Fghkit-gh%rey₫#kjkj892009(:)xxxkghghikhongnhoa@#rpiggjdok
Cảnh mặt trời mọc trên biển là một bức tranh rất đẹp và đầy chất thơ. Đây là đoạn văn miêu tả đẹp nhất của bài kí. Như một “sản phẩm quí”, vẻ đẹp của thiên nhiên như dâng sẵn, đón chờ, nhưng không phải ai cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp ấy một cách đầy đủ và tinh tế. Chính vì thế mà ngắm nhìn bình minh Cô Tô đối với Nguyễn Tuân không phải là một thú vui hưởng thụ, dễ dãi, thụ động mà là cả một cuộc đi tìm cái đẹp một cách công phu, đầy sự khám phá, sáng tạo. Như một nghệ sĩ đi săn lùng cái đẹp, Nguyễn Tuân đã dậy từ canh tư, lúc còn tôi đất, cô đi mãi trên đầu đá sư, ra thấu đầu mủi đảo. Và ngồi đó rình mặt trời lên. Người đọc cảm mến tác giả về lòng yêu quí, tôn thờ “cái đẹp” và cảm phục, thích thú vì công phu tìm kiếm cái đẹp của người nghệ sĩ, hồi hộp cùng tác giả chờ đón cái “đẹp” xuất hiện.
bạn coi nử chữ cũng là 1 câu ( dấu)
vd g=2 câu bạn nhé
Buổi sáng, mặt trời lên cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần,... cao dần. đã 10 giờ sáng nhưng mặt trời vẫn lên cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần, cao dần,... cao dần. Em càng cảm thấy yêu mặt trời hơn.
----------------------------------------------HẾT----------------------------------------------
Cảnh mặt trời lên núi rất đẹp ghi 99999 lần