thuyết thường gặp yếu tố phóng đại, kì ảo, thần kỳ.
Kết thúc truyện truyền thuyết thường là kết thúc mở.
Truyền thuyết là một thể loại văn học dân gian, ra đời sau truyện thần thoại, thường có yếu tố tưởng tượng kì ảo, các nhân vật, sự kiện đều liên quan đến lịch sử, là những truyện truyền miệng kể lại truyện tích các nhân vật lịch sử hoặc giải thích nguồn gốc các phong cảnh địa phương theo quan niệm của nhân dân, biện pháp nghệ thuật phổ biến của nó là khoa trương, phóng đại, đồng thời nó cũng sử dụng yếu tố hư ảo, thần kỳ như cổ tích và thần thoại.